“Khụ. . . . . . Mình cảm thấy loại chuyện này, thường thường người bị hại đều là phụ nữ mà thôi, cậu phải kiềm chế chút đi, đừng làm quá !” Tiết Giai Ny có lòng nhắc nhở.
[Uhm !Mình rất có chừng mực mà, không thể mỗi lần đều để phụ nữ chúng ta chịu thiệt thòi! Thời điểm thích hợp phải đòi lại một chút! 】Cát Xuyến hoàn toàn tin tưởng .
Dừng một chút, cô lại hỏi: 【 khi nào thì cậu về trường lấy mọi thứ? 】
“Một lát nữa, bây giờ mình còn chưa ăn sáng,thì nghe máy của cậu nè.”
[Nhưng đừng ăn tới trên giường luôn nha! Khi đó thì kéo dài tới ngày mai luôn đó. 】 Cát Xuyến nói.
“Cát Xuyến! Mình phát hiện cậu rất đáng ghét !” Tiết Giai Ny hờn dỗi.
[ . . . . . . Mình chờ điện thoại của cậu. 】
Dứt lời, Cát Xuyến cúp máy, Tiết Giai Ny than thở trong điện vài câu, ra khỏi phòng liền ngửi thấy mùi thơm khiến cô đang đói bụng lại trở nên thèm ăn hơn.
Từ từ vào phòng bếp, lại phát hiện thức ăn trên bàn, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Không phải do anh làm hả?”
“Đương nhiên, nếu anh có tay nghề như vậy thì đã làm đầu bếp trong khách sạn năm sao rồi, là anh vừa gọi điện kêu người ta mang tới thôi.” Quan Hạo Lê thực thành thực thừa nhận.
Tiết Giai Ny ngồi xuống ghế dựa, nghĩ rằng: người này còn rất có tự mình hiểu lấy .
Một bàn thức ăn tràn đầy màu sắc hương vị, nhìn rất muốn ăn, hai người liền bắt đầu ăn.
Trên bàn tiệc,Quan Hạo Lê ngắm Tiết Giai Ny, trong lòng nghĩ như thế nào mới có thể khiến cô ở lại đây vào buổi chiều, đó là một vấn đề khó khăn.
Tiết Giai Ny luôn luôn là một đứa nhỏ rất biết điều, sau khi ăn xong liền đứng dậy dọn chén đũa xuống phòng bếp, liền đã quên nguy hiểm tiềm ẩn bên trong.
Trên người mặc áo sơ mi nam, tản ra mê hoặc trí mạng,cặp đùi thon dài óng ánh như ngọc lặng lẽ lọt vào tầm mắt của Quan Hạo Lê, khiến cho anh nuốt nhiều lần nước miếng, cảm giác khi tưởng tượng tình cảnh làm việc đó , phía dưới nơi nào đó liền có cảm giác.
shit! Thật là muốn chết!
Không tự chủ nhẹ nhàng đi tới, ôm eo cô từ phía sau, cằm dựa trên vai.
“Buông ra, vừa ăn cơm xong người đầy dầu mỡ.” Tiết Giai Ny ghét bỏ nói.
“Buổi chiều ở lại với anh.” Quan Hạo Lê cố ý ôm chặt hơn nữa.
Trong đầu Tiết Giai Ny nhanh chóng nghĩ đến những gì Cát gia vừa nói, tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt vang lên, vội vàng cự tuyệt: “Buổi chiều em phải đến trường lấy vài thứ.”
“Anh đi với em.”
“Không cần,em có hẹn với Cát gia rồi .”
“Làm sao bây giờ? Anh không muốn xa em một chút nào?” Người đàn ông mặt dày nào đó cứ quấn quýt lấy cô.
“Buồn nôn quá đi mất! Nhanh buông ra !” khắp người Tiết Giai Ny nổi da gà .
“Anh rất thích ôm em.” Quan Hạo Lê phát huy da mặt dày tới cực hạn, cố ý ôm chặt lấy cô .
Tiết Giai Ny bỗng nhiên giơ cẳng đánh vào đầu gối của anh, thành công thoát khỏi ngực anh.
“Ai u!” Quan Hạo Lê đau đến ngồi xổm người xuống, tiếng hét ai oán thê lương.
Kéo theo sự đồng tình của Tiết Giai Ny đồng tình tâm, vốn muốn xoay người rời khỏi, dường như cô không dùng nhiều lực lắm? Làm sao mà anh lại đau đớn như vậy chứ
“Anh không sao chứ?”
“Có việc.” Giọng nói Quan Hạo Lê réo rắt thảm thiết.
“Bớt giả vờ giùm , mau đứng lên.” Tiết Giai Ny không tin anh.
“Em không biết rằng đầu gối là vị trí yếu ớt nhất sao?”Hành động của Quan Hạo Lê rõ ràng đang hù dọa cô.
Cô không tình nguyện bước tới gần: “Đau lắm hả?”
“Đau.” Gật đầu.
Tiết Giai Ny nghi ngờ liếc mắt nhìn anh, hơi không tin tưởng anh, người này nói năng ngọt xớt, chết có thể nói thành sống và ngược lại,khiến người ta không c1 phân biệt thiệt giả. .
Nhân lúc này,Quan Hạo Lê đưa tay kéo lấy cô, cô không hề phòng bị ngã ở trên người anh, tư thế mập mờ nữ trên nam dưới, càng xấu hổ là, một cú ngã, áo sơmi bị xốc lên,phần cấm địa bên trong bị lộ ra .
“Anh cố ý !” Tiết Giai Ny buồn bực vô cùng! .
“Quần áo bị xốc lên làm sao mà anh biết được.” Quan Hạo Lê giả vờ thở dài.
“Lưu manh!” Tiết Giai Ny buồn bực, ra sức cắn một phát trên tay anh, mạnh mẽ đẩy ngã anh, rồi thở hồng hộc lao vào phòng ngủ.
Quan Hạo Lê vì lấy lòng người đẹp, nên gọi điện thoại để người ta mang tới vài bộ quần áo đang thịnh hành , khoảng nửa tiếng sau, quần áo được đưa đến.
Mặc dù như thế, Tiết Giai Ny vẫn là chưa cho anh sắc mặt tốt, chọn một bộ váy màu đen trong đó liền thay vào.
“Anh đưa em đi.” Quan Hạo Lê thực thân sĩ nói.
Sự tình đã như vậy, anh mà nói thêm điều gì, sẽ khiến cho Tiết Giai Ny phản cảm, chút đạo lý ấy anh vẫn có thể hiểu, vì vậy ,không bằng chủ động yêu cầu đưa cô đi.
“Không cần.” Tiết Giai Ny lạnh lùng từ chối.
“Bên ngoài mặt trời nóng chói chang, em khẳng định phải dùng phương tiện công cộng đến bãi đổ xe ư?” Quan Hạo Lê không để ý cô phản đối liền cầm cái chìa khóa đi theo cô.
Nói như vậy, nữ sinh đều rất sợ ánh mặt trời,không riêng gì tia tử ngoại, mà còn việc phơi nắng thì đầu sẽ choáng váng, thật sự là tra tấn thống khổ.
Căn cứ vào nguyên nhân này, Tiết Giai Ny thỏa hiệp , dọc theo đường đi, cô hờn dỗi không thèm để ý tới anh, đến cửa trường học đã đi xuống xe, coi người nào đó là không khí.
Quan Hạo Lê bất đắc dĩ thở dài, đời nay của anh coi như là bại dưới tay cô, nếu đổi lại là người phụ nữ khác,anh đã sớm vỗ vỗ mông chạy lấy người , cố tình lại là cô, thậ không nỡ mà.
Vẫn còn nhớ rõ lúc trước mình che cười A Tư, nói Lương Chân Chân đã bại anh ấy, ngược lại mình bây giờ, tám lạng nửa cân a!
*****
Một tuần sau ,trong đại sảnh sân bay .
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến ở ngay lối ra hết nhìn đông tới nhìn tây, thực bức thiết muốn được thấy bóng dáng đã lâu không gặp.
Thời gian qua thật là nhanh a! Trong ba năm, đã xảy ra rất nhiều sự việc, các cô đều tốt nghiệp đại học , đều bước vào lớp học xã hội, tiếp xúc người và việc càng nhiều hơn.
Trở về nơi xa cách đã lâu, Lương Chân Chân cũng cảm khái rất nhiều, tuy rằng nơi này từng gây cho cô nhiều ác mộng và tổn thương, nhưng dù sao cũng là cố hương,cũng có nhiều thứ cô không thể vứt bỏ.
“Chân Chân!”
“Chân phi!”
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến trăm miệng một lời, hai người hưng phấn , ba người ôm thành một khối, phần vui vẻ kia không thể dùng ngôn ngữ diễn tả .
Ba năm không gặp, các cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết từ đâu nói lên, trên vầng trán chứa đầy vui sướng và vui vẻ, mà ngay cả khóe miệng đều là hơi hơi nhếch lên .
Khi rời khỏi sân bay, Lương Chân Chân mơ hồ nghe thấy một cái xưng hô quen thuộc —— nai con.
Xưng hô thế này là chỉ có duy nhất một người, giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến cả đời cô cũng không quên được, sớm chôn sâu ở trong lòng của cô, nhưng trong lòng lại có một cảm giác mãnh liệt muốn nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng cô lại nhịn được.
Nếu đã quyết định sẽ buông bỏ, vậy có gì quan trọng nữa đây?
Phần tình cảm này, nên chặt đứt từ ba năm trước rồi.
Nay,cô trở về là để thăm mẹ Diệp, đợi đến khi bệnh tình của mẹ tốt lên, cô có thể rời khỏi .
“Chân Chân,anh ta . . . . . Đuổi theo ở phía sau.” Tiết Giai Ny nhìn vào người đàn ông đang vội vã đuổi theo từ kính chiếu hậu, nhưng tốc độ của anh sao bì kịp với tốc độ của xe thể thao?
Lương Chân Chân không nói gì, môi nhếch.
Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn cô ấy, liền minh bạch rồi, có chút thương tổn sẽ không biến mất theo thời gian được, mãnh liệt nhấn ga, xe tựa như tên rời cung liền xông ra ngoài,ra sức bỏ lại người đang ông đang chạy nhanh.
Sư việc xảy ra khó tránh khỏi không ảnh hưởng tới cuộc thảo luận của các cô, trực tiếp ảnh hưởng tới tâm tình, may mắn có Cát Xuyến khiến bầu không khí trở nên sôi nổi hơn, trong lúc ăn cơm, thỉnh thoảng cười nói, không hoàn toàn nhạt nhẽo.
Thật ra, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đều muốn biết lần này bạn tốt sẽ ở lại trong bao lâu, nhưng các cô lại sợ vấn đề này sẽ làm nhạt nhẽo, đành nhịn lại.
Sau khi cơm nước xong,cả hai cô đều đưa Lương Chân Chân đến bệnh viện mà Diệp Lan nằm , ngồi một chút liền tìm cớ rời khỏi, hai mẹ con người ta vất vả lắm mới gặp mặt nhau, dĩ nhiên muốn để hai người riêng tư rồi .
Ra bệnh viện, Tiết Giai Ny liền nhận được điện thoại của Quan Hạo Lê, cô đại khái đoán được anh sẽ hỏi mình cái gì, do dự vài giây.
Cát Xuyến biết cô băn khoăn, an ủi: “Nghe đi , người đã đã trở lại, cho dù cậu không nói, chẳng lẽ Đằng Cận Tư còn tra không được?”
“Uh.” Dứt lời, liền nhấn phím nghe.
[Em yêu, em giấu anh đến khổ mà! 】
Quan Hạo Lê khóc kể nói, anh mới ra khỏi phòng phẫuphẫu, liền nhận được điện thoại A Tư, liền bị anh trách mắng, còn uy hiếp anh cần phải biết rõ ràng hành tung của Lương Chân Chân ba năm qua .
“Đừng coi em là thầy bói , Chân Chân cô ấy đã quay lại, với thủ đoạn của Đằng Cận Tư , còn không tra được ba năm qua cô ấy đi đâu sao? Muốn anh đi hỏi thật là làm điều thừa mà?” Tiết Giai Ny tức giận nói.
[bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nổi nóng với anh, anh là người vô tội nhất đó, chuyện của bọn họ thì để họ giải quyết đi, hai ta chỉ là người quan sát thôi, ok? 】
Quan Hạo Lê cảm thấy chính mình hôm nay số phận đen đủi, từ buổi sáng đến bây giờ, vốn không có một việc gì đặc biệt thuận lợi cả .