Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 107: Chương 107: Tìm nai con mà cậu chủ yêu thích




Editor: ChiMy

Tinh thần của Thẩm Bác Sinh hoảng hốt đi vào sảnh lớn, vừa đúng nhìn thấy hai nhân vật quan trọng do ông mời tới đang đứng chung quan sát lẫn nhau, trong lòng cả kinh, lập tức tỉnh táo lại, bước nhanh tới.

"Hôm nay Đằng thiếu có thể tới đây, đúng là niềm hãnh diện của tôi đây, Phạm Tây là con trai một người bạn tốt của tôi, nếu có chỗ nào đắc tội mong rằng Đằng thiếu bỏ qua, tối nay hai vị đều là khách quý tôi mời tới, ngày sau nhất định sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt, không bằng nể mặt tôi, uống một ly, như thế nào?" Giọng nói của Thẩm Bác Sinh không nhanh không chậm, cười đến như phật Di Lặc.

Ông được công nhận là một người chững chạc, cách đối nhân xử thế cũng rất xứng với hai chữ “ chân thành”, tính tình ôn hoà hiền hậu, lúc tuổi còn trẻ đã từng làm bộ đội, sau khi bị thương khi làm nhiệm vụ liền một lòng phấn đấu vì sự nghiệp của mình, trà trộn nhiều năm như vậy cũng coi như rất có thành tựu, càng tích luỹ cho bản thân nhiều uy tín và cách xử sự.

Hơn nữa Thẩm gia cũng là danh môn vọng tộc ở thành phố C, ít nhiều gì cũng giúp cho ông được nhiều người nể mặt, dĩ nhiên, càng nhiều người nhìn trúng sự chân thành và chính trực của ông.

Đằng Cận Tư hờ hững liếc mắt nhìn Thẩm Bác Sinh một cái, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên, vẻ mặt bí hiểm, rượu đỏ trong tay khẽ nhộn nhạo, ánh mắt lạnh thấu xương vẫn quét về phía Quý Phạm Tây như cũ.

"Nếu chú Thẩm đã lên tiếng rồi, dĩ nhiên Phạm Tây cung kính không bằng tuân mệnh." Quý Phạm Tây phóng khoáng nhường nhịn, anh đã từng là quân nhân, mặc dù đã rời bộ đội lâu rồi, nhưng phong cách phóng khoáng vẫn còn.

Nam Cung Thần đứng cách xa khoảng năm mét đang trêu đùa người đẹp, vừa nhìn cậu chủ và thị trưởng mới đang giao đấu, trong lòng cảm khái nói: dù mạnh thế nào thì gặp cậu chủ cũng phải chịu thua, cái loại phong cách vương giả tôn quý và ngạo khí là thứ mà người bình thường có thể so được với sao? Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!

", Cạn ly nào, xem như kết giao bạn bè." Thẩm Bác Sinh cười sang sảng nói.

Trong lòng lại nghĩ tới hai người này không thể đối chọi, hôm nay mục đích ông tổ chức bữa tiệc này là vì lót đường cho Quý Phạm Tây, Đằng Cận Tư chính là mục tiêu số một, dù sao Đằng gia ở thành phố C là hào môn thế gia có gốc rễ vững chắc đến không thể lung lay, một cái ánh mắt hay dấu tay cũng có thể khiến người khác lập tức biến mất không dấu vết.

Hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, nói về khí thế, Phạm Tây vẫn còn kém hơn một chút, mặc dù trên người nó có phong cách cường tráng của quân nhân, nhưng vẫn thiếu một phần khí phách lạnh lùng cao ngạo.

Bộ trưởng Trần cũng nhân cơ hội nói chêm một câu chọc cười vào ", chúng ta cạn ly nào, tối nay là ngày tốt a!"

Với tính cách cao ngạo của Đằng Cận Tư, anh vốn khinh thường uống ly rượu hoà giải này với bọn họ, nhưng trong lòng sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh vẫn tiếp tục ẩn nhẫn, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng thì không cười nâng chén với bọn họ, nhàn nhạt nhấp một ngụm.

Trong lòng Thẩm Bác Sinh thở phào nhẹ nhõm, may quá! Bằng không bữa tiệc tối nay xem như xong rồi.

Hàn huyên một lúc sau, Đằng Cận Tư cảm thấy mệt mỏi, tham gia xã giao như vậy đúng là mệt mỏi, cũng thật may là lúc này điện thoại di động của anh vang lên, vừa bắt máy đã nghe: "Xin lỗi."

Sau đó, anh sải bước rời đi, lúc tới bên cạnh Nam Cung Thần, ánh mắt ý bảo cậu ta đi tìm Lương Chân Chân, trong lòng ảo não sao cô còn chưa ra?

Nam Cung Thần bất đắc dĩ chỉ đành phải bỏ người đẹp lại đi tìm nai con mà cậu chủ yêu thích, gần đây cậu chủ rất cưng chiều cô ấy, thật là không thể tin được cậu chủ luôn sáng suốt lại rơi vào bờ vực tình yêu rồi.

Từ đầu đến cuối ánh mắt của Thẩm Quân Nhã đều chăm chú nhìn Quý Phạm Tây, về phần người đàn ông tôn quý khó lường Đằng Cận Tư, cô tự nhận thấy bản thân không đủ bản lĩnh chinh phục anh, quan trọng nhất là bạn tốt Phương Y Nhu vẫn thích thầm anh ta, từ hồi trung học đến bây giờ, cũng được xem là rất thâm tình, mỗi lần không chiếm được sủng ái của anh ta thì cũng chỉ có thể dùng người đàn ông khác thay thế, tán gẫu lấy an ủi.

Lúc trước từng có lời đồn chứng chán ghét phụ nữ của anh ta đã đỡ hơn, Y Nhu liền dùng chút thủ đoạn hối lộ trợ lý Nam Cung Thần bên cạnh Đằng Cận Tư, được như nguyện bò lên giường của anh, chỉ tiếc, còn chưa được nếm đến tư vị liền bị đuổi ra ngoài, từ đó liền trở thành một vết sẹo trong lòng cô ấy, tình yêu đối với người đó cũng chầm chậm biến chuyển thành yêu hận đan xen.

Bởi vì mối hận này, cư nhiên cô ấy nhất thời xúc động chụp được một tấm hình của Đằng thiếu, đồng thời giấu tên gửi cho một toà soạn báo, lại không ngờ tới chuyện này chọc cho Đằng thiếu rất tức giận, trực tiếp đóng cửa toà soạn báo, luôn điều tra người gửi hình không tha, cô ấy sợ đến nỗi vội vàng chạy tới Luân Đôn trốn nạn.

Vốn là bữa tiệc lần này cô ấy bảo là muốn chạy về để gặp người đàn ông mà cô vẫn luôn thương nhớ, nhưng không ngờ sân bay bên đó quá nhiều sương mù, tất cả chuyến bay đều hoãn lại đến ngày hôm sau, nói cách khác cho dù thế nào cô ấy cũng không kịp đến dự tiệc rồi, cô ấy giận đến nghiến rang dậm chân, càng thêm phát giận với nữ tiếp viên bên kia.

Haizz. . . . . . Tính tình ấy của Y Nhu! Cũng không tránh khỏi quá khích, yêu một người đàn ông ưu tú như Đằng thiếu, muốn lấy được sự yêu mến của anh ta, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Vẫn là mình suy nghĩ thoáng, vừa mới bắt đầu đã không ôm lấy hi vọng với người đàn ông cao cao tại thượng đó, một lòng chỉ nghĩ tới một chàng bạch mã hoàng tử, cũng may mình đã đợi được.

Móng tay dài nhẹ đỏ thẩm nhẹ nhàng vuốt ve ly thủy tinh, đuôi mắt thỉnh thoảng liếc về hướng những người đang đứng cùng với ba mình, bộ trưởng Trần đang đứng cùng với Đằng thiếu và Quý Phạm Tây, khi liếc thấy người đàn ông lạnh lùng cao ngạo kia rời đi, cô lập tức chạy nhanh tới.

"Cha, cha chiếm lấy anh Phạm Tây lâu như vậy, làm cho người ta đợi lâu." Thẩm Quân Nhã giống như con khổng tước nhào tới, cũng không quan tâm người khác vui hay không, tiến lên liền ôm thật chặt lấy cánh tay của Quý Phạm Tây, một bộ dáng tự cho mình là bạn gái của người ta.

Quý Phạm Tây có chút không vui cau mày, nhưng khi ở trước mặt chú Thẩm anh lại không tiện bộc lộ, chỉ có thể nhịn, nhưng anh nhường nhịn lại làm cho Thẩm Bác Sinh và bộ trưởng Trần hiểu lầm, còn tưởng rằng hai người bọn họ thật sự là tình đầu ý hợp.

"Anh Thẩm à, xem ra nhà anh có chuyện tốt đến gần rồi! Thị trưởng Quý và Quân Nhã đúng là một đôi trai tài gái sắc!" Bộ trưởng Trần am hiểu nhất là nịnh nọt, nếu không phải như thế ông cũng không cách nào leo đến vị trí ngày hôm nay.

"Ha ha. . . . . . Chuyện như vậy đúng là phải xem ý kiến của bọn trẻ a! Chỉ cần bọn họ đồng ý, chúng ta những người làm trưởng bối dĩ nhiên là vui khi việc thành ." Thẩm Bác Sinh cười ha hả nói, nếu như Phạm Tây có thể lấy tiểu Nhã, như vậy ông thật hoàn toàn yên tâm.

"Chú Thẩm, thật ra thì chúng ta. . . . . ." Quý Phạm Tây có chút khổ não sao chuyện lại biến thành như vậy, thật sự anh không có cảm giác gì với Thẩm Quân Nhã, sao người xung quanh lại nói đến giống như hai người bọn họ thật sự là một đôi!

Anh còn chưa nói xong, liền bị Thẩm Quân Nhã trách móc .

"Cha, anh Phạm Tây là đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, anh ấy vừa lên chức thị trưởng, cái gọi là quan mới nhậm chức như ngồi trên đống lửa, khoảng thời gian này nhất định sẽ rất bận rộn, chờ ngày nào đó anh ấy thanh nhàn rồi hãy nói."

Thật ra thì trong lòng cô rất rõ ràng Quý Phạm Tây không có thích mình, nhưng cô không nổi giận, cõi đời này còn có đàn ông mà Thẩm Quân Nhã không chinh phục được sao?

"Ôi! Này còn chưa kết hôn cũng biết suy nghĩ vì bạn trai như thế rồi, xem ra sau này tiểu Nhã sẽ là một người vợ hiền đây!" Bộ trưởng Trần cảm khái nói lần nữa.

Mặt mày Thẩm Bác Sinh hớn hở, cười đến vô cùng vui vẻ, ông chỉ có một cô con gái bảo bảo, dĩ nhiên là hi vọng cô có thể lấy được người chồng tốt, haizz. . . . . .

"Chú Thẩm, bộ trưởng Trần, tiểu Nhã, xin lỗi cháu có chút chuyện đi trước."

Quý Phạm Tây thật sự không muốn nghe tiếp nữa, nếu như mới vừa rồi Thẩm Quân Nhã không có trách móc lời của chú Thẩm, chỉ sợ anh đã nói ra sự thật, nhưng anh không muốn làm mất mặt mũi của chú Thẩm, mặc dù con gái của chú ấy không ra gì, nhưng chú ấy vẫn là một người đáng khâm phục, coi như nể mặt chú ấy, lát nữa anh sẽ nói riêng với chú sau.

"Anh Phạm Tây. . . . . ." Thẩm Quân Nhã nũng nịu gọi tên anh, đang chuẩn bị đuổi theo lại bị cha kéo tay lại.

"Tiểu Nhã, có khi đàn ông cũng cần một chút không gian của mình, con đi chơi với đám bạn bên kia đi." Thẩm Bác Sinh là người từng trải, ông đã phát hiện biểu hiện của Phạm Tây có gì đó không ổn, kết hợp với chuyện vừa nãy tiểu Nhã ngắt lời Phạm Tây, trong lòng mặc dù có nghi vấn, nhưng trên mặt vẫn duy trì rất tốt, đây gọi là lão luyện.

"Ừ." Mặc dù Thẩm Quân Nhã rất không tình nguyện, nhưng ba nói cũng có đạo lý, huống chi mới vừa rồi anh Phạm Tây giống như thật sự tức giận, mình không biết điều đi theo chẳng phải là tự tìm mất mặt sao?

Một đường đi ra đại sảnh, sắc mặt của Quý Phạm Tây rất khó coi, môi bạc mím thật chặc, tựa như ẩn nhẫn tức giận, Tình cảm của Thẩm Quân Nhã đối với anh rõ rang như vậy, nếu anh không nhìn ra thì chính là kẻ ngu.

Nhưng vấn đề là: Anh không thích cô!

Nhiều lần ám chỉ qua với cô, nhưng cô tựa như nghe không hiểu, còn thường chạy tới quấn lấy anh, lấy tự cho mình là bạn gái của anh, nhất là mới vừa rồi, còn ở trước mặt người lớn nói những thứ kia làm cho người khác hiểu lầm.

Phiền não kéo cà vạt, không mục đích đi dọc theo hành lang, trong đại sảnh quá buồn bực, anh cần tìm một chỗ hóng mát một chút, giải toả phiền muộn trong lòng, đúng lúc liếc thấy bên trái đằng trước có một cửa nhỏ, không chút nghĩ ngợi đẩy cửa vào.

Lại không có ngờ tới sẽ đối diện với một đôi mắt trong trẻo như nước, không dính một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ, giờ phút này cô ấy giống như là một con nai con bị hoảng sợ, bộ mặt sợ hãi nhìn anh chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.