Lương Chân Chân rất muốn trả lời cô ấy một người mẹ như Thẩm Ý Linh, cho không cô thì cô cũng không muốn! Người mẹ như bà thật là chỉ có một mà thôi.
"Trước khi chị được năm tuổi thì sống cùng với mẹ ruột, sau năm tuổi thì được nhận nuôi bởi người mẹ hiện tại."
"A? Vậy mẹ ruột của chị đâu rồi? Làm sao mà bà ấy lại chịu. . . . . ." Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc nói ra, nói được một nửa mới ý thức được mình không nên hỏi nhiều như vậy, điều này giống như dò la chuyện của người khác, thật không tốt.
"Bà ấy sinh bệnh qua đời." Giọng nói Lương Chân Chân bình thản, không buồn không vui, trải qua nhiều năm như vậy, từ lâu cô đã thoát khỏi nỗi đau khổ khi mất mẹ rồi, chỉ là câu nói của Kiều Tuyết Nghiên"làm sao mà chịu" khiến cô nghĩ tới cách mà Thẩm Ý Linh vứt bỏ đứa con trai ba tuổi.
Làm sao mà lại chịu?
Những lời này phải hỏi lại Thẩm Ý Linh mới đúng!
Kiều Tuyết Nghiên lại giật mình lần nữa miệng mở rộng, trong lòng vô cùng chán nản, thật sự là cô ấy đã chọc vào nỗi đau trong lòng của chị Lương mà: "Thật xin lỗi, em không cố ý, em không biết. . . . . ." Cô ấy xin lỗi tự trách bản thân mình.
"Không có việc gì, đều đã qua mười mấy năm, chị đã nghĩ thông suốt từ rất lâu rồi." Lương Chân Chân mỉm cười với cô.
"Chị Lương, có chuyện này em nghĩ mãi mà không hiểu, sở dĩ đoán bà là mẹ của chị cũng liên quan tới việc này." Kiều Tuyết Nghiên phiền não nói.
Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc nảy sinh nghi vấn ở trong lòng, rốt cuộc là có chuyện gì?
"Em cảm thấy giống như mẹ có thành kiến với chị Lương, bà không hy vọng. . . . . . Em quá thân thiết với chị, khuyên nhủ em rất nhiều lần." Lẽ ra Kiều Tuyết Nghiên cũng không muốn nói ra, nhưng với tình hình hiện tại, cô thật muốn biết câu trả lời ngay.
"Bà ấy không nói nguyên nhân ư?" Lương Chân Chân cười nhạt trong lòng: Thẩm Ý Linh ơi Thẩm Ý Linh! Thật là bà hết sức để tâm mà, e rằng đã chửi bới sau lưng tôi rất nhiều lần rồi! Bà có bản lĩnh thì hãy nói sự thật với Tuyết Nghiên kìa! Thật sự là vừa đáng thương lại vừa đáng giận!
Tiết Giai Ny nhẹ nhàng cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, che đậy sự giễu cợt ở tận đáy lòng mình, thảo nào Tuyết Nghiên lại hiểu sai, thì ra là có chuyện như vậy, Thẩm Ý Linh thật là một người mẹ khác biệt!
"Không có nguyên nhân gì cụ thể, thật ra là vì lòng người phức tạp, nhất là những người có tiền, thông thường đều coi thường người khác. . . . . . Mà mẹ con em lại nghèo như vậy." Kiều Tuyết Nghiên khẽ nói.
"Ha ha! Đây là chuyện cười hay nhất mà chị từng nghe đó!" Khóe miệng Lương Chân Chân cười tới nỗi co rúm lại.
"Tuyết Nghiên, từ nhỏ hai mẹ con Chân Chân sống nương tựa vào nhau, di chuyển khắp nơi, bị người ta chế giễu, bắt nạt, chưa từng trải qua một ngày nào thoải mái, sau khi được mẹ nuôi nhận nuôi, về mặt cuộc sống mới tốt hơn một chút, nhưng mà vẫn bần hàn như trước." Tiết Giai Ny có lòng tốt giải thích rõ.
Kiều Tuyết Nghiên vẫn cho rằng hai người đều có xuất thân hơn hẳn người khác, lại không biết được từ nhỏ chị Lương đã lớn lên trong một gia đình mồ côi cha, khó tránh khỏi việc tự trách mình: "Chị Lương, thật có lỗi, có thể là mẹ không biết được tình hình, cho nên mới có suy nghĩ sai lầm như vậy."
Trong lòng Lương Chân Chân trào phúng nói: làm sao mà Thẩm Ý Linh lại không biết được tình hình chứ! Rõ ràng là muốn cố hết sức ngăn cản cô ấy tiếp xúc với mình mà thôi, từ đầu đến cuối cũng không có lòng tốt mà!
"Bây giờ em dự định đi đâu hả? Em. . . . . . Bệnh của mẹ em ra sao rồi?" Tiết Giai Ny cố ý nói sang chuyện khác, cô lo lắng nếu tiếp tục nói nữa, Chân Chân sẽ nói hết sự thật ra, như vậy là không có lý trí .
Vả lại, hối hận cũng muộn màng.
"Vốn là em muốn về nhà lấy một ít vật dụng sinh hoạt, nhưng mà khi ra khỏi bệnh viện, không tự chủ được mà nghĩ tới thân thế của mình, liền không có cách
nào kiềm chế được. Bác sĩ nói rằng miễn là tìm được tủy thích hợp thì có thể làm phẫu thuật cấy ghép, bệnh của mẹ liền có hi vọng chữa khỏi."
Kiều Tuyết Nghiên trả lời khiến cho hai người ngạc nhiên, không phải nói là không thể chữa được ư?
"Khi em biết được liền chủ động hiến tủy sao ?" Lương Chân Chân hỏi lại.
"Uhm." Kiều Tuyết Nghiên gật đầu, vẻ mặt uể oải nói không ra lời.
Sau khi tán gẫu với nhau, kiều Tuyết Nghiên liền rời khỏi trước, cô vội vàng trở về lấy ít đồ dùng rồi quay lại bệnh viện, kéo dài quá lâu e rằng mẹ sẽ sinh nghi, sớm đã nghĩ ra biện pháp đối phó ở trong lòng.
Đợi đến khi cô ấy rời khỏi, Tiết Giai Ny khều ngón tay của bạn tốt: "Kiều Tuyết Nghiên không phải con gái ruột của Thẩm Ý Linh, nói cách khác, cô ấy cũng không phải em gái của chồng bạn, đối với hai người không thân cũng chẳng quen, việc này. . . . . . Bạn muốn nói cho Đằng Cận Tư sao?"
Lương Chân Chân đưa một tay nâng má, một tay khuấy chiếc thìa trong ly, nhíu mày thật chặt, tràn đầy vẻ u sầu: "Nói thật lòng, lúc đó mình vô cùng hi vọng Kiều Tuyết Nghiên sẽ nói cho mình biết rằng vì Thẩm Ý Linh không thể chữa trị mà chết, tuy rằng trong lòng A Tư sẽ không thoải mái, nhưng mà qua một trận sẽ tốt, thì mọi việc sẽ được lật sang một trang mới. Bây giờ không ngờ lại nghe được chỉ cần tìm được tủy thích hợp thì bệnh của bà ta có thể chữa khỏi, mình rất là ấm ức đó!"
"Mình hiểu được tâm tình của bạn, bất cứ lúc nào bất cứ là ở đâu cuộc sống đều mang đến cho chúng ta những điều rung động,vui mừng và ngạc nhiên, tốt cũng được, xấu cũng được, dù sao cũng phải đối mặt." Tiết Giai Ny an ủi bạn tốt.
“Uh." Lương Chân Chân cắn nhẹ môi, không thèm nói lại.
*******
Thời gian giống như dòng chảy, chẳng mấy chốc đã đến ngày tết, thân thích nhà họ Đằng ít ỏi, vì vậy mà tránh khỏi việc phải đi thăm người thân, Lương Chân Chân cũng rất vui vẻ tự tại, thỉnh thoảng trở về nhà một chuyến, có lúc ra ngoài ăn cơm với ba, thời gian trôi qua nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp nhận ra.
Buổi trưa, Thẩm Bác Sinh gọi điện thoại cho con gái, hỏi cô có thời gian hay không? Gọi Đằng Cận Tư cùng nhau ra ngoài ăn trưa.
Hôm nay đúng lúc Đằng Cận Tư lại có một hội nghị quan trọng, bữa trưa thì có bữa tiệc xã giao, không thể bỏ lỡ, liền nhờ cha vợ giúp đỡ chăm sóc cho bà xã đang mang thai.
Anh chăm sóc chu đáo khiến Thẩm Bác Sinh vô cùng hài lòng, trong lòng cảm thấy vui vẻ vì con gái.
Lương Chân Chân chọn địa điểm, vì đã lâu cô không có đến nhà hàng cơm Tây, có chút thèm ăn, đương nhiên Thẩm Bác Sinh vui vẻ đồng ý, làm người bảo vệ cho con gái.
Cảnh vật xung quanh tao nhã thoải mái, lại ấm áp, hai cha con dùng cơm, mọi thứ thật hoàn mỹ.
"Ba, thật là đúng lúc nha, con còn tưởng là ba dẫn theo tình nhân nhỏ của mình đến đây ăn cơm Tây đó! Qủa thật là suy nghĩ nhiều mà!" Thẩm Quân Nhã thờ ơ liếc nhìn hai người, khóe miệng tràn đầy giọng mỉa mai.
"Nhã Nhi! Con lại nói bậy bạ gì nữa vậy! Chân Chân là em gái con!" Thẩm Bác Sinh nhẹ giọng trách mắng, dù sao thì ở đây cũng là nơi công cộng, ông vẫn rất băn khoăn về thể diện của mình.
"Con không có em gái!" Giọng nói của Thẩm Quân Nhã lạnh lùng.
"Đối với người như cô, ngay cả nhìn một cái thôi tôi cũng cảm thấy chán ghét rồi!" Giọng nói Lương Chân Chân càng lạnh lùng hơn, thấm vào lòng người từng chút một khiến người ta ớn lạnh, cô vốn cho là trải qua ba năm, tính tình của Thẩm Quân Nhã sẽ thay đổi, lại không nghĩ tới miệng của cô ta vẫn nói ra toàn những thứ bỏ đi! Vẫn làm người ta chán ghét như cũ!
"Lương Chân Chân, bây giờ cô rất hả hê phải không? Hại tôi thê thảm như vậy! Ba, nhất định là cô ta sai khiến người đàn ông đê tiện đó làm nhục con, ba phải lấy lại công bằng cho con, ngoài mặt thì cô ta ra vẻ lương thiện, thật ra lòng dạ rắn rết, nhất định sẽ gặp báo ứng! Tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cả con của cô!" Thẩm Quân Nhã ra vẻ đáng thương nhìn cha của mình, khi nói câu cuối cùng, khuôn mặt có chút dữ tợn. .
"Bang!" âm thanh giòn giã, đây là lần đầu tiên Thẩm Bác Sinh muốn ra tay đánh cô ta.
Thẩm Quân Nhã không thể tin ôm lấy hai má đau nhức: "Ba, ba lại có thể vì con người hèn hạ này mà đánh con ư? Con hận ba! Tôi hận các người!"
"Cút! Đừng khiến tôi phải thấy cô thêm lần nữa!" Lương Chân Chân cắn răng, cố sức kiềm chế tâm tình của mình, nếu như ba không tát Thẩm Quân Nhã, cô đã không thể vượt qua nỗi, miệng của cô ta không chỉ nói ra toàn những lời dơ bẩn lại còn nguyền rủa cục cưng của mình, một số việc có thể chịu đựng nhưng cũng có việc không thể!
"Cô . . . . ." Thẩm Quân Nhã vừa mới chuẩn bị đánh trả lại, nhưng khi chạm phải ánh mắt ác liệt của Lương Chân Chân thì biết điều ngậm miệng lại quay người rời khỏi, quân tử báo thù mười năm không muộn, cô ta sẽ không bỏ qua!
Vốn dĩ hoàn cảnh ở phòng Cơm Tây rất yên tĩnh, vừa rồi màn trình diễn khôi hài đều bị mọi người nhìn thấy, người bên ngoài không nghe rõ ràng nội dung trò chuyện, sau khi nghe nhầm đồn bậy, lại thêu dệt nhiều đến nỗi khó nghe lọt tai .
Lại nói thêm nữa, e rằng khiến cho nhiều người chỉ trích, hai cha con liền đứng dậy rời khỏi.
"Chân Chân, là ba không tốt, lại khiến con bị oan ức." Ngồi trên xe, Thẩm Bác Sinh thở dài, bỗng chốc như già thêm vài tuổi, Cổ Ngữ có câu: nuôi mà không dạy là lỗi của cha.
"Thẩm Quân Nhã bị. . . . . . Sự việc về dân công đó không có liên quan gì với A Tư, con đã tìm cách chứng thực với anh ấy rồi." Nét mặt Lương Chân Chân không thay đổi nói.
"Ba biết."
Giọng nói chắc chắn của ông khiến Lương Chân Chân khó hiểu, ngạc nhiên nhìn ông: "Ba đã. . . . . . Điều tra sao?"
"Ưh, sau khi sự việc xảy ra, phản ứng đầu tiên của ba cũng cho là Đằng Cận Tư sai khiến, sau đó mới biết được đây là điều không ai lường trước được, ba đã giải thích với mẹ con Nhã Nhi, nhưng mà hai người cũng không tin tưởng lời nói
của ba, cho rằng ba bào chữa cho con." Giọng nói Thẩm Bác Sinh thật bất đắc dĩ, có con gái như vậy, lo nghĩ chỉ làm hao phí tinh thần và sức lực!
"Bào chữa cho con? Lúc đó con đang ở New york, có gì liên quan tới con sao? Thật sự là buồn cười!" Lương Chân Chân cong môi giọng mỉa mai.
"Chân Chân, ba nghĩ rằng qua ba năm nghỉ ngơi điều dưỡng, con bé Nhã Nhi. . . . . . Sẽ có thay đổi, không nghĩ tới. . . . . . Vẫn là như vậy. . . . . ." Bản thân Thẩm Bác Sinh cũng cảm thấy hổ thẹn, hai người đều là con gái ông, nhưng lại khác biệt một trời một vực.
"Ba, con không muốn lại nói về cô ta, trước giờ nguyên tắc của con đều là: người chẳng bỏ con, con chẳng bỏ người, nếu người động đến con, con sẽ động người, chuyện vừa rồi nếu có lần thứ hai, chắc chắn con sẽ không ra tay lưu tình." Lương Chân Chân tỏ rõ thái độ của mình.