Tiết Giai Ny ộc lộ sự ngạc nhiên trong lời nói, đây là trường học của cô tổ chức hoạt động dã ngoại cắm trại, danh sách có hạn, cũng không mở ra cho người ngoài, người đàn ông này sao có thể trà trộn vào nhỉ?
“Bác sĩ Quan, anh nói lại thử xem! Lúc nãy anh nói em không hiểu.” Giọng nói nũng nịu khiến Tiết Giai Ny nghe nổi da gà khắp người, trong lòng ngạc nhiên: chẳng lẽ anh ta là bác sĩ đi theo?
Không thể nào? Có nhiều y tế chuyên môn , mỗi lần có hoạt động ngoài trời đều có giáo viên phòng y tế đi theo, sao lần này lại đổi người?
“Đến lúc rồi đó, lên xe trước đi.” Quan Hạo Lê nhìn đồng hồ đeo tay, ý cười dạt dào.
“Trời ạ! Đồng hồ villeret màu hổ phách kinh điển,giá thị trường cũng trên mười vạn, bác sĩ Quan, không phải là anh nhận được rất nhiều tiền thưởng đấy chứ?” Giọng nói của người nào đó king ngạc la lên, tiếng nói sau cùng dần yếu ớt, kèm theo mùi vị trêu đùa.
Quan Hạo Lê không để bụng nhìn đồng hồ trên tay, rất quý sao ?”
“Đối với vài người mà nói thì như vậy.” Người đẹp nói nhỏ một câu.
“Nhìn anh rất nghèo nàn sao?” Trong mắt Quan Hạo Lê xuất hiện một chút bực mình, liền biến mất, bỏ tay vào túi, bước về trước.
“Phốc!” Tiết Giai Ny nhịn không được, cười ra tiếng, nếu cô nhớ không lầm, cô đã từng nhìn thấy qua đệ tam khoản biểu , giá cả hai món trước chắc chắn không thua gì món này.
Có thể thấy được, Quan Hạo Lê là đời thứ hai giàu có điển hình, làm ác sĩ cũng chỉ lá một trong những sở thích của anh ta mà thôi.
Dường như người đẹp oán giậntrừng mắt liếc nhìn cô, vội vàng theo sau giải thích: “ Bác sĩ Quan, em không có ý đó, chì là em hơi tò mò thôi!”
Tiết Giai Ny trợn tròn hai mắt, thật không biết tên công tử đào hoa này làm sao nữa? Trêu hoa ghẹo nguyệt!
Kỳ thật, Quan Hạo Lê đến đây là vì cô, lúc đó anh đúng lúc đến đại học Y có chút việc, trong lúc vô ý nghe nói tân khoa văn và khoa công trình thổ mộc cùng tổ chức cắm trại dã ngoại, nói là muốn tìm hai nhóm nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, để tránh cho sinh viên khi ở trên núi có xảy ra chuyện gì bất ngờ không kịp cứu.
Anh nhìn thoáng qua danh sách, rõ ràng có tên Tiết Giai Ny, trong lòng liền có chủ ý, chủ động đưa ra ý muốn đi chơi, đúng lúc đảm đương vai nhân viên y tế.
Đề nghị này khiến viện trưởng y khoa kinh sợ: “Tiến sĩ Quan, không phải anh đang nói đùa đấy chứ?”
“Tôi giống như đang đùa hay sao? Chẳng lẽ ông không tin năng lực chuyên nghiệp của tôi ư?” Quan Hạo Lê cười giống như hồ ly.
“Không! Không! Không! Năng lực của anh tôi đương nhiên không dám hoài nghi.” Viện trưởng vội vàng xua tay, phải biết rằng Quan Hạo Lê được xếp vào giới y học toàn thế giới, tuyệt đối là chuyên gia có uy tín, có vô số ông chủ muốn mới anh đảm nhiệm chức vụ nhà giảng dạy chuyên môn trong trường, bỏ ra bao nhiêu tiền anh cũng không làm.
Bên ngoài đồn rằng anh đã được Đằng Cận Tư dùng mười vạn để mua đứt rồi , trên thực tế không hề như vậy, Đằng gia cùng Quan gia vốn là hai nhà tương giao mấy chục năm, chính là sau đó nhà họ Quan di chuyển đến Singapore, mặc dù cách xa, nhưng hai nhà vẫn liên hệ mật thiết như trước, nhiều thế hệ giao hảo, Đằng Cận Tư và Quan Hạo Lê cũng cùng nhau học tập vào lúc trước, tính cách hơi nhau nhưng không làm ảnh hưởng đến tình bạn của họ.
Quan Hạo Lê là một người thích tự do, từ nhỏ liền chán ghét bị trói buộc, đối với kế thừa công ty của gia tộc thì không có một chút hứng thú nào, sau khi đam mê y học, liền đào sâu nghiên cứu, từng được khen là thiên tài giới y học, bất luận học cái gì, luôn là người đầu tiên học được, vô cùng thông minh.
Ở lại Đằng gia, một là quan hệ thế giao của hai nhà, hai là bởi vì tự do.
“Vậy nói như vậy định rồi.” Quan Hạo Lê cười tủm tỉm đánh nhịp,trong lòng viện trưởng có nghi ngờ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể theo anh.
Dọc theo đường đi, mức độ hoan nghênh của Quan Hạo Lê vượt xa tưởng tượng, điều nác soái ca khoa công trình thổ mộc cảm thấy mất mặt, cũng không biết là từ đâu xuất hiện giáo viên y tế này, lại có thể giành hết sự hoan nghênh của họ!
Trong lòng Tiết Giai Ny âm thầm khinh bỉ người nào đó giống con bướm hoa, khắp nơi lưu tình, khiến người ta chán ghét!
“Chào bạn học, mình là Phó Anh Kì, năm thứ tư, có thể cho biết tên không?” Đột nhiên, một giọng nam sáng sủa vang lên.
“A?” Tiết Giai Ny ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cái nhìn này, cô liền mất hồn, đơn thuần và thanh nhã, sáng như ánh trăng, tương tự với bóng dáng mơ hồ trong đầu.
Nếu không phải khuôn mặt khác nhau, cô dường như cho rằng mình lại thấy anh, lại có khí chất giống như vậy!
“Mình gọi là Tiết Giai Ny.” Sắc mặt cô hơi choáng váng, trong lòng cuồn cuộn loại tình cảm kỳ lạ, biết rất rõ ràng không có khả năng là anh, nhưng vẫn không tự chủ được liếc nhìn anh ta một cái.
“Bạn học bình thường thích chơi những gì?” Phó Anh Kì ngồi ở bên cạnh cô, bắt chuyện với cô.
Anh cũng là bị bạn bè kiên quyết kéo tới, anh thật sự không có một chút hứng thú nào với mối quan hệ hữu nghị này, lại càng không hy vọng có thể gặp được chân mệnh Thiên nữ của mình, khoảnh khắc khi nhìn thấy Tiết Giai Ny, anh ta liền động lòng.
Bất đồng với những cô gái yêu đương xốc nổi khác, cô chỉ lặng im ngồi ở đó, mội cái giơ tay nhấc chân đều biểu hiện sự tao nhã vô cùng.
“Bóng rổ,bóng bàn, cưỡi ngựa. . . . . .” Khi nói tới đây, Tiết Giai Ny rõ ràng cảm giác được nam sinh bên cạnh nhìn mình với ánh mắt rất kinh ngạc, lập tức bật cười lớn, nắm lỗ tai, cười rất không tự nhiên: “Cậu cảm thấy mình không giống với những nữ sinh khác.”
Dường như sở thích của cô đều là sở thích của đàn ông, mà nữ sinh bình thường đều thẹn thùng nói: đọc sách, xem phim, đi dạo phố. . . . . .
“Không có, mình chỉ là cảm thấy cậu rất đặc biệt, bây giờ nữ sinh thích các hoạt động thể dục ngày càng ít.” Trong mắt Phó Anh Kì lộ ra một tia tán thưởng.
“Cám ơn.” Tiết Giai Ny mím môi mỉm cười.
Quan Hạo Lê đứng xa xa nhìn dáng vẻ hai người trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng vô cùngkhó chịu, xú nha đầu mỗi lần nhìn thấy anh đều là vừa đánh vừa mắng, chưa từng có tình cảnh ngại ngùng thẹn thùng như vậy?
Khóe môi gợi lên một chút cười lạnh, không hề để ý tới người phụ nữ đang kêu gọi, bước nhanh về phía cô.
“Hai người tán gẫu rất vui vẻ!” Giọng nói của anh bất âm bất dương như cái loa lớn ở bên cạnh Tiết Giai Ny.
“Thì ra bác sĩ Quan quen biết với bạn?” Phó Anh Kì khiêm nhường lễ phép.
“Không biết.”
“Đương nhiên biết.”
Hai người gần như trăm miệng một lời, đáng tiếc nội dung nói cũng không giống nhau, trong lòng Phó Anh Kì hơi nghi ngờ, cuối cùng thì hai người này quen hay không vậy?
Quan Hạo Lê híp mắt nhìn kỹ suy nghĩ người đàn ông phía trước, khó trách xú nha đầu vừa thấy anh ta liền mặt đỏ tai hồng, thì ra là bởi vì có hình dáng của A Duyệt trên người anh ta, khó trách. . . . . .
Nhưng không phải là cô ấy đã có bạn trai rồi sao? Nếu không phải người yêu,vậy người đàn ông tối gôm đó là ai đây?
Vừa nghĩ tới bên người của cô có không ít đàn ông , trong lòng anh đã muốn nén giận, lập tức thử nói: “Nghe nói các bạn học lần này đều là độc thân , em Giai Ny, không phải là em đã có bạn trai rồi sao ?”
“Ai nói tôi có bạn trai! Anh. . . . . . Đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn!” Tiết Giai Ny buồn bực trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì! Mỗi lần thấy anh sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Phó Anh Kì ngồi ở một bên nhìn hai người khó hiểu, làm một người đàn ông, trực giác của anh cảm thấy hai người này có quan hệ không bình thường.
Nghe được câu trả lời quyết đoán của cô, trong lòng Quan Hạo Lê vui rạo rực , thì ra là anh hiểu lầm, nhưng người đàn ông tối hôm đó rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với cô?
“Oh. . . . . . Phải không? Chẳng lẽ là mắt của mình bị viễn thị ?” Anh cố ý nhăn mày sửng số.
Tiết Giai Ny kết luận chắc chắn là anh cố ý đến phá vỡ sân khấu của mình, hít một hơi thật sâu, nói với Phó Anh Kì bên cạnh: “Học trưởng, thật có lỗi, mình nghĩ muốn nói chuyện một mình với anh ta.”
Giọng nói vô cùng dịu dàng, Phó Anh Kì nhìn cô một cái, gật gật đầu: “Được.” Đứng dậy rời đi.
“Thì ra em Giai Ny muốn nói chuyện nhẹ nhàng với tôi!” Quan Hạo Lê cười mờ ám.
“Nhẹ cái đầu anh đó! Còn có, đừng nói những lời buồn nôn như vậy !” Tiết Giai Ny nổi giận đùng đùng lôi kéo anh đi về rừng cây yên tĩnh bên cạnh , hôm nay phải nói rõ ràng với anh, cô rất chán ghét anh, hi vọng sau này không bao giờ gặp anh nữa.
Sau khi đi được năm sáu phút, trên cơ bản rời xa mọi người, Tiết Giai Ny mới buông anh ra, lắc lắc cánh tay đau nhức, chất vấn nói : “Không phải anh là nhà chuyên môn danh tiếng lẫy lừng trong giới y học sao? Làm sao có thể để người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp đến miếu nhỏ của chúng tôi làm giáo viên y tế được? Không phải là làm cái gì bí mật không muốn người ta biết đấy chứ?”
Quan Hạo Lê tùy ý ngẩng đầu dựa người trên thân cây: “Như vậy cũng bị em phát hiện.”
“Đừng có mà cười đùa với tôi , nói mau!” Giọng điệu Tiết Giai Ny dữ dội.
“Vì. . . . . . Em.”Khi anh nói từ cuối, nét mặt vô cùng chân thật, đôi mắt đen láy không hề chớp, nhìn chằm chằm Tiết Giai Ny, thiếu chút nữa làm hại tim của cô đập chậm nữa nhịp.
“Nực cười, anh cho rằng tôi và anh là trẻ lên ba sao? Cho một cục đường là bị anh lừa gạt xoay tròn rồi! Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, tôi thực chán ghét anh, tốt nhất là anh đừng bao giờ xuất hiện. . . . . .”
Cô nói rất hùng hồn, bỗng cảm thấy thấy có cái gì trơn nhẳn trên cây lướt qua , tốc độ cực nhanh.
“Rắn . . . . .” Tiếng người la lên.
“A!” Trong nháy mắt, cường độ âm thanh thảm thiết vang lên khắp toàn bộ rừng cây, Tiết Giai Ny không chút suy nghĩ nhào vào “vật thể”cứu mạng.