Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 267: Chương 267: Lời đồn đãi




Lúc Tiết Giai Ny lái xe đưa Uý Hợp Hợp đến cửa khách sạn, Thư Nhĩ Hoàng đã chờ sẵn ở đó, ba người các cô đều có dự cảm tối nay Hợp Hợp sẽ bị "trừng phạt" nghiêm khắc, nhìn dáng vẻ người đàn ông của cô thì đã biết tìm cô cả một đêm, trong lòng khẳng định rất nóng nảy.

Thấy bóng lưng hai người sóng vai rời đi, ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, đây là chuyện của vợ chồng người ta, chỉ có thể tự họ giải quyết, người khác không có cách nào giúp một tay.

Sau khi về đến nhà, Lương Chân Chân mệt mỏi ngã xuống, đối với chuyện ngày mai đến công ty có thể sẽ phải đối mặt với lời đồn đãi, cô chỉ có thể không để ý tới, người sống trên đời, đều sẽ gặp phải nhiều chuyện, nhất là sau khi đi làm, cạnh tranh lớn, chuyện cũng theo đó mà phức tạp hơn rất nhiều, mặc kệ là cái gì, cũng nên thích ứng không phải sao?

******

Ngày hôm sau, cô cầm bản thảo phỏng vấn đã chỉnh sửa lại đi tìm Tổng biên tập, sau khi bà xem, hơi trầm ngâm, "Đúng là có vài điều mới, nhưng không có nhiều như trong tưởng tượng của tôi, tổng giám đốc Đằng không có làm khó cô chứ?"

Trong lòng Lương Chân Chân cười lạnh: mấy điều mới này đã đủ khiến người xem sôi trào, còn không biết đủ hay sao? Vĩnh viễn chỉ muốn nhiều hơn?

"Cám ơn Tổng biên tập đã quan tâm, chúng ta đã sớm quyết định thời gian phỏng vấn là nửa tiếng, nếu như muốn hỏi hết các vấn đề thì cần tổng giám đốc Đằng tích cực phối hợp mới được, nhưng ngài cũng biết, những người có thân phận đó hoàn toàn không thể nào phối hợp với chúng ta, nhất là những vấn đề riêng tư như vậy, có thể trả lời một hai, đã là giới hạn." Cô lạnh nhạt nói.

Tổng biên tập hơi cười nhìn vào hai mắt cô, hình như có thâm ý khác, "À. . . . . . cô vất vả rồi, bản thảo còn cần hoàn thiện, chỉnh sửa xong cô gửi qua hộp thư cho tôi là được, OK, không sao, cô đi làm việc đi."

"Được, trước khi tan làm tôi sẽ gửi vào hộp thư của ngài." Lương Chân Chân đứng dậy tạm biệt.

Từ phòng làm việc của tổng biên tập trở về phòng làm việc của ình, cô nghe được không ít lời ra tiếng vào, cô chỉ có thể lựa chọn mắt không thấy, lòng không phiền, mới vừa trở lại chỗ ngồi, Hoắc Đình Hương liền đi tới đây, "Nghe nói ngày hôm qua cô không khoẻ sao? Khôi phục cũng nhanh quá! Hoàn thành một cuộc phỏng vấn lớn như vậy, có phải Tổng biên tập sẽ phải lập tức thăng chức cho cô hay không?"

Giọng nói của cô không có ý tốt, mơ hồ mang theo ý châm chọc, điều này làm cho Lương Chân Chân cực kỳ khó chịu, bắt đầu từ hôm qua tổ trưởng thông báo cô đi phỏng vấn, giọng điệu của Hoắc Đình Hương đã thay đổi, cô biết, đây là do ghen tỵ, dù sao thời gian cô ta tới làm việc lâu hơn mình, cho dù có cơ hội phỏng vấn cũng chỉ có thể dành cho cô ấy mà không phải mình, hiện tại tương đương với việc mình đoạt công việc của cô ấy, hơn nữa cô ra vào phòng làm việc của tổng biên tập mấy lần, làm mọi người dễ hiểu lầm .

"Đình Hương, có một số việc cũng không phải do tôi muốn, nếu thật sự có khả năng, tôi hi vọng chúng ta vẫn là bạn bè." Trong lòng Lương Chân Chân thở dài một cái, cô biết bây giờ mình nói gì cũng không đúng, chuyện cạnh tranh chức vị như vậy quá phổ biến, cô không có cách nào yêu cầu người khác hiểu cô, nói quá nhiều chỉ làm ra vẻ mình kiểu cách.

Lâm Tịnh ngồi bên cạnh nhìn hai người một cái, cô cũng không biết nên nói cái gì cho phải, giống như giúp ai cũng không đúng, Hoắc Đình Hương ghen tỵ cô hiểu, nói lời thật lòng, ai mà không hâm mộ Lương Chân Chân chứ! Mới vừa vào trong đài đã được tổng biên tập trọng dụng, còn được kêu đi phỏng vấn Đằng thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy, quả thật chính là chuyện tốt trời cho.

Hơn nữa, xem tình hình ngày hôm qua, nhất định giữa hai người có mờ ám, cô nghe từ chỗ Hoắc Đình Hương có tin đồn là: Chân Chân đã từng bị đồn là tình nhân của Đằng thiếu gia, kể từ sau ba năm trước đây báo chí tung ra hình khiêu dâm của cô và anh trai, liền biến mất tăm.

Tin tức này làm cho cô rất khiếp sợ, không ngờ Chân Chân còn có quá khứ "Huy hoàng" như vậy, cô nhìn cô ấy hoàn toàn không giống người như vậy! Làm sao sẽ. . . . . .

Hoắc Đình Hương cắn môi, đúng là không nói gì nữa, xoay người đi, cô thừa nhận cô ghen tỵ đến muốn nổi điên, không có bất kỳ gia thế bối cảnh hay quan hệ, muốn có được cơ hội như Lương Chân Chân còn khó hơn lên trời, còn nhớ tháng trước mình may mắn tranh thủ được công việc trợ lý phỏng vấn, cũng chính là cùng phóng viên lâu năm trong đài đi phỏng vấn một nhân vật lớn, làm người ghi chép, ngay lúc đó mình đã rất vui vẻ, trước kia luôn chạy ngoại cảnh, hoàn toàn không có cơ hội như thế, thật vất vả có được đương nhiên là rất quý trọng, nhưng ngay trước buổi tối đó, cô được cho biết là không cần đi, đã sắp xếp người khác.

Sau đó cô mới biết cô gái kia là con gái của một vị quan chức, gia cảnh lớn mạnh, dễ dàng đạp mình xuống, cô rất hận, nhưng hận nữa cũng không có biện pháp, ai bảo mình là con tôm nhỏ đây?

Hôm nay lại đụng phải tình huống của Lương Chân Chân như thế, với cô mà nói, giống như là cơ hội tốt một bước lên trời, cô có thể không ước ao ghen tị sao? Trong lòng cũng biết mình và cô ấy không thể nào làm bạn bè, bởi vì cô không thể thản nhiên nói chuyện với cô ấy, vừa nhìn thấy cô sẽ không nhịn được muốn nói lời châm chọc, cái loại ghen tỵ đó không che giấu được.

Thấy Hoắc Đình Hương rời đi, Lương Chân Chân thở dài, cô thật lòng không muốn tạo quá nhiều kẻ địch, nhưng cố tình trời không chìu ý người, cô hoàn toàn không khiêm tốn được, thậm chí ngay cả cô cũng cảm thấy cơ hội tới quá nhanh, rõ ràng cô không có quan hệ và gia thế gì ở phía sau, lại bị người nghe sai đồn bậy nói lung tung, hiện tại tất cả mọi người trong đài đều biết có một nhân vật như cô rồi.

Nếu như tình thế vẫn phát triển như vậy, cô cảm thấy đây là đang buộc cô rời đi, buộc cô buông tha cho sự cố gắng học tập bốn năm, cuộc sống rắc rối nhiều chuyện không phải là sở thích của cô.

"Chân Chân, cô đừng suy nghĩ nhiều, Đình Hương cô ấy. . . . . . Tính tình chính là như thế, mấy ngày là ổn thôi." Lâm Tịnh an ủi cô nói.

"Ừ, không có việc gì, tôi hiểu." Lương Chân Chân miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, trong lòng hiểu rõ ràng mấy ngày nữa sẽ ổn chẳng qua là cái cớ mà thôi, một khi đã có khoảng cách, sẽ rất khó khép lại, hơn nữa quan hệ của các cô cũng không bền chắc, càng thêm dễ dàng tan vỡ.

Cô quyết định không nghĩ những chuyện phiền não này nữa, chỉ tập trung chỉnh sửa bản thảo phỏng vấn, sửa xong cô phải gửi qua hộp thư cho tổng biên tập, đợi sau khi bà ấy xác nhận mình còn phải gọi điện thoại hẹn với Đằng Cận Tư, đi tìm anh thống nhất bản thảo, vừa nghĩ tới chuyện phải gặp anh, trong lòng đã cảm thấy bực bội, nói đi nói lại, tất cả nguyên nhân đều do anh, đều là anh tạo phiền phức cho mình.

Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, cô cầm cái ly đi rót cà phê, đi tới trên ban công ngồi, từ từ uống, nhìn về phương xa, nhìn máy vi tính sáng đến giờ, cô cảm thấy mắt mỏi chết đi, vừa đúng lúc ra ngoài thả lỏng một chút.

Đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô nghi ngờ buổi trưa mọi người không phải đều đang nghỉ ngơi sao? Ai còn tới ban công giống như cô, giọng nói quen thuộc vang lên, "Có lúc, tôi cảm thấy cô rất đặc biệt rất thú vị; có lúc, tôi cảm thấy rất có thể là cô giả bộ; có lúc, tôi lại cảm thấy cô không giống như vẻ bề ngoài, tính cách phức tạp như thế, rốt cuộc, cái nào mới là cô chân thật nhất đây?"

Tống Tử Quân rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô, trong tay cũng bưng một ly cà phê, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, chậm rãi uống một hớp.

"Trưởng ban Tống thật đúng là rãnh rỗi, không có việc gì đi tìm hiểu những thứ nhàm chán này sao?" Lương Chân Chân lạnh lùng liếc anh một cái, cô luôn luôn không thích loại người này, cảm giác anh rất kì lạ, mỗi lần ra sân đều không tiếng động, hơn nữa lời nói có nghĩa khác, làm cho người khác không thể hiểu, chỉ có thể nói, lòng dạ của anh ta quá sâu.

"Dĩ nhiên không nhàm chán, chẳng lẽ cô không biết tôi rất có hứng thú với cô sao?" Tống Tử Quân cười đến vô tội.

"Hi vọng trưởng ban Tống đừng nói đùa, tôi không muốn bị fan hâm mộ của anh tấn công." Lương Chân Chân không vui nói, da mặt của người này thật dày, làm như nghe không hiểu.

Tống Tử Quân kiềm chế cực tốt cười nói: "À. . . . . . Ý cô nói đến cô gái Lâm Tịnh kia sao? Hai người là bạn à?"

Lương Chân Chân liếc anh một cái, rõ ràng anh ta cũng biết Tịnh tử thích anh, nhưng anh còn đùa giỡn mình như vậy, không giải thích được, chỉ có thể thấy rõ anh có tâm cơ khác hoặc là cố ý thêu dệt chuyện.

"Chúng tôi có phải là bạn bè hay không không liên quan tới trưởng ban Tống, mặt khác, tôi không có một chút hứng thú nào với anh." Giọng nói của cô không tốt trừng mắt về phía anh, sao người này giống như du côn vậy!

"Thật sao? Ở đây không thể có bạn bè thật sự, hơn nữa hai người còn là đối thủ cạnh tranh, sớm muộn cũng có một ngày, sẽ vì chức vị mà trở thành kẻ địch." Tống Tử Quân thu lại vẻ bất cần đời vừa rồi, nói rất chân thành.

"Thì ra trưởng ban Tống là người có kinh nghiệm phong phú! Bằng không cũng sẽ không tốt bụng nhắc nhở tôi như thế ." Lương Chân Chân thành công khiến anh nghẹn đến không còn lời nào để nói, sau đó đứng dậy mà rời đi, vốn muốn một mình tỉnh táo, kết quả xuất hiện một con ruồi bự đáng ghết, một mực "Ông ông ông" bên tai cô, ồn chết người.

Tống Tử Quân nửa híp mắt nhìn bóng lưng Lương Chân Chân, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, anh thật muốn xem, cô có thể duy trì quan hệ như vậy với Lâm Tịnh được bao lâu? Ở đây, căn bản không tồn tại hai chữ bạn bè, tất cả đều là đối thủ cạnh tranh, mình không cố gắng tranh thủ, nhất định sẽ bị đào thải, trở thành vật hy sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.