Quan Hạo Lê – Tiết Giai Ny ------- tôi nghỉ tôi không thích anh 75
Chủ nhật, ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết ấm áp, rất thích hợp lên đường.
Mạc Đông Lăng dẫn theo bà xã và con trai đến thành phố C đã nhiều ngày, thấy chủ nhật tất cả mọi người có rảnh, liền nghĩ muốn hẹn mọi người đi dã ngoại.
Những người khác đều không có ý kiến, việc này liền định rồi.
Lúc đó, bé con Quan Dịch Uư đã hai tuổi rồi, mỗi ngày thắt hai cái bím tóc, khuôn mặt trắng nõn trơn mềm, như một búp bê đáng yêu.
Bạn nhỏ Mạc Thừa Hạo thấy có nhiều bé bằng tuổi với mình như vậy, trong lòng rất vui, bình thường ở nhà, anh trai cũng không thích để ý tới bé, hơn nữa, mỗi ngày anh trai cũng đi trường học, bé lại ở nhà một mình, nhàm chán muốn chết!
Vì vậy, không có mấy ngày, nhóc đã thân với An An, Nhạc Nhạc, Thần Thần còn có Ưu Ưu, bởi vì là con trai, nến nhóc thân với An An và Thần Thần hơn, thường thường chạy theo sau mông hai nhóc kia.
Thật ra, Quan Dịch Uư là một cô bé dịu dàng ít nói, hoàn toàn trái ngược với tính tình của mẹ, có đôi khi Tiết Giai Ny không nhịn được hoài nghi ban đầu có phải đã ôm nhầm con gái không đây?
Rõ ràng khi nó còn trong bụng mình rất ầm ĩ mà! Sao lúc ra ngoài thì ngược lại vậy?
Quan Hạo Lê rất bình tĩnh nói: “Không phải em nói mẹ vợ lúc trước có em cũng như vậy không phải sao? Tính tình hoàn toàn trái ngược.”
Tiết Giai Ny không còn gì để nói nữa, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực.
“Bà xã, anh ngược lại là cảm thấy Ưu Ưu như vậy rất tốt, nhu thuận yên tĩnh, như một tiểu công chúa.” Quan Hạo Lê càng nhìn con gái càng vui mừng.
“Em cho rằng tính tình của nó sẽ giống Nhạc Nhạc.” Tiết Giai Ny chu môi.
“Được rồi! Thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Quan Hạo Lê thuận thế ôm bà xã.
Trong trại ngựa, một mảnh xanh mơn mởn, có chút đẹp mắt đẹp lòng.
Mấy đứa nhỏ hiếm khi được ra ngoài chơi một lần, mỗi đứa đều rất vui vẻ, thấy cái kỳ cũng tò mò, một lát hỏi mẹ cái này, lát lại hỏi mẹ cái kia.
Mạc Thừa Diệp là đứa lớn nhất trong sáu đứa, cũng được hiểu biết nhiều lắm. (đối với năm đứa còn lại.)
Vì vậy nó nhìn tháy mấy cái đó cũng lạnh nhạt không để ý, cũng không phải là lần đầu tiên nó đến trại ngựa, thuật cưỡi ngựa đơn giản, nó cũng biết, từ ở sâu trong lòng mà nói, nó có chút không chịu nổi năm đứa kia, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng tò mò, thật sự là...
╮(╯▽╰)╭vẫn là bạn cùng tuổi có chung đề tài,cùng chơi cùng một đám nhóc, thật không chút hứng thú!
Lời tuy như thế, mà khi nó thấy Nhạc Nhạc gặp nguy hiểm, vẫn là phấn đấu quên mình rat ay giúp đỡ, hoàn toàn quên mất an nguy của mình.
Cũng chính là bởi vì chuyện này, giành được trái tim bé nhỏ của Nhạc Nhạc, khiến Nhạc Nhạc có ấn tượng tốt với nó.
Mấy ngày nay Mạc Thừa Diệp nằm viện, mỗi ngày Nhạc Nhạc la hét muốn mẹ dắt bé đi bệnh viện, sau khi tới lại không nói gì, chẳng qua là ngồi ở một bên nhìn Mạc Thừa Diệp.
Lương Chân Chân thấy tình cảnh này liền lo lắng hỏi chồng, “A Ti, anh có cảm thấy Nhạc Nhạc thích Thừa Diệp không hả? Có tính yêu sớm không?”
Vẻ mặt Đằng Cận Ti đen lại, an ủi: “Bà xã, Nhạc Nhạc mới bốn tuổi, mỗi ngày con bé muốn đến nhìn Thừa Diệp đó là bởi vì nó vì cứu con bé nên bị thương, trong lòng lo lắng.”
“Em hiểu con bé hơn anh, nói như vậy, đối với ân nhân cứu mạng của mình, đều sinh ra một loại cảm tình đặc biệt, dần dà, liền sẽ từ từ mở rộng.” Lương Chân Chân nhăn mày nói ra.
“Vậy em cảm thấy phải làm gì?” Đằng Cận Ti cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh cũng không hy vọng con gái của mình nhỏ như vậy liền yêu sớm, mà đối tượng yêu sớm lại là con trai của em tư.
“Em cũng không biết.” Lương Chân Chân cũng buồn rầu.
Sự thật chứng minh, lo lắng của bọn họ cũng không phải dư thừa, hành động lần này của Mạc Thừa Diệp quả thực bắt được trái tim nhỏ của Nhạc Nhạc, cũng viết lên đoạn tình yêu của hai người.
Phải biết rằng, một đôi này cũng là không cho người bớt lo đó a!
*****
Sang năm mới, khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi toàn màu đỏ chót, vui vẻ.
Sang mùng một, tTiết Giai Ny liền lôi con gái đã ba tuổi từ trong chăn ra, ‘” Ưu Ưu ngoan, rời giường, hôm nay chúng ta phải đi nhà ông nội bà nội chúc tết.”
“Không. . . . . .Muốn. . . . . .” Quan Dịch Ưu mất hứng chu cái miệng nhỏ nhắn rồi lật người, không để ý tới mẹ.
“Nếu không dậy, mẹ sẽ đánh mông con đó!” Tiết Giai Ny uy hiếp nói.
Lúc này Quan Dịch Ưu mới không tình nguyện dụi con mắt, nói lầm bầm: “Mẹ xấu!”
“Mẹ không xấu, sao có thể để cho công chúa nhỏ Ưu Ưu của mẹ thức dậy hả?” Tiết Giai Ny lơ đễnh cười nói.
Quan Dịch Ưu không tình đưa cánh tay nhỏ phối hợp với mẹ mặc quần áo, chợt kêu lên: “Con không muốn mặc cái áo này, con muốn mặc cái bộ màu hồng ba mua ngày hom qua!”
Tiết Giai Ny hết cách rồi, chỉ có thể theo con gái, nếu không nó không vui sẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, đều do Quan Hạo Lê! Đều do anh ấy chiều hư thành như vậy!
Nói gì mà con gái nhà mình là công chúa nhỏ, nhất định phải cưng chiều, ngày nào cũng mua cả đống quần áo, không chỉ chồng chất đầy tủ quần áo, ngay cả phòng chứa đồ ở dưới lầu cũng chất đầy, một đứa bé ba tuổi, mua nhiều quần áo thế làm gì?
Vì chuyện này cô đã nói với chồng nhiều lần rồi, nhưng anh không bao giờ chịu được con gái làm nũng, mua một cái là cả đống, tức chết cô! Hai tên phá của!
Vừa vào cửa lớn nhà họ Quan, Quan Dịch Ưu lập tức thoát khỏi tay của mẹ, giống như con bướm nhỏ bay về phía ngực ông bà nội, mở miệng “Ông nội chúc mừng năm mới” , “Bà nội chúc mừng năm mới”!
Vợ chồng Quan Chính Khâm và Trình Nhã Chi bị cháu gái chọc đến không ngậm miệng được, rối rít lấy bao lì xì trong túi đưa cho bé.
Quan Dịch Ưu cười tủm tỉm nhận lấy từng cái, nhét vào túi nhỏ bên hông của mình.
Tiết Giai Ny ở một bên nhìn tới khuôn mặt đen sì, con gái của cô rốt cuộc giống ai? Từ nhỏ đã biết vơ vét của cải thì không nói, còn rất biết lấy lòng người, ngay cả Trình Nhã Chi khó hầu hạ như vậy mà vẫn có thể thu phục được.
So với cô lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy!
Buổi trưa, một nhà năm người ngồi ăn cơm, trong bữa cơm người nói nhiều nhất chính là Quan Dịch Ưu, bé giống như là con chim sơn ca ríu rít, mang lại tiếng cười cho mọi người.
Vốn là Trình Nhã Chi không muốn gặp con dâu và cháu gái, nhưng không biết tại sao, bà vẫn bị cháu gái hấp dẫn, không kiềm được quan tâm bé, thương yêu bé.
Bởi vì năm nay ở Singapore, nên chiều mùng hai một nhà ba người liền ngồi máy bay tới thành phố C, lúc gần đi, Quan Dịch Ưu hôn ông nội, bà nội một cái, làm hai người không khỏi nở nụ cười.
Trên máy bay, Quan Dịch Ưu nằm ở trong ngực mẹ ngủ.
Quan Hạo Lê ghé vào bên tai bà xã nói: “Tối hôm qua, ba tìm anh nói chuyện.”
“Nói cái gì?” Tiết Giai Ny tò mò hỏi.
“Ba nói, Ưu Ưu một mình rất cô đơn, bọn họ cũng rất cô đơn, hi vọng chúng ta có thêm một đứa.” Quan Hạo Lê ho khan một tiếng.
Sắc mặt Tiết Giai Ny đen kịt, trợn mắt nhìn anh, “Anh chỉ biết lừa em.”
“Anh thề, lời nói của anh đều là thật, cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, hai người già ở nhà khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, em không phát hiện sao? Chỉ cần Ưu Ưu qua, bọn họ sẽ cười nhiều hơn.” Quan Hạo Lê nghiêm túc nói.
“Em cũng đâu nói không sinh. . . . . .” Tiết Giai Ny nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Bà xã, anh biết em là tốt nhất.” Quan Hạo Lê quay đầu hôn một cái trên mặt cô.
“Em là vì Ưu Ưu còn nhỏ, khẳng định nó không thích làm người thừa kế gì.” Tiết Giai Ny cãi lại nói.
Quan Hạo Lê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Vậy. . . . . . Ít nhất chúng ta phải sinh thêm hai đứa mới được.”
Tiết Giai Ny tức giận đập anh một cái, “Nghĩ hay quá ha!”
“Bà xã, anh nói đúng sự thật mà, làm sao em biết đứa tiếp theo nhất định là con trai chứ? Nếu là con gái thì sao? Mặc dù là con trai, nhưng nó cũng không thích quản lý công ty thì sao? Cho nên, vì an toàn, chúng tôi phải sinh hai.”
“Hừ! Đã biết anh miệng lưỡi trơn tru rồi!” Tiết Giai Ny tức giận liếc anh.
Tuy rằng ba mẹ tranh luận rất kịch liệt, nhưng Quan Dịch Ưu vẫn ngủ ngon như cũ.
Buổi tối, Quan Hạo Lê không để ý tới việc đi đường xa mệt mỏi, kéo bà xã thực hiện kế hoạch tạo người.
“Ngủ đi!” Tiết Giai Ny đẩy anh.
“Bà xã, nhiệm vụ tạo người đã là lửa sém chân mày rồi, chúng ta phải luôn sẵn sàng .”
“Không được! Con gái vẫn ở bên cạnh.”
“Không có việc gì, anh sẽ nhẹ nhàng .”
“Ưm. . . . . . anh. . . . . .”
Tiết Giai Ny còn chưa kịp mắng đã bị nuốt trong cổ họng, chỉ có thể vô lực mềm nhũn thừa nhận động tác của anh. . . . . .
Đêm đã khuya, một phòng kiều diễm.