Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 161: Chương 161: Tiếng lòng mê người




Lương Chân Chân ngây ngốc nhìn theo ánh mắt của anh, một chiếc du thuyền to lớn hào hoa đột nhiên đập vào mắt, rất sang trọng, xem ra so với “RMS Titanic” còn hùng vĩ hơn rất nhiều. (ặc, dù sao niên đại không giống nhau, bây giờ khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, đương nhiên phải có tiến bộ hơn so với khi đó.)

Ưmh…. Thích với không thích có quan hệ gì đây? Nhất thời cô không nhịn được nhìn xung quanh, nhưng tựa như có một đạo ánh sáng chợt xẹt qua, để cho hai mắt cô toả sáng, không thể nhịn được mà trợn to hai mắt, chẳng lẽ là —— tối nay muốn ăn cơm ở trên du thuyền?

Đằng Cận Tư nhìn rõ nghi vấn của cô, nhưng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại tinh tế của cô, mở cửa xe, thẳng theo hướng bến tàu đi tới, hai người một cao một thấp, một chân dài một chân ngắn, nhưng bước chân lại hài hoà kỳ lạ, Lương Chân Chân mặc cho bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của mình được bao bọc trong bàn tay ấm áp của anh, từng đợt ấm áp truyền tới tận đáy lòng.

Ăn bữa tối trên du thuyền hào hoa? Dưới bầu trời đầy ánh sao sáng như minh châu làm đèn, thật là lãng mạn đó ~

Cảm giác đi trên boong tàu hoàn toàn khác với đi trên đất bằng, tâm tình Lương Chân Chân rất kích động, trên chân giống như có hoa, bước chân vui vẻ, ánh sáng trong mắt nhìn bên trái một chút, ngắm bên phải một chút, cô có cảm giác mình như đi lạc vào Đại Quan Viên của già Lưu(*), tò mò đối với mọi thứ.

(*) Đại Quan Viên của già Lưu: Già Lưu là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy, còn có tác dụng tô điểm cho sự khắc hoạ đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm, làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn.

Đại Quan Viên là khu vườn giữ cho đám con gái được cách biệt với thế giới bên ngoài (lời tác giả Tào Tuyết Cần), hy vọng bọn họ ở lại trong vườn đó, sống tháng ngày tiêu dao vô ưu vô sầu, không nhuốm mùi bẩn thỉu của lũ đàn ông. Đại Quan Viên chính là toà thành giữ gìn cho các cô. Ý của câu này là Lương Chân Chân đang đi lạc vào thế giới lý tưởng thanh sạch, không nhơ bẩn.

Cô vui vẻ đứng tựa lên lan can ở trên boong thuyền, cảm thụ gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái lướt nhẹ qua mặt đến mắt cá chân, làn váy tung bay theo gió, dập dờn thành từng vòng cung duyên dáng, “wa!”

“Rất thích?” Thấy bộ dáng vui vẻ của nai con như vậy, tâm tình Đằng Cận Tư lqd cũng rất vui vẻ, từ sau lưng ôm hông của cô, đầu ghé vào bên tai nàng, tà mị phun môi, “Có muốn đi lên mũi thuyền không?”

“Ừ.” Lương Chân Chân gật đầu như bằm tỏi, sóng mắt trong veo, khoé môi hồng nộn khẽ nhếch lên, hiện ra nụ cười vui thích, dù sao cô vẫn chỉ là một cô bé mười chín tuổi, đối với thứ đã từng ước mơ đột nhiên thành hiện thực là sự vui sướng không thể nói thành lời, giống như chuyện không thể đột nhiên thành có thể, chính là cảm giác cực kỳ tốt đẹp, hơn nữa giờ phút này tâm tình cô rất vui tươi, tất cả giống như được dán nhãn hạnh phúc lên.

Mặc dù ở nơi này nhìn không thấy sóng biển nhộn nhạo trên mặt biển, nhưng cảm giác đứng ở đầu thuyền đón gió thổi lất phất vẫn là rung động lòng người, đôi tay Lương Chân Chân nắm chặt hàng rào bảo vệ, sợ mình té xuống, nhưng người đàn ông phía sau lại thử gỡ ngón tay của cô, dụ dỗ bên tai cô, “Ngoan, buông tay ra, có anh ở đây, đừng sợ.”

Giọng nói của anh dường như mang theo chút mê hoặc, Lương Chân Chân cảm nhận được bờ ngực rắn chắc ấm áp của anh, như thể có lực, cường tráng như vậy, khiến cho tâm tình đang hồi hộp đập “thình thịch” của cô chợt an tĩnh lại.

Trong nháy mắt cánh tay dang rộng, lúc này cô mới cảm nhận được tâm tình của Rose (*) lúc đó, thật tuyệt vời! Hơn nữa không có bất kỳ buồn phiền nào về sau, bởi vì cô ấy biết, người đàn ông phía sau sẽ bảo vệ cô ấy.

(*) Một cảnh trong phim Titanic, cảnh Jack từ sau lưng ôm Rose giang rộng cánh tay trên mũi tàu Titanic đã trở thành hình ảnh điện ảnh kinh điển

Dưới bầu trời đêm đen nhánh, ánh sao đầy trời loé lên như ánh sáng dạ minh châu, chiếu sáng cả vùng đất, vầng sáng nhuộm lên một mảnh sáng bạc, ngày tốt cảnh đẹp như thế, sao có thể không có tác dụng?

Thiên thời, địa lợi, nhân hoà mọi thứ đều có, hôn triền miên cũng theo đó mà đến, như rượu ngon ngọt ngào đến tận sâu đáy lòng của hai người, eo của Lương Chân Chân lqd bị hai cánh tay tráng kiện mạnh mẽ của anh siết chặt, vừa vặn làm cơ thể suy yếu đến mức không hoạt động được, hơn nữa có gió đêm dịu dàng vuốt ve, cô không uống, nhưng đã say.

Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh như ngó sen không kìm hãm được mà ôm cổ của Đằng Cận Tư, hơi ngước cằm chống đỡ nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng của anh, trong cổ họng thỉnh thoảng lại bật ra tiếng rên mềm mại dịu dàng. Tiếng rên, tiếng lòng mê người.

Hai người hôn như si như say, hoàn toàn quên hết thời gian, có tiếng bước chân vang lên “cộp cộp cộp”, không chỉ có một đôi, ngay sau đó chính là giọng nam hài hước, ‘Ui! Thì ra hai người ở trên này trình diễn RMS Titanic!”

Ngay lập tức Lương Chân Chân liền tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng đẩy nhanh người đàn ông đang siết chặt lấy cô không chịu buông, hai người vẫn gắn bó như cũ, như môi với răng, lưỡi linh hoạt dây dưa một chỗ, thế nào cũng không chịu tách ra.

Đằng Cận Tư bị ép buộc, bất đắc dĩ đành phải lưu luyến buông cái miệng nhỏ nhắn có hương vị ngọt ngào của nai con ra, mặt lạnh quét về phía bốn người đứng nơi xa, hơi lạnh “vèo vèo vèo” bắn tới, Lê Tử và Nam Cung thật là quá giết phong cảnh, cắt đứt thời gian triền miên êm đẹp!

“Tớ nói này A Tư, cậu không cần dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm người ta có được hay không? Nơi này lộ thiên, cậu lại không dán “người rảnh rỗi chớ quấy rầy” ở trên thuyền, ai biết các cậu đang tiến hành loại hình ảnh hạn chế đâu!” Quan Hạo Lê cố ý làm một bộ dạng tớ thật sợ hãi, trong mắt lấp lánh nụ cười.

Lúc này Lương Chân Chân đang lúng túng, hai bên tai đều đỏ ứng, chỉ ước gì có cái lỗ để chui xuống, quá xấu hổ! Bác sĩ Quan làm sao biết lời của mình, không phải là ác ma nói cho anh ta biết chứ? Nghĩ đến đó cô không khỏi đưa tay nhéo bên hông anh một cái, giữa chân mày đều là nũng nịu quyến rũ.

“Nói nhảm!” Tròng mắt đen của Đằng Cận Tư lạnh thấu xương quét về phía anh ta, không vui nhếch môi, cùng một câu nói từ trong miệng nai nhỏ nói ra anh cảm thấy đáng yêu cảm động, mà từ trong miệng Lê tử thì thật khó nghe, làm cho người ta nổi da gà.

“Xì!” Tiết Giai Ny đứng ở một bên xem náo nhiệt không nhịn được che miệng cười, năng lực giết người trong nháy mắt của Đằng thiếu thật đúng là không phải bình thường, về Quan Hạo Lê cô cũng nghe thấy, biết anh ta là bác sỹ tư nhân của nhà họ Đằng, cũng là bằng hữu không thể thiếu của Đằng thiếu, chẳng qua là vẫn chưa từng chính thức gặp qua.

Mà đêm nay, cô coi như là thấy được thần y Quan Hạo Lê tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết, thì ra là một dạng mỹ nam thích náo nhiệt đùa giỡn!

Quan Hạo Lê lqd bĩu môi, nếu cô bé xinh đẹp bên cạnh cũng vui vẻ, anh còn cho là mình giữ được một ít cảm giác thần bí, mình bị bại lộ quá nhiều cũng không phải là lựa chọn tốt, bình tĩnh, bình tĩnh.

“Cậu chủ, hiện tại ăn cơm hay là …. Lúc nữa?” Nam Cung Thần kịp thời giải vây.

“Em đói bụng rồi.” Lương Chân Chân chỉ muốn nhanh thoát khỏi tình cảnh lúng túng này, nhỏ giọng lầu bầu nói, âm thanh vừa vặn một mình Đằng Cận Tư nghe thấy.

Anh nhàn nhạt liếc Nam Cung một cái, “Hiện tại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.