Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 349: Chương 349: Ngày đầu tiên đi làm




Editor: ChiMy

Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc, Nam Cung Thần báo cáo hành trình công việc hôm nay đâu vào đấy, xong việc, thật khó khăn đứng ở đằng kia, như đang ngẫm nghĩ phải mở miệng như thế nào.

"Có lời cứ nói." Đằng Cận Tư không lạnh không nóng liếc cậu tôi một cái, biết rất rõ ràng tâm tư nhỏ của cậu tôi.

"Về công việc của phu nhân, hơi khó sắp xếp." Nam Cung Thần chần chờ nói.

Đằng Cận Tư liếc anh một cái, "Tôi cho rằng chút chuyện nhỏ này không làm khó được cậu."

Nam Cung Thần lau mồ hôi trên trán một cái, "Cậu chủ, cậu đánh giá cao tôi quá, tôi chỉ là người bình thưởng, đầu óc có chút không được tốt lắm."

Phu nhân của tổng giám đốc không phải là người khác, mục đích cô ấy tới đây làm bí thư là cái gì? Xem chừng tổng giám đốc? Muốn ngày ngày dính lấy cậu ấy? Hay chỉ đơn giản là làm việc?

Nhiều lí do như vậy anh phải biết rõ! Bằng không sẽ không sắp xếp đúng!

Hơn nữa từ đáy lòng, cái này cậu chủ được xem là cậy quyền thiên vị, rõ ràng phu nhân học tin tức, là nghề nghiệp không có liên quan đến thư ký, cậu không chút che giấu nào dắt cô ấy vào công ty làm việc, chuyện này nếu truyền đi, sợ rằng không được tốt.

"Nai con chỉ là ở nhà rảnh rỗi nhàm chán, muốn tìm chút chuyện làm, cậu sắp xếp cho cô ấy chút việc, không làm cho cô cảm thấy mình là một người rãnh rỗi là được, còn nữa, cấm các nhân viên trong công ty quơ tôiy múa chân với cô ấy, nhất là mấy cô thư ký, tôi không muốn nghe bất kỳ lời khó nghe nào, cậu hiểu chưa." Đằng Cận Tư không chút khách khí nói.

"Vâng, tôi đã hiểu." Đương nhiên Nam Cung Thần hiểu ý của cậu chủ, ai dám nói xằng nói bậy, vậy thì tiễn đi thôi!

"Đi làm việc đi." Đằng Cận Tư phất phất tôiy, vùi đầu vào công việc.

Ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Nam Cung Thần rất cẩn thận suy nghĩ lời của cậu chủ mới vừa nói, đại khái anh có thể đoán được tình huống là như vậy: sau khi Lương Chân Chân mang thai bị cấm túc, không thể ra ngoài làm việc, mà ở nhà cả ngày cô lại rất chán, cho nên mới nghĩ ra một phương pháp xử lý như vậy, vừa có thể tiêu khiển thời gian lại an toàn.

Bên trong phòng nghỉ ngơi, Lương Chân Chân xem xong một quyển tạp chí rồi, Nam Cung Thần còn chưa đi vào, cô hơi chán ngắm chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng chạy đến cửa sổ sát đất cúi xuống nhìn toàn cảnh thành phố.

Trong nháy mắt cửa mở ra, Lương Chân Chân thở dài, "Rốt cuộc anh đã tới!"

"Để phu nhân đợi lâu, tôi. . . . . ." Anh còn chưa nói xong liền bị Lương Chân Chân cắt đứt.

"Bớt nói lời dư thừa, rốt cuộc tôi cần phải làm gì! Nếu anh để một mình tôi ở đây! Tôi buồn chết mất! Còn nữa, đừng gọi tôi là phu nhân, nghe không tự nhiên."

"Ách. . . . . . Lương tiểu thư?" Khóe miệng của Nam Cung Thần co giật mấy cái, ngài cũng đã gia nhập hàng ngũ phụ nữ có gia đình, con cũng đã có, còn không cho tôi gọi phu nhân sao?

"Vẫn cảm thấy kỳ cục, nếu không anh gọi tôi là Chân Chân thôi." Lương Chân Chân trầm ngâm nói, lại nói cô quen biết Nam Cung Thần cũng gần 4 năm rồi, trừ có chút bảo mẫu, thật ra anh cũng là người tốt.

Đầu của Nam Cung Thần chảy đầy vạch đen, nếu như anh dám gọi như vậy, đoán chừng một giây kế tiếp cậu chủ sẽ bẽ gãy tôiy của anh, chuyện này ngàn lần không được!

"Vì suy nghĩ cho an toàn của tôi, tôi vẫn gọi cô là phu nhân thôi."

Lương Chân Chân không hiểu ý của anh, trong lòng yên lặng thở dài, cũng được! Gả cho tuýp người đàn ông như thế nào cũng chỉ có thể theo anh thôi...!

"Được rồi, tôi cũng không làm khó dễ anh, nói cho tôi nghe về công việc đi."

"Thật ra thì công việc thư ký rất đơn giản, xử lý văn kiện ký nhận của cấp trên kịp thời, truyền lại, thúc giục công việc; làm xong văn kiện thì thu về, kiểm tra, xử lý công việc; quản lý và bảo mật các đề án; ghi chép trong các cuộc họp. . . . . ." Nam Cung Thần giống như là đang xác nhận nói một đống lớn.

"Đợi chút, anh nói nhiều như vậy, tôi chỉ muốn biết, công việc của tôi là cái gì, OK?" Lương Chân Chân cắt đứt lời của anh lần nữa.

-_-|||

Nam Cung Thần hoàn toàn bị cô đánh bại, anhg hằng giọng một cái, "Công việc cụ thể của phu nhân là: sắp xếp công việc hàng ngày của tổng giám đốc, xử lý văn kiện ký nhận quan trọng, truyền lại và đốc thúc công tác, bao gồn cả việc pha cà phê cho tổng giám đốc, nhắc nhở tổng giám đốc các buổi hội nghị và xã giao quan trọng."

Lương Chân Chân nghe rất nghiêm túc, mặt lộ vẻ khó xử nhìn Nam Cung Thần, "Tôi chưa học qua ngành thư ký, mặc dù nghe rất đơn giản, nhưng tôi không biết!"

Nam Cung Thần nâng trán lần nữa, đây tuyệt đối là đóa hoa tuyệt thế, "Không sao, tôi có thể dạy cô." Anh cố gắng ôn hoà.

"Được rồi, vậy làm phiền anh." Lương Chân Chân vẫn rất là khiêm tốn, dù sao cũng có việc nhờ người ta, đương nhiên thái độ phải khiêm nhường rồi!

Vì vậy, hai người bắt đầu công việc, một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc học, vốn chính là việc rất đơn giản, Lương Chân Chân rất nhanh liền học xong, cô cũng hiểu, thì ra công việc của mình chính là chuyên phục vụ cho A Tư, người ta sẽ báo công việc cho thư ký, sau đó cô tới đốc thúc A Tư làm.

Ưmh. . . . . . Được rồi, nhất định là Nam Cung Thần cố ý, quả nhiên dụng tâm lương khổ mà! Như vậy cũng tốt, cơ hội cô gặp mặt người khác ít đi, cũng tránh khỏi một chút phiền toái không cần thiết.

Ngồi ở bàn làm việc của mình, cô lật xem hành trình hôm nay của A tư, buổi tối có tiệc rượu quan trọng, buổi tiệc gồm nhiều thương nhân thành công, hào môn thế gia và các quan chức, những người không có phận sự không được phép vào, ngay cả phóng viên cũng không được vào.

Cô nhìn thấy phía trên được khoang tròn màu đỏ, chắc là Nam Cung Thần ra ám hiệu cho cô tiệc rượu tối nay rất quan trọng, A Tư phải tham gia, anh luôn luôn không thích những trường hợp xã giao này, dường như rất ít tham gia các bữa tiệc thượng lưu, nhưng mà dường như lần này rất quan trọng, hơn nữa liên quan đến lợi ích của công ty.

Đứng dậy, gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Vào đi."

Cô chậm rãi đi vào, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm người đàn ông đang vùi đầu vào công việc, người ta nói đàn ông hấp dẫn nhất khi làm việc, thật đúng là rất có lý, càng xem càng cảm thấy ông xã của mình là đẹp trai nhất.

"Tổng giám đốc, đây là hành trình ngày hôm nay của anh, buổi tối tan việc có một bữa tiệc rất quan trọng cần anh tham gia." Lương Chân Chân nghiêm trang nói, hiện tại cô là thư ký của anh, trong lúc đi làm phải nghiêm túc chứ sao!

Lúc này Đằng Cận Tư mới ngẩng đầu lên, bận rộn công việc thiếu chút nữa làm cho anh quên mất bà xã của anh đang làm thư ký cho anh, đưa tay đặt bên eo của cô, ôm cô ngồi trên đùi của mình, "Bà xã, có quen không?"

"Trời ơi! Đừng quậy mà! Đang trong lúc đi làm, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người vào phòng làm việc của anh, bị người ta nhìn thấy không tốt." Lương Chân Chân bỉu môi lầu bầu nói, cuống quít muốn đứng dậy, nhưng lại bị Đằng Cận Tư giữ chặt.

"Bà xã, mùi trên người em thật thơm." Người nào đó nhìn trái nhìn phải, gấp đến độ Lương Chân Chân muốn đánh anh.

"Nói chuyện đứng đắn!"

"Buổi tối em đi với anh, còn không chúng ta về nhà?" Giọng nói của Đằng Cận Tư dịu dàng, không lạnh lùng giống vừa rồi.

"Em không quen biết mấy người đó, đi rất chán!" Lương Chân Chân phiền nhất chính là tham gia tiệc rượu, party cái gì chứ, gặp người quen biết còn may, không quen biết ngồi ở đó như tự kỉ, rất nhàm chán.

Đằng Cận Tư chôn đầu vào trong tóc cô, giọng điệu tội nghiệp , "Anh cũng không biết, bà xã em nhẫn tâm ném một mình anh ở đó sao?"

Lương Chân Chân cười một tiếng vui vẻ, A Tư càng ngày càng biết làm nũng, không bao giờ giống như người đàn ông lạnh lùng tự cao tự đại trước kia rồi, hình tượng rất sinh động, rất đáng yêu ~~~~

"Được rồi, vậy em sẽ mang theo IPAD chơi, mấy anh uống rượu nói chuyện công việc, em ngồi chơi trò chơi." Lương Chân Chân ngước đầu nhỏ cười ha hả.

"Yên tâm đi, cũng không lâu lắm." Đằng Cận Tư cưng chìu sờ cái mũi của cô.

"Vậy em có cần thay đồ không?" Lương Chân Chân chỉ đồ công sở trên người cô, nhất định không thể mặc bộ này đi tiệc rượu, không đủ trang trọng.

Đằng Cận Tư quét mắt nhìn người cô một vòng, sau đó ôm cô cách đầu gối, đứng dậy dắt tay của cô đi ra ngoài, "Ừ, bây giờ chúng ta đến Phi Sắc."

"Chờ một chút! Em dọn dẹp tài liệu trên bàn của anh trước đã." Lương Chân Chân tránh thoát tay của anh, đi tới bàn của anh.

"Những thứ này giao cho người khác dọn dẹp là được."

"Không được, đây là công việc của em sao có thể ném cho người khác làm, ảnh hưởng nhiều không tốt, mặc dù em đi cửa sau vào, nhưng cũng không thể quá tự tại chứ?" Lương Chân Chân là một người rất nguyên tắc.

"Được, nai con nhà anh là một người có trách nhiệm như vậy, không tệ không tệ!" Đằng Cận Tư liên tục khen ngợi.

"Hừ! Đó là đương nhiên! Phải tách chuyện riêng và chuyện tư ra!" Lương Chân Chân kiêu ngạo giương cằm lên, dọn dẹp tài liệu xong, sau đó tắt máy vi tính, thả bút máy lại vào trong ống bút.

"OK, đi thôi!" Cô chủ động dắt tay Đằng Cận tư đi ra ngoài, hai người ân ái không coi ai ra gì, kích thích đến Nam Cung Thần rất muốn trốn trong góc, nhưng bóng dáng của anh vẫn bị phát hiện.

"Nam Cung, anh theo tôi." Đằng Cận Tư nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.