Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 380: Chương 380: Một phen hú vía




Sau khi trầm mặc ngắn ngủi trong xe, Lương Chân Chân chậm rãi mở miệng, “A Tư, nếu không chúng ta đi một chuyến đến bệnh viện?”

Một lúc lâu, Đằng Cận Tư vẫn không lên tiếng, từ bên cạnh nhìn sang, môi mỏng của anh mím rất chặt, lộ ra vẻ lạnh lùng kiên nghị, mắt nhìn phía trước, dường như sóng không gợn, nhưng Lương Chân Chân phát hiện anh cầm tay lái rất chặt.

“Không phải nói đi ngân hàng sao?” Anh lạnh nhạt nói sang chuyện khác.

“Ừmh… Vậy thì đi ngân hàng thôi.” Lương Chân Chân biết được trong lòng anh không thể tiếp thu chuyện như vậy ngay lập tức, cần một quá trình hấp thu, nên không nói thêm nữa.

Tốc độ chuyển khoản rất nhanh, cô gửi tin nhắn cho Kiều Tuyết Nghiên, tiền đã chuyển đến thẻ của em, đi nộp viện phí, có tiến triển hoặc tình huống gì thì kịp thời điện thoại cho chị, một mình em gánh không nổi, là bạn bè, chìa tay giúp đỡ em cần phải vậy.

Sau khi Kiều Tuyết Nghiên nhận được tin nhắn trả lời lại: Chị Lương, em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ân tình của chị trong lòng, cám ơn chị!

Lương Chân Chân lặng lẽ thở dài trong lòng, số mạng thật biết trêu người, thời gian sau ba mươi năm, mẹ a Tư biến mất đột nhiên xông ra, còn dẫn theo con gái bên cạnh, tính toán, cũng là em gái cùng mẹ khác cha với a Tư, nhưng tính tình mẹ anh lại quái dị ích kỷ, sao cũng không chịu nhận con trai, chỉ tập trung tinh thần thích con gái.

Nếu Thẩm Ý Linh có thể hơi rộng lượng hiền lành một chút, có phải kết quả sẽ khác?

Sau khi làm xong thủ tục chuyển khoản, hai người lái xe về nhà, dọc đường trầm mặc hiếm thấy, Đằng Cận Tư mím môi suy nghĩ, Lương Chân Chân rất lo lắng liếc nhìn anh mấy lần, mấy lần há mồm định nói gì, cũng không mở miệng.

Sau khi về đến nhà, Đằng Cận Tư cởi áo khoác ngoài lập tức lên lầu, Lương Chân Chân sắc mặt rầu rĩ nhìn theo bóng lưng anh, cảnh này vừa vặn bị Đằng lão phu nhân nhìn thấy, hỏi dò: “Chân Chân! Không phải nói tới nhà mẹ Diệp cháu ăn cơm rồi trở lại sao? A Tư và cháu buồn bực?”

“Không có! A Tư anh ấy bởi vì chuyện công tác… Tâm tình hơi không tốt, chúng cháu nghĩ buổi tối trở lại ăn cơm chung với bà nội!” Lương Chân Chân lập tức đi tới ôm cánh tay Đằng lão phu nhân, nũng nịu nói sang chuyện khác.

“Thật sao? Bà già ta cũng không dễ lừa dối như vậy đâu!” Đằng lão phu nhân cười híp mắt vạch trần lời nói dối của cháu dâu.

“Bà nội, cháu nào dám lừa bà?” Lương Chân Chân cười đến mắt cong cong.

“A Tư do bà nhìn từ nhỏ mà lớn lên, tất cả cảm xúc của nó đều không thể gạt bà, hơn nữa nó luôn phân chia chuyện công và chuyện riêng rất rõ ràng, chưa bao giờ mang cảm xúc công việc về nhà, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đằng lão phu nhân không hổ là hỏa nhãn kim tinh, muốn nói láo dưới mí mắt bà, hoàn toàn không thể.

Trên trán Lương Chân Chân đã đầy mồ hôi, khí ấm trong phòng mở quá lớn, mặc bộ dài tay hơi không chịu nổi, cô đã đồng ý với a Tư, cho dù như thế nào cũng không được nói chuyện về Thẩm Ý Linh với bà nội, tuổi bà đã cao, không thể bị kích thích.

“Bà nội, bà thật sự có hỏa nhãn kim tinh, cháu sợ bà, thật ra thì cũng không phải chuyện lớn gì, chính là Diệp Thành Huân anh ấy trở lại, cháu nghĩ chuyện đã qua lâu như vậy, trước mặt mẹ Diệp trong năm mới, dù sao cũng phải hòa thuận đúng không? Cho nên cháu có hàn huyên với anh ta mấy câu, sau đó… a Tư anh ấy mất hứng.” Lương Chân Chân hết cách rồi, chỉ có thể nói láo, trong lòng thầm nghĩ: a Tư, anh cũng không nên trách em, em cũng bất đắc dĩ.

Đằng lão phu nhân như tin như không nhìn cô, nghe chuyện như vậy, nhưng vì sao bà có cảm giác là lạ ở chỗ nào? Chẳng lẽ là ảo giác?

“Cháu nói là, a Tư nó ghen?”

Lương Chân Chân liên tục gật đầu không ngừng, mặt tỏ vẻ khổ sở, “Bà nội, bà cũng biết anh ta không phải anh ruột của cháu, ở trong lòng cháu, vĩnh viễn chỉ là anh kết nghĩa, mặc dù xảy ra chuyện ba năm trước, nhưng dù sao anh ta vẫn là con trai của mẹ Diệp, cũng đã nhận báo ứng, mà bây giờ cháu hạnh phúc như vậy, nê học được khoan dung và cảm ơn mới đúng.”

“Đứa bé ngoan, cháu nói đúng, là a Tư nó cố tình gây sự.” Đằng lão phu nhân là người tin Phật, vốn tâm địa thiện lương, nhanh chóng tin tưởng lời cô nói rồi.

“A Tư anh ấy chỉ lo lắng cho cháu thôi, bà nội yên tâm, chúng cháu sẽ nhanh chóng hòa thuận.” Lương Chân Chân sinh lòng áy náy, cô cũng rất bất đắc dĩ mới nói vậy. O(╯□╰)o

“Ừ, lúc đàn ông ghen giống như đứa bé bự, cần phụ nữ chúng ta kiên nhẫn dụ dỗ.” Đằng lão phu nhân hiền hòa truyền thụ kinh nghiệm.

“Có thật không? Vậy bây giờ cháu lên lầu dụ dỗ anh ấy.” Lương Chân Chân cười hì hì đáp lại, đứng dậy lên lầu.

Trong thư phòng trên lầu, Đằng Cận Tư đứng bên cửa sổ sát đất, đốt một điếu thuốc, hút mạnh, tiếp theo phả ra một chuỗi dài khói mù lượn quanh, che biểu cảm trong tròng mắt đen của anh.

Từ khi biết người phụ nữ kia bị bệnh bạch cầu, trong đầu anh có hai giọng nói đang gây gổ.

Một nói: đi xem chút đi, dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của mình, cho dù bà độc ác tuyệt tình thế nào, mình cũng do bà khổ sở mang thai mười tháng sinh ra, có thể bà sẽ lập tức rời khỏi trần gian, về tình về lý, mình nên đi gặp bà một lần cuối.

Một giọng khác phản bác: nhìn cái gì vậy? Người phụ nữ vô tình ích kỷ đó bị ác báo đáng đời! Ban đầu bà vì theo đuổi hạnh phúc mà độc ác bỏ rơi mình mới gần ba tuổi, thời gian trôi qua ba mươi năm mới trở lại, biết rõ mình là con trai ruột của bà, lại cố ý không nhận mình, còn nói muốn buông bỏ tất cả, chỉ muốn sống cuộc sống yên tĩnh hiện tại, đây là lời một người mẹ nên nói sao? Chẳng lẽ bà không suy tính đến cảm nhận của con trai bà?

Hai giọng nói khác biệt vẫn lẩn quẩn bên lỗ tai anh, khiến lòng anh sinh ra phiền muộn, khói cũng càng phả mạnh mẽ.

Lúc Lương Chân Chân đẩy cửa tiến vào, bên chân anh đã có hai đầu mẩu thuốc lá rồi.

“Khụ… Sặc chết rồi! Ông xã, anh đã quên anh đồng ý với em quãng thời gian này sẽ cấm thuốc cấm rượu sao? Bé cưng ngửi thấy mùi này, sẽ ảnh hưởng đến sinh trưởng của chúng.” Cô vừa nói vừa đi qua mở cửa sổ, muốn không khí lưu thông, loại trừ sạch sẽ mùi khói thuốc trong phòng.

“Nai con, em đi phòng ngủ đi, anh muốn một mình lúc nữa, lập tức sẽ tốt rồi.” Đằng Cận Tư vội tắt điếu thuốc còn chưa hút xong, hai mắt nhìn ra xa bên ngoài cửa sổ.

“Ừ, em chờ anh tới kể chuyện xưa cho cục cưng, bác sỹ nói dưỡng thai rất quan trọng.” Lương Chân Chân die3enda`anleequ'uydo0nn cười nói, sau đó xoay người đi ra ngoài, đóng cửa giúp anh, mấp máy môi, vào phòng ngủ.

Đằng Cận Tư đương nhiên hiểu hàm nghĩa mấy câu nói kia của bà xã, mịt mờ nói cho anh biết, anh còn có cô, còn có bé cưng, bọn họ cần anh.

Nửa giờ sau, anh giống như nghĩ thông suốt chuyện nào đó, ra khỏi thư phòng, trở lại phòng ngủ, trên giường để áo ngủ chỉnh tề, cửa phòng tắm khép hờ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy “Ào ào” trong đó, anh cầm áo ngủ đi vào.

Lương Chân Chân đang tắm hiển nhiên không ngờ ông xã đột nhiên đi vào, vừa nghiêng đầu thấy một người sống sờ sờ, bị sợ đến thiếu chút nữa té ngã, may mà Đằng Cận Tư kịp thời ôm cô, mới tránh khỏi một tai họa.

Người mẹ mang thai năm tháng chính xác không thể tùy tiện té ngã, đó chính là tương đối nguy hiểm.

“Ông xã, anh định hù chết em sao! Lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng em.” Đôi tay Lương Chân Chân ôm cổ anh, hờn dỗi dẩu môi, may mà cô chỉ suýt té, phản ứng người nào đó cũng khá nhanh, sợ bóng sợ gió một trận mà thôi.

“Bà xã, em không sao chứ? Vẫn nên gọi điện thoại kêu bác sỹ Đinh tới đây một chuyến, nếu không anh không yên lòng.” Đằng Cận Tư cũng bị động tác nguy hiểm vừa rồi của cô hù sợ, nơi trái tim vẫn nhảy “Thình thịch” không ngừng.

“Không mảnh mai như vậy chứ?” Lương Chân Chân sờ bụng, không có cảm giác khác thường.

Đằng Cận Tư vẫn chau mày, thận trọng tắm giúp cô, bản thân rất đơn giản, sau đó dùng khăn lông bọc cô ôm ra phòng tắm, đặt lên giường, lấy áo lót, quần lót và áo ngủ kiểu bảo thủ trong tủ quần áo ra, dốc sức giúp cô mặc vào.

“Ông xã, không có chuyện gì đâu!” Lương Chân Chân nâng mặt anh, giọng nói rất nghiêm túc.

“Không được, để bác sỹ Đinh tới kiểm tra chút, ông ấy ở ngay bên cạnh, rất gần.” Đằng Cận Tư khăng khăng giữ ý kiến.

Lương Chân Chân thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, không đành lòng nói cái gì nữa, a Tư anh ấy không phải muốn cầu xin an tâm sao, cô không có lý do gì để ngăn cản anh.

Bác sỹ Đinh tới rất nhanh, dưới yêu cầu của Đằng Cận Tư rất cẩn thận bắt mạch kiểm tra cho Lương Chân Chân, làm kiểm tra toàn diện.

“Đằng thiếu, thiếu phu nhân cùng thai nhi trong bụng đều rất khỏe mạnh, nói như thế này, qua ba tháng tháng đầu, tính nguy hiểm sẽ giảm bớt phân nửa, dĩ nhiên, vẫn cần chú ý nhiều điểm, nhất là mùa đông, ra cửa phải mặc đồ chống trơn mới được, té ngã là tối kỵ.”

“Bác sỹ Đinh, tối khuya còn gọi ngài tới đây, thật sự phiền toái rồi.” Lương Chân Chân cười híp mắt nói cảm ơn.

“Thiếu phu nhân xem trọng rồi, đây là chức trách nên làm của Đinh tôi.” Bác sỹ Đinh dọn dẹp hòm thuốc đứng dậy cáo từ.

Đợi sau khi ông đi, Đằng lão phu nhân mặc áo ngủ đi tới, “Xảy ra chuyện gì? A Tư cháu cũng thật là, tinh thần Chân Chân tập trung lên người cháu, về sau đừng ăn giấm loạn nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.