“Anh và Đằng Cận Tư không phải là bạn của anh ta sao, tết rồi , tại sao anh ta không về nhà? Cái này gọi là tự mình chuốc lấy, chẳng trách người khác được!” Tiết Giai Ny bình tĩnh nghe anh ta nói xong, sau đó nói trúng tim đen.
[ Em Tiết, em nói vậy thật là không chịu trách nhiệm gì cả, Hạo Lê bị bệnh đều do em mà ra, từ sau tối hôm đó, cậu ta trở về liền bị phong hàn, ngày nào cũng chảy nước mũi giàn giụa, sau đó thì ho liên tục,lại tiếp tục sốt cao không giảm, còn chuyện cậu ấy không về nhà, cũng nguyên nhân , ai. . . . . . Tóm lại, một lời khó nói được! 】
Nam Cung Thần liên tục thanh thở, dường như có điều gì khổ tâm khó nói .
“Ang đừng có đổ tội lung tung! Đêm đó cách bây giờ khá lâu rồi, anh ta không phải là bác sĩ nổi tiếng sao!Đến cả bệnh cảm cúm đơn giản như vậy cũng không trị khỏi ? Ít gạt người giùm”
Tiết Giai Ny cũng không tin lời của anh ta, tự động không chú ý tới hoàn cảnh gia đình anh, không có việc gì với cô, không có một chút quan hệ nào! Tuyệt đối không thể động lòng trắc ẩn với loại người đáng ghét đó!
[Cũng vì cậu ta là bác sĩ nên cảm thấy không cần ngăn ngừa quá nhiều, qua loa cho xong, kết quả báo ứng đã tới rồi, giờ thì vậy!
Nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự, tôi khó khăn lắm mới được nghỉ vài ngày, muốn về với gia đình, thật sự là không có chừa ra được chút thời gian nào, về phần anh Đằng , em cảm thấy anh ta có thời gian tới chăm sóc Hạo Lê sao? 】
Nam Cung Thần hỏi lại, ánh mắt liếc nhìn như thiêu đốt người nào đó đang bất tỉnh nhân sự, trong lòng nhất thời có chủ ý.
Được rồi, coi như Nam Cung Thần nói được có đạo lý, nhưng mà việc này liên quan gì tới cô chứ?
“Ngài Nam Cung , xin hỏi anh gọi điện thoại cho tôi mục đích là gì?”
[ Bạn học Tiết, em có cảm thấy mình là một người xấu không? 】 Nam Cung Thần nói sang vấn đề khác.
“Đương nhiên không phải.” Tiết Giai Ny bị anh hỏi đến mông lung.
[Bạn học Tiết đồng học, em cảm thấy mình là loại người thấy chết không cứu sao? 】
“. . . . . . Không phải.”
[Nếu như vậy, còn có cái gì đáng nói nữa? Bây giờ đúng lúc em được nghỉ đông, thời gian cũng dư dả hơn so với người khác, cứu một mạng người còn hơn xây cả ngôi chùa, a di đà Phật! Thiện tai thiện ta
-_-7c7c7c
Vẻ mặt Tiết Giai Ny đen lại, Nam Cung thần! Quanh co lòng vòng là muốn chụp mũ cô.
“Thật xin lỗi, tôi không biết là tôi có nghĩa vụ này , mặt khác co lòng nhắc nhở anh, bây giờ có nhiều cô giúp việc ở đâu cũng có, anh chỉ cần gọi điện thoại là có thể giải quyết .”
Cô nói xong, liền chuẩn bị gác điện thoại, kết quả bị Nam Cung Thần kêu lại.
[Chờ một chút! Người giúp việc trẻ đẹp nhưng lòng người khó dò, lỡ như cô ta cướp sắc lại giựt tiền, chẳng phải là Hạo Lê đành để mặc người ta chém giết, một chút sức lực đánh trả cũng không có. 】
“Phụt! Ngài Nam Cung, anh không cần phải đùa như vậy! Cướp sắc lại giựt tiền? Nói ra cũng không có ai tin tưởng.” Tiết Giai Ny bị anh chọc cho cười ha ha.
[Nói thật với em, thật ra rất lâu rồi Hạo Lê cũng không muốn có Phụ nữ, từ lần trước đi dã ngoại cắm trại với em, anh ta liền không còn hứng thú với những người phụ nữ khác, cho dù là ham muốn thể xác, anh ta cũng nhịn được, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến em, không có cách nào cùng với người phụ nữ khác. . . . . . 】 Nam Cung Thần ai oán nói.
“Ngừng! Chuyện của anh đã xong, tôi có thể cúp máy chứ ?” Tiết Giai Ny vội vàng cắt ngang lời anh, lại tục nữa cô nghi ngờ tai mình sẽ ửng đỏ.
Sau khi gác điện thoại, cô vẫn thấy tim mình đập như sấm: “Từ lần trước đi dã ngoại cắm trại với em,anh ta liền mất hứng thú với những người phụ nữ khác .” Trước sau gì những lời này xoay tròn trong đầu cô, làm lòng cô rối loạn.
Nam Cung Thần nghe điện thoại kia truyền đến tiếng”tút tút” , khóe miệng nở nụ cười đạt được mục đích, anh dám đánh cuộc lời của mình nhất định có tác dụng !
( Quan Hạo Lê run run chỉ vào Nam Cung Thần: Tốt cho cậu cái người đâm bị thóc chọc bị gạo! Thừa dịp khi mình bị bệnh bất tỉnh nhân sự liền hồ ngôn loạn ngữ! )
( Nam Cung Thần nhíu mày: Có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú! Người ta là vì bất cứ giá nào mà giúp cậu tranh thủ để em Tiết đến chăm sóc cậu, đáng lẽ cậu nên báo đáp lại. )
( Nghe xong lời của anh ta, Quan Hạo Lê thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu. )
Nam Cung Thần đi đến bên cạnh Quan Hạo Lê, sờ sờ trán của anh, thực nóng!
Lấy điện thoại di động ra trực tiếp chụp một tấm gởi cho Tiết Giai ny, cái này gọi là sự thật, chứng minh lời nói của anh không giả.
Đang cầm túi nước nóng Tiết Giai Ny không ngờ anh ta sẽ gởi tin nhắn cho mình, cắn cắn môi, khi đang chuẩn bị xóa, lại có tin nhắn tới, rõ ràng là địa chỉ nhà của Quan Hạo Lê kèm một câu: anh đi đây, em tự mình lo liệu đi.
Cái này, thật là cô đâm lao phải theo lao .
Trong lòng căm giận mắng Nam Cung Thần một trận, trách anh ta để lại mộ vấn đề khó như vậy cho mình. .
Không đi thì không yên tâm trong lòng,mà đi thì trong lòng lại không thoải mái, dựa vào cái gì muốn cô chăm sóc anh ta chứ!
Vào buổi trưa khi ca nhà đang ăn cơm, cô thật sự không có mùi vị, cảm giác, cảm thấy trong lòng có việc, luống cuống, mẹ Tiết nhận thấy trong lòng con gái có chuyệ không yên, dịu dàng hỏi nói : “Sao vậy? Tâm trạng không yên ?”
“Không có việc gì !” Cô cuống quít cúi đầu xới cơm, che dấu cảm xúc trong lòng mình .
Nhưng cô đã quên mẹ mình có đôi mắt tinh anh, làm sao mà dấu được bà, sau khi ăn cơm xong, liền vào phòng cô, lôi kéo tay cô hỏi: “Gặp bạn trai hả ?”
“Mẹ, mẹ đừng đoán mò ! Không phải đâu.” Tiết Giai Ny gắt giọng.
“Có phải người đàn ông đã gặp ở tháp phương tây đó hay không?” Mẹ Tiết hỏi thẳng.
“Mẹ! Mẹ nghĩ đi đâu vậy!” Tiết Giai Ny thiếu chút nữa không nhảy dựng lên, trí nhớ của mẹ có cần phải tốt như vậy không!
Mẹ Tiết cười như hiểu rỏ, nhìn dáng vẻ của con gái liền biết tám chín phần mười rồi .
“Nini, con trưởng thành, kết giao bạn trai là hành động bình thường , ba mẹ sẽ không can thiệp việc đó, hơn nữa, mẹ và ba đều cảm thấy Quan Hạo Lê cũng không tệ lắm.” .
Tiết Giai Ny vừa vội vừa thẹn, sự tình rõ ràng không phải là như vậy, làm sao lại cố tình phát triển thành như vậy chứ?
“Ba mẹ đều cảm thấy năm nay con vui vẻ hơn năm ngoái, đã tràn ngập sức sống, đó là một hiện tượng tốt.” Dừng một chút, nói tiếp: “khi còn trẻ ai cũng có mối tình đầu khắc cốt minh tâm cả, hai ngày trước mẹ đã nhìn thấy một câu ở trên mạng ,trong cuộc đời của mỗi người đều có xuất hiện hai người, một người khi còn trẻ tuổi, và một người dịu dàng đi cùng năm tháng.”
“Mẹ. . . . . .” Tiết Giai Ny kinh ngạc nhìn mẹ, đây là lần đầu tiên hai mẹ con thảo luận về chuyện cảm tình, thì ra cái gì mẹ cũng biết.
Hốc mắt của cô bỗng dưng đã ươn ướt, tình yêu của ba mẹ với mình mãi mãi đều vô tư, cho dù xảy ra chuyện gì, nhà, mãi mãi là nơi tốt nhất cho mình tránh mưa gió.
Một người khi còn trẻ tuổi, một người dịu dàng đi cùng năm tháng. Nói được thật tốt a!
“Ba mẹ chính là hi vọng con vui vui vẻ vẻ .” Mẹ Tiết dịu dàng sờ hai má của con gái.
“Mẹ.” Giọng nói Tiết Giai Ny nghẹn ngào ngã vào trong lòng mẹ, giống như trước đây thường ôm eo bà, trong lòng ấm áp .
*******
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Tiết Giai Ny nhờ mẹ hầm canh rồi lá xe mang tới nhà trọ cho Quan Hạo Lê, bấm chuông đã lâu mà vẫn không có người mở, trong lòng cô suy nghĩ: hay là đã xảy ra chuyện?
Lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi Na Cung Thần, thì bỗng nhiên cửa mở, Quan Hạo Lê mặc bộ đồ ngủ, tóc rối tung, sắc mặt phát vàng, ánh mắt lõm xuống, dáng vẻ bị bệnh đáng thương.
Dường như anh không nghĩ sẽ gặp cô, sau một giây sửng sốt thì đóng cửa “bành” một tiếng.
Tiết Giai Ny xoay tròn mắt, người này rốt cuộc bệnh gì vậy?
Thôi! Nhìn dáng vẻ anh ta thật là bệnh không nhẹ, phỏng chừng là bệnh đến hồ đồ , chính mình coi như làm là phước , đưa tay gõ cửa.
Cửa lại mở ra, Quan Hạo Lê trừng mắt, lộ ra vẻ không tin, tiếng ồm ồm: “Mình không có nằm mơ? Không có xuất hiện ảo giác?”
“Chẳng lẽ nhìn tôi không giống như là người sống sao?” Khóe miệng Tiết Giai Ny co giật, xem ra Nam Cung Thần lời nói không ngoa, anh ta gọi điện cũng không phải là do Quan Hạo Lê kêu.
“Em tới gặp anh sao ?” Quan Hạo Lê chỉ vào chính mình.
“Xét thấy người nào đó gọi điện thoại nói anh bệnh không tốt, xuất phát từ lòng tốt tôi đành tới thăm một chút xem còn sống hay không.” Tiết Giai Ny che dấu sự quan tâm của mình, ra vẻ thoải mái.
Quan Hạo Lê gãi đầu: “Có phải là anh rất lôi thôi hay không?”
“Anh muốn để tôi đứng ngoài này sao?” Nét mặt Tiết Giai Ny rất rạng ngời.
Quan Hạo Lê vội vàng nghiêng cho cô vào nhà, nhỏ giọng nói câu: “Cám ơn.”
Tiết Giai Ny nhấp mím môi, từ trong miệng anh nghe được hai chữ “cám ơn”thật đúng là không dễ dàng, đặt thố canh đang cằm trong tay đặt lên bàn: “Bây gần đi bệnh viện không?”
“Không cần, uống thuốc thì tốt rồi.” Quan Hạo Lê tựa vào trên sô pha, mấy ngày nay anh nhiễm bệnh, cơ thể rất hư nhược.
“Anh chắc chứ?” Tiết Giai Ny nâng mi nhìn anh, bước tới gần kiểm tra nhiệt độ trên trán, nóng hơn so với cô nghĩ! Lập tức nói: “Đừng có làm tàng ! Anh đang sốt.”
“Là em đang quan tâm anh ư?” Quan Hạo Lê không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
“Đi, theo tôi đến bệnh viện.” Tiết Giai Ny đưa tay kéo anh, kết quả bị anh giữ chặt tay, ngã vào lòng ngực của anh.