“Tán gẫu chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Quan Hạo Lê từ một bên đã đi tới, đưa cho Tiết Giai ny một cái cái hộp nhỏ.
“Oa! Sô cô la Face hoàng gia kinh điền của Đức nè! Bác sĩ Quan, anh thât có lòng nha,lúc nào cũng mang theo sô cô la bên mình hết, sẽ không phải là để lấy lòng con gái đấy chứ hả?” Diệp Đình khoa trương kêu la.
“Người đẹp, lẽ nào em không biết ăn sô cô la với lượng vừa phải có thể bổ sung năng lượng cần thiết cho cơ thể ư?” Quan Hạo Lê giống như rất kinh ngạc hỏi.
Tiết Giai Ny ra sức kiềm nén không cho mình cười ra tiếng, trong lòng âm thầm bội phục năng lực tùy cơ ứng biến của Quan Hạo Lê, coi như là giúp chính mình hòa nhau một ván.
“Coi như mình đã hiểu rõ nha, bây giờ hai ngươi cùng một phe, đồng lòng nhất trí đối ngoại đúng không?” Diệp Đình cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, cười gian trá vô cùng.
Quan Hạo Lê lên tiếng: “Chậc chậc chậc! Làm sao mà anh lại ngửi được mùi chua nhiều thế này, người đẹp, không phải là em âm thầm thích anh đấy chứ hả?” Dáng vẻ Quan Hạo Lê rất kinh ngạc.
Diệp Đình tức giận dậm chân: “Ít tự kỷ ! Ai thầm mến anh chứ!”
“Vậy sao cả người em đậm vị chua vậy ? Hay là. . . . . . Người em thầm mến thật ra là . . . . . Cô ấy?” Quan Hạo Lê kinh ngạc chỉ về Tiết Giai Ny.
“Càng nói càng như con nít!” Diệp Đình rõ ràng đi rồi.
Tiết Giai Ny che miệng khụ một tiếng: “Lần sau đừng kéo tôi xuống nước.”
“Bằng hữu của em hả?”
“Cô ấy nổi danh là độc miệng trong lớp tôi, người cũng không xấu, chưa phải là bạn bè tốt đặc biệt của nhau , cũng chỉ là quân tử chi giao mà thôi.” Tiết Giai Ny nhún vai.
Ở đây, người nào cũng biết cô và Lương Chân Chân, Cát Xuyến là bạn bè, dường như ba người cùng tiến cùng lui, mỗi ngày luôn ở cùng nhau , bắt nạt một người trong số đó cũng như là bắt nạt ba người.
“Uh.” Quan Hạo Lê hiểu rõ gật đầu, trong lòng hiểu được cô, Lương Chân Chân và Cát Xuyến mới là bạn bè thân thiết, những người khác, đều bị các cô ngăn cách bên ngoài.
Khuê mật tri âm, chỉ cần hai người như vậy là đủ .
Bạn bè khác, chỉ là quen biết bình thường.
Cuộc sống cắm trại dã ngoại kết thúc sau hai ngày, tất cả mọi người rất vui vẻ, bình thường đều là công tử, tiểu thư sống an nhàn sung sướng ở nhà, khó có được cơ hội thể nghiệm cuộc sống không đồng dạng như vậy, rất kích thích.
Nhất là khi tìm được bạn trai(gái) , khóe mắt chân mày đều toát ra tình cảm vui sướng, ngược lại, nếu không tìm được trái tim thuộc về mình, sẽ có chút ủ rũ.
Tiết Giai Ny không thuộc vào một trong hai loại đó, cô vốn dĩ là bị Cát Xuyến lừa gạt, bình thường đối với quan hệ hữu nghị cô cũng không mấy thích thú, lại càng không nghĩ có thể gặp được một nửa của mình.
Mới đầu, phó học trưởng của khoa công trình thổ mộc khiến trong lòng cô dâng lên một tia gợn sóng, bởi vì khí chất của anh ta và Quan Cảnh duyệt thật sự quá giống, dịu dàng như ngọc, khiêm tốn nhã nhặn.
Nhưng chính cô cũng hiểu được, tìm bạn trai không thể vĩnh viễn lấy A Duyệt làm tiêu chuẩn, bằng không, cả đời này cũng không thoát khỏi bóng ma của anh.
Dọc đường trở về, Quan Hạo Lê không thoải mái là vì chỗ đó rất khó chịu, Tiết Giai Ny căn cứ vào nhân tố đạo đức, đành gánh vác trách nhiệm chăm sóc anh, ai bảo anh bị thương vì mình cơ chứ?
Hơn nữa, anh còn tán gẫu với mình cả đêm, cuối cùng, chính mình tựa vào trên vai anh ngủ, lại ngồi dựa vào anh đến gần sáng, trong lòng anh rất băn khoăn.
Chẳng qua, cô lại không nghĩ tới là, mức độ được hoan nghênh của người naò đó vượt quá tưởng tượng của cô.
“Bác sĩ Quan, làm sao mà anh lại không thoải mái vậy? Muốn em giúp anh xoa không?”
“ Bác sĩ Quan, đây là thuốc bác sĩ Ngô mang theo, dùng rất tốt,em giúp anh xoa nhé ?”
“ Bác sĩ Quan , hay để em chăm sóc anh, nhiều thế hệ nhà em đều học y, chăm sóc bệnh nhân so với các cô ấy đều tốt hơn.”
. . . . . .
Tiết Giai Ny đã bị dồn vào một góc, khóe môi mãnh liệt run rẩy vài cái, những người này thật đúng là nhân tài, các cô ấy rốt cuộc là coi trọng Quan Hạo Lê ở điểm nào chứ ?
Chẳng lẽ vì dáng vẻ đẹp trai?
Đưa mắt nhìn khắp, soái ca khoa công trình thổ mộc chỗ nào cũng có, còn ngó lại về mặt tiền bạc ư?
“Các người đẹp, mùi trên người các vị khiến anh bị cay mũi, anh sẽ bị xông đến hôn mê mất thôi, suy nghĩ vì an toàn tính mạng của mình, xin đứng xa anh một chút, cám ơn!” Giọng nói Quan Hạo Lê suy yếu, ngữ khí thành khẩn.
Các nguời đẹp phẫn nộ liếc nhìn anh một cái, vặn vẹo xoay người như rắn nước, tức giận tiêu sái , trước khi đi vẫn không quên hung hăng trừng mắt liếc Tiết Giai Ny, coi cô như là đầu sỏ gây nên.
“Có lầm hay không ! Tôi đã chọc ai vậy nè ?” Tiết Giai Ny khó chịu thật sự.
“Ai u! Chân anh đau quá, đã đến giờ thay thuốc.” Quan Hạo Lê giống như giả vờ.
Tiết Giai Ny căm giận tiêu sái lại gần, ném thuốc trong tay lên người anh: “Muốn đổi tự mà đổi! Ai có muốn tới hầu hạ ai thì tới, bổn cô nương mặc kệ !”
Dứt lời, xoay người liền đi , mặc cho Quan Hạo Lê kêu ra sao cũng không để ý tới, tức chết cô mà !
Cũng là bởi vì việc này, chuyện xấu của hai người lan truyền khắp nơi, dường như tất cả mọi người cũng nhìn bọn họ bằng hai mắt, còn có người nói bác sĩ Quan thật ra là đến vì Tiết Giai Ny , kết quả là, anh liền trở người đàn ông tốt thâm tình cuồng dại trong lòng các cô gái.
Chuyện xưa bản cũ kỳ thật rất đơn giản, nhưng trải qua sự loan truyền của mọi người, liền hình thành rất nhiều phiên bản khác, đến cả nội dung cũng rất phong phú, sinh động , thực sinh động như thật.
******
Đang ở giữa khóa học thứ hai, Cát Xuyến theo không rời: “Thật sự là Quan Hạo Lê là vì cậu mà chui vào đội ngũ nhân viên y tế sao? Hai người không chỉ ở trong rừng cây yên tĩnh mất vài giờ , còn ở một mình với nhau cả đêm sao?” .
“Sự tình không giống như cậu nghĩ đâu!” Tiết Giai Ny rất đau đầu, từ sau khi trở về, toàn bộ học viện đều thảo luận, cô lập tức thành nhân vật tiêu điểm, cũng không biết là ai phát tán nhiều ảnh chụp như vậy trên diễn đàn của trường học, trong đó còn có vài tấm chụp hai người bọn họ đơn độc, tuy rằng cũng không có cái hành động gì thân thiết mờ ám, nhưng mọi người đều coi đây là đề tài.
“Vậy cậu hãy nói cho mình coi! Người bên ngoài truyền mình coi như là một câu chuyện thôi , phiên bản chân thật, ở đây.” Cát Xuyến trừng mắt nhìn, tư thái không biết rõ ràng mọi chuyện sẽ không bỏ qua.
“Nói anh ta vì mình mà đến làm nhân viên y tế, chi bằng nói là đi hái hoa, người đẹp ở đâu, thì tần suất anh ta xuất hiện ở đó cũng cao, chính là trùng hợp mình cũng ở đó thôi; về phần trong rừng cây, là vì mình cảnh cáo anh ta đừng nói lung tung mới kéo anh ta đi vào , kết quả mình không cẩn thận giẫm phải tảng đá, anh ta vì cứu mình mới bị thương, liền đơn giản như vậy.”
Tiết Giai Ny cố ý giảm bớt những đoạn về tình cảm mãnh liệt, nếu nói với Cát Xuyến, chắc chắn cô ấy sẽ hỏi mãi, còn không bằng không nói cho cô bớt việc.
“Vậy còn lúc ở bên nhau cả đêm thì sao?” Cát Xuyến tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc, cười hơi gian trá.
“Vốn mình và Diệp Đình ở cùng một lều , kết quả cô ấy vứt bỏ mình đi cùng với bạn trai, cậu cũng biết, mình rất sợ loại động vật đó, mà ở nơi hoang dã như vậy , quá nguy hiểm , mà mình lại không có khả năng để Quan Hạo Lê tiến vò lều của mình, cho nên chúng mình ở bên ngoài tán gẫu cả đêm.”
“Con tôm? Tán gẫu cả đêm sao?” Cát Xuyến kinh ngạc rất nhiều.
“Chứ cậu nghĩ sao?” Tiết Giai Ny tức giận hỏi lại.
“Ách. . . . . . Hai người các cậu lại có thể hợp ý như vậy, tán gẫu vấn đề gì đến suốt đêm vậy?”
“Lung tung hết, nghĩ cái gì thì nói cái đó lâu! Cũng không có cả đêm, không sai biệt lắm là khi mặt trời mọc.”
Cát Xuyến nâng trán: “Giai Ny, thật sự rât khác đó.”
“Ngày đầu tiên cậu biết mình sao?” Giọng nói Tiết Giai Ny rất bình tĩnh.
“Quả nhiên. . . . . . Lời đồn đại hại chết người mà! Bản cũ chân thật không ngờ trong sáng như vậy, rất hại người mà ! Mình còn tưởng rằng các cậu thật sự có tiến triển tốt chứ, ai. . . . . .” Cát Xuyến thở dài thật sâu.
“Đừng cảm khái , đi học.”
Đồng dạng trong lòng mang nghi vấn cũng không chỉ một mình Cát Xuyến, chính là Đằng Cận Tư và Nam Cung Thần, hai người đối với sự biến mất hai ngày của Quan Hạo Lê trở về với vết thương tỏ vẻ khó hiểu vô cùng.
“Tình hình ra sao vậy?” Nam Cung Thần kinh ngạc chỉ vào chân anh.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Quan Hạo Lê thản nhiên trả lời một câu.
“Mình cũng thấy đây chi là vết thương nhỏ thôi, vấn đề là hai ngày qua cậu đã đi đâu hả? Xem dáng vẻ tinh thần không phấn chấn lắm, sẽ không phải là. . . . . .” Nam Cung Thần chậc chậc cảm thán, thực rõ ràng, anh ta hiểu sai .
Đằng Cận Tư cũng không nói nói, chính là ngồi ở trên sô pha, chờ anh nói.
“Mình đi tham gia dã ngoại cắm trại , làm bác sĩ miễn phí hai ngày.” Quan Hạo Lê giang tay, vô cùng thích ý tựa vào trên sô pha.
“Dã ngoại cắm trại? Mục đích là gì?” Đằng Cận Tư nhíu mày.
“Trời ạ! Cậu là vì em Tiết đi? Nhưng mình nghe nói tân sinh viên khoa văn và khoa công trình thổ mộc đi dã ngoại cắm trại tuần trước .” Nam Cung Thần bừng tỉnh đại ngộ.
Quan Hạo Lê híp mắt nhìn anh ta một cái: “Tin tức rất nhanh nhẹn đó!”
“Tiết Giai Ny khác với những cô gái mà cậu từng quen trước đây, nếu không phải nghiêm túc, hãy sớm từ bỏ đi.” Giọng điệu Đằng Cận Tư rất nghiêm túc.
“Mình rất nghiêm túc.” Quan Hạo Lê thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, biểu tình nghiêm túc.
“Gì?” Nam Cung Thần kinh ngạc .
Mà ngay cả Đằng Cận Tư cũng không có nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy, nâng mi liếc nhìn anh: “Chuyện tình cảm, cậu tự quyết định cho tốt.”
“Cô ấy là cô gái đầu tiên mình thật lòng muốn đối xử.”