Đúng ngày ước định trận đấu, ngày đầu thi bắn xạ kích, khóe môi Tiết Giai Ny cong lên đầy tự tin, ngay cả ông ngoại cũng khen cô có thiên phú mặt này, khi đó tất cả thân thích bạn bè đều hi vọng sau khi lớn lên cô sẽ nghĩ tới việc học quân sự , chỉ tiếc, cô bị Thẩm Quân Nhả trù tính làm ngã chân, từ nay về sau liền vô duyên với vũ đạo và quân đội.
Đây là nỗi đau trong lòng cô, cũng là nguyên nhân cô hận Thẩm Quân Nhã.
Sân bắn là Tiết Giai Ny nhờ anh họ định giùm, thuộc về trường bắn quân đội, người bình thường đừng nghĩ có thể đặt chân tới, sau khi hai người thay đổi trang phục, một người tư thế oai hùng hiên ngang, một người đẹp trai bức người, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong con ngươi tràn đầy khiêu khích không chịu thua .
“Hừ!” Tiết Giai ny hừ lạnh một tiếng, hôm nay phải làm cho anh ta biết thế nào gọi là cao thủ!
Quan Hạo Lê bĩu môi, như đang nói: đến đi, ai sợ ai?
Tiết Giai Ny bắt đầu ngắm nghía Colt m1911, tất cả súng đều là dài 1905 millimet, toàn bộ nặng 082 kilogram, nòng súng dài 1143 millimet, băng đạn dung lượng vì 15 phát, tầm sát thương 50 thước, có được phóng ra 9 millimet ba Raabe lỗ mỗ đạn cường đại uy lực, vả lại, độ chính xác vô cùng tốt, quay lại với nguyên lý chọn cách thức mở khóa nòng súng , sau khi bóp cò, nòng súng và bộ đồng khóa cùng một chỗ, toàn bộ hướng về sau, như vậy chẳng những giảm bớt sức giật, còn có thể bắn càng chính xác. . . . . .
Những điều này là do ông ngoại của cô giảng , còn có Glock 17, Beretta 9/ v..v.., tuy rằng ông đã mất, nhưng nhưng gì ông dạy, cô mãi mãi khắc sâu trong lòng .
Mỗi người bắn mười vòng, ai nhiều hơn thì thắng.
Tiết Giai Ny bắn một cái 8 vòng, hai cái 9 vòng, còn lại đều là 10 vòng, tổng cộng 96 vòng.
So sánh mà nói, Quan Hạo Lê còn thiếu một chút, một cái 6 vòng, một cái 7 vòng, ba cái 8 vòng, hai cái 9 vòng, ba cái 10 vòng, tổng cộng 86 vòng.
Ai thua ai thắng, chênh lệch đã muốn thực rõ ràng .
“Đã quên nói cho anh biết , bắn xạ kích chính là điểm mạnh của tôi, muốn thắng tôi, là không thể nào.” Tiết Giai Ny tháo xuống tai nghe và kính mắt, nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mặt Quan Hạo Lê, đặc biệt tươi cười, nói toạt ra, khóe mắt chân mày đều lộ vẻ dương dương tự đắc.
Nét mặt Quan Hạo Lê rất bình tĩnh, không có chút cảm giác cảm giác thất bại nào: “Đây mới là trận đấu đầu tiên, cô không nên vui mừng sớm.”
“Oh! Tôi đã biết, không thể đả kích lòng tự trọng của anh, nếu lại thua cả hai tràng, anh còn có mặt mũi sao?” Khóe môi Tiết Giai Ny khóe môi mang cười, tâm tình vô cùng tốt, khẽ hát.
Đối với cô, mình đã thắng một trận, hai mục kế tiếp chỉ cần thắng một trận là được, cô có quyết tâm thắng chắc!
“Này cô gái! Tôi sẽ khiến cô phải trả giá lớn vì sự kiêu căng của mình!” Quan Hạo Lê nghiến răng nghiến lợi sau lưng cô,nhanh chóng rời khỏi sân bắn.
Buổi tối, tâm tình Tiết Giai Ny tâm tình sung sướng lôi kéo Cát gia đi ra ngoài ăn cơm, giành được thắng lợi, thực thích a!
“Giai Ny, hai mục kế tiếp cậu có quyết tâm thắng chắc chứ hả?” Cát Xuyến vẫn là có chút lo lắng, cờ vây, từ trước tới giờ cô chưa nghe Giai Ny nhắc tới bao giờ.
“Uh, ít nhất cờ vây, mình có thể hoàn toàn chắc chắc.” Tiết Giai Ny cúi đầu uống trà, đúng lúc che dấu đáy mắt bi thương.
Cát Xuyến kinh ngạc ninh mi: “Thì ra cậu che giấu không ít vũ khí bí mật nha?”
“Cờ vây là khi còn nhỏ ở ngoài tập thể mưa dầm thấm đất , nhiều năm như vậy, mình cũng chỉ gặp được một đối thủ. . . . . .” Nói đến đây, Tiết Giai Ny tạm dừng.
“Chẳng lẽ là chuyện xưa của Bá Nha và Chung Tử Kỳ?” Cát Xuyến lập tức nói tiếp.
Tương truyền Bá Nha cùng Chung Tử Kỳ là tri âm khó gặp, hai người vì cầm mà kết bạn, sau khi Tử Kỳ chết vì bệnh, Bá Nha liền đập nát cầm, cũng bi thương nói: “Tri âm duy nhất của ta đã không còn, thì cầm này còn có thể đàn cho ai nghe nữa?”
“Mình không dám so sánh cùng với bọn họ, đối thủ kia chính là. . . . . . Quan Cảnh Duyệt, ba năm trung học, chúng mình đã từng đánh vô số bàn cờ vây, từng có nhiều lắm những hồi ức tốt đẹp, sau khi chia tay, mình liền thề không bao giờ chạm vào cờ vây nữa, kết quả. . . . . .” Trong mắt Tiết Giai Ny hiện lên một chút khó hiểu.
Cát Xuyến an ủi vỗ vỗ bả vai của cô: “Thật ra, về một mặt khác mà nói, cậu buông bỏ được, không hẳn là việc không tốt đâu .”
“Uh, mình hiểu được.”
Một lần nữa nhắc tới cờ vây, là cô đang từng bước để xuống chuyện đã qua, mà cửa này, không được tốt lắm, bởi vì đây là đang ném bỏ quá khứ tốt đẹp từng mảng trắng đen .
Cùng thời gian, Quan Hạo Lê, Đằng Cận Tư và Nam Cung Thần, ba người ở bên trong phòng “Hoàng cung”uống rượu nói chuyện phiếm.
“Bác sĩ Quan , cậu ra trận chưa kịp thắng trận thì đã chết trước rồi! Ván dầu tiên thua rất thảm ! Mình thực hoài nghi cậu có nắm chắc mục cờ vây ngày mai không .” Nam Cung Thần trêu chọc nói.
“Vốn dĩ bắn xạ kích không phải điểm mạnh của mình, thua ván dầu tiên có quan hệ gì, khiến cho cô gái nhỏ vui mừng phấn chấn mà thôi, hai mục sau mình chắc thắng rồi.” Quan Hạo Lê tràn đầy niềm tin.
“Ôi trời! Cậu sẽ không phải là tự tin mù quáng chứ hả?” Nam Cung Thần không tin tưởng anh lắm.
“Có tin hay không!” Quan Hạo Lê cũng lười tốn nước miếng với anh, uống một ngụm rượu vang 72 năm, hương vị quả nhiên tinh khiết!
Đằng Cận Tư không có tham gia vào đề tài nói chuyện của họ, một mình tự vào ghế uống rượu, nhiều ngày rồi không có tin tức của nai con, thượng cùng Bích Lạc xuống hoàng tuyền, anh vẫn để mất cô, trong lòng vô cùng áp lực.
Anh biết là chính mình hiểu lầm cô, còn chưa kịp nói lời giải thích, thì đúng lúc này cô như bốc hơi vậy.
Quan Hạo Lê ra sức nói với Nam Cung Thần: Cậu xem A Tư, nếu cậu ta uống rượu nhiều thì cậu phụ trách, ngày mai mình còn một trận thi đấu, ngủ sớm dậy sớm.
Nam Cung Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai: cậu chủ là khổ vì tình, mình đâu có cách nào khác?Cậu thấy mình có thể làm được gì hả?
Quan Hạo Lê: mình mặc kệ, dù sao đêm nay giao cậu ta cho cậu, tự lo đi! .
Vẻ mặt Nam Cung Thần tối đen, khóc không ra nước mắt: bác sĩ Quan, cậu thật không có suy nghĩ mà!
Quan Hạo Lê: xin chú ý tìm từ! Chẳng lẽ cậu hi vọng ngày mai mình thua sao? Chẳng lẽ cậu hi vọng mình làm đầy tớ cho người phụ nữ dã man kia một tuần sao? Rốt cuộc sao cậu có thể an lòng được!
Nam Cung Thần nổi giận: kao! Cậu đừng có chụp mũ tùm lum cho mình!
Quan Hạo Lê đứng dậy chuẩn bị đi, thời gian định vào 9 giờ sáng ngày mai, Emma! Anh phải dậy rất sớm à?
*****
Sáng hôm sau, bên trong hội sỡ Hưu Nhàn.
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đến sớm , an nhàn ngồi nói chuyện phiếm, mắt thấy chín giờ còn kém 10 phút , Quan Hạo Lê còn chậm chạp chưa xuất hiện.
“Anh ta . . . . . . Không phải là mất bình tĩnh, nên không tới chứ?” Cát Xuyến nói.
“Có bản lĩnh anh ta cứ bỏ quyền không đến, chỉ cần anh ta thừa nhận chính mình thua là được.” Trong khóe mắt Tiết Giai Ny toát ra ánh sáng rực rỡ.
“Ôi chao, hỏi cậu chuyện này nha!” Cát Xuyến nắm khửu tay huých chạm vào bạn tốt, vẻ mặt thần bí hề hề .
“Có chuyện cứ nói !”
“Mình nói vạn nhất, cậu thua , thật sự cậu sẽ đồng ý tiền đặt cược của anh ta sao?”
Cô vừa nói xong liền gặp phải ánh mắt của Tiết Giai Ny: “Cậu có thể nói dễ nghe chút hay không vậy?Làm sao mình có thể thua được ? Tiền cược của loại người có hành vi tiểu nhân như anh ta không thể nào thực hiện được.”
Dừng một chút, chậm rãi nói: “Nếu. . . . . . Mình thật sự thua, mình đây. . . . . . Nguyện đổ chịu thua, bất quá, mình không có khả năng thua!”
Ngay vào lúc hai người đang nói chuyện, Quan Hạo Lê mắt buồn ngủ mông lung vào, vừa thấy chính là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, giống loại người sống về đêm, trên cơ bản đều là mặt trời lên cao mới rời giường, dậy sớm rời giường thật đúng là rất làm khó anh.
“Tôi còn tưởng rằng người nào đó sợ, trốn tránh không dám tới .” Tiết Giai Ny tươi cười sáng lạn, đưa tay nhìn đồng hồ, còn kém 1 phút, tới cũng thật đúng giờ.
“Không cần nhìn, ta biết thời gian còn chưa tới.” Quan Hạo Lê cũng không tranh cãi nhiều với cô, liền đi vào phòng cờ.
Tiết Giai Ny vốn tưởng rằng Quan Hạo Lê chắc là không biết đánh cờ vây , nhưng nhìn dáng vẻ anh ta cầm cờ, trong lòng không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, ở trong cảm nhận của cô, anh chẳng qua là công tử quần áo lụa là, ỷ vào trong nhà có ít tiền, bắn xạ kích và cưỡi ngựa ... Vận động bao nhiêu chơi đùa một ít, nhưng khẳng định không tinh, về phần cờ vây, hẳn là anh sẽ không .
Ngoài dự liệu, cô đã đoán sai, hơn nữa mười phần sai!
Cô không phải đang ở cùng người mới học đánh cờ vây mới hiểu sơ da lông, mà là một cao thủ thâm tàng bất lộ, bởi vì bắt đầu cô khinh thường, đã thua một nước, giương mắt liếc nhìn người đàn ông đối diện, anh nhìn bàn cờ với ánh mắt thực chuyên chú, có một loại nghiêm túc mà cô chưa từng thấy qua .
Sau đó, mỗi một bước của cô đều thực cẩn thận, còn là rơi xuống hạ phong, không thể đuổi kịp và vượt qua.
Trong quá trình đánh cờ, cô không thể không thừa nhận, đối thủ rất mạnh, cô khinh địch !
“Cô thua .” Quan Hạo Lê hạ xuống quân cờ đen trong tay thì khu vực xung quanh cô đều bị bao vây, không có một tia khe hở có thể hóa nguy thành an.
Tiết Giai Ny nhất thời có một loại cảm giác triệt để nguội lạnh trong tâm, cô không dám tin nhìn quân trắng trên bàn cờ, thua? Cô lại có thể thua?
“Anh gạt tôi.” Cô ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh.
“Tôi lừa cái gì cô ?” Quan Hạo Lê khó hiểu.
Đúng vậy a! Anh lừa nàng cái gì đây? Từ đầu đến cuối cô vốn không có hỏi qua anh có thể đánh cờ vây hay không, định ra ba mục thi đấu cũng là sở trường của mình , nay thua, cô còn có cái gì có thể nói ?
Hỉ có thể trách mình quá khinh địch, nghĩ đến người khác sẽ không vậy.
Trong lòng cô rất không cam, nhưng thắng thua đã định, cô cũng không phải cái loại người không nói chữ tín, chỉ có thể nguyện đổ chịu thua.
“Anh từng học cờ vây sao ?”
“Ông nội của ta từng là kỳ thủ nghiệp dư , từ nhỏ chơi đùa hơi nhiều mà thôi.” Quan Hạo Lê hờ hững cười, cũng không vì thắng mà ngông cuồng tự cao.
Tiết Giai Ny mím môi không nói, tuy rằng Quan Hạo Lê chính là nhẹ nhàng bâng quơ một câu, nhưng cô đã muốn chịu thua, A Duyệt đã sớm nói qua với cô thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, người lợi hại hơn anh luôn có, còn nói có một người anh họ, từ nhỏ đã có thiên tài về mặt này, ngay cả ông nội mà anh tự xưng là đả bại vô địch thủ cũng từng thua ở trên tay anh ấy.
Vẫn còn nhớ rõ lúc ấy, cô còn hay nói giỡn nói: “Em mới không tin, có cơ hội em nhất định phải đọ sức với anh họ của anh, xem ai lợi hại.”
Nay ngẫm lại, đúng là chính mình quá mức tự tin , ngay cả người đàn ông trước mắt này cả ngày không có việc gì làm cũng không thắng được, chớ nói chi là anh họ của anh ấy .
Có đôi khi con người chính là có duyên như vậy, vài năm sau cô mới biết, người đàn ông chơi bời lêu lổng này chính là anh họ lợi hại trong miệng A Duyệt, anh khác xa so với tưởng tượng của mình nếu có thể nhẫn nại rất nhiều.
Trải qua cuộc chiến cờ vây, Tiết Giai Ny đối với Quan Hạo Lê có một chút đổi mới, ra một cái kết luận: nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài.
Cát Xuyến sợ nàng tâm tình không tốt, vẫn ở bên cạnh vui vẻ, hi vọng cô lạc quan một chút, dù sao còn có trận đấu ngày mai, ai thua ai thắng còn không biết được!
“Uh, mình không sao ! Mình không dễ dàng bị đánh đổ như vậy đâyđâu! Mình chỉ là . . . . . Không nghĩ tới sẽ thua cờ vây bởi anh ta thôi.” Tiết Giai Ny trong lòng có chút mất mát.
“Nha. . . . . . Nói sợ cậu không vui, nhưng bây giờ cậu đã có đối thủ mới, vừa vặn có thể quên những hồi ức không vui trước đây, là sự thay đổi lớn, theo mặt khác mà nói, là chuyện tốt.” Cát Xuyến nói ra quan điểm của mình.
Tiết Giai Ny ngẩn người nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn vẫn là không tiếp thu được lý luận này.
“Được rồi! Đi ngủ sớm một chút thôi , trận thi đấy cưỡi ngựa ngày mai cần thể lực, bồi dưỡng tinh thần sung túc chuẩn bị chiến đấu thôi!” Cát Xuyến vỗ vỗ bả vai của cô.
“Uh.” Tiết Giai Ny gật đầu, leo lên giường ngủ, trước sau cũng không thể quên hình ảnh đánh cờ hôm nay với Quan Hạo Lê, càng nghĩ càng phiền, những hồi ức tốt đẹp dường như ngày càng cách xa cô, càng ngày càng mơ hồ, ngay tiếp theo khuôn mặt người đó . . . . .
Cô dùng sức nhắm chặt mắt, chẳng lẽ thật sự như Cát gia nói sao?
Đêm càng tối, chân trời giống như nhiễm một tầng mực, tối như mực . . . . . .
*****
Trường đua ngựa phía tây ngoại thành.
Tiết Giai Ny và Quan Hạo Lê hai người thay trang phục, chuẩn bị sắp xếp tất cả, dù ngựa của hai người đều được tự nuôi dưỡng ở mã trường, nhưng dù sao không phải trải qua huấn luyện đặc thù, chỉ có thể so thi đấu đơn giản nhất thi đấu vượt chướng ngại vật.
Chủ trường đua ngựa sợ gặp chuyện không may, liền phân phó thủ hạ thiết trí chướng ngại đơn giản nhất, mô phỏng tường đá và cột ngang được thiết kế vô cùng thấp, ngay cả bạn nhỏ cũng có thể vượt qua nói chi đến con ngựa.
Nói cách khác, cơ bản không có gì nguy hiểm, thuần túy là đến chơi đùa.
Tuy rằng tính nguy hiểm rơi chậm lại rất nhiều, nhưng định ra đến lộ tuyến vẫn là rất dài, này liền muốn khảo nghiệm trình độ phối hợp cưỡi ngựa của hai người và con ngựa, vạn nhất nó giận dỗi không chịu chạy, vậy cũng chỉ có thể nhận thua.
Khi người làm trọng tài hạ lá cờ xuống, hai người liền mau chóng đuổi theo.
Nam Cung Thần và Cát Xuyến ngồi ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, trong lòng đều hi vọng bạn mình sẽ thắng.
“Cát đồng học, chúng ta đến đánh cuộc thế nào?”
“Cược cái gì?”
“Đổ ai thắng.” Nam Cung Thần đôi mắt lóe sáng.
“Nhàm chán!” Cát Xuyến lạnh nhạt nói.
“Có thể hạ tiền đặt cược a!”
“Không có ý nghĩa.”
“Làm sao có thể không có ý nghĩa đâu? Nếu em cảm thấy chơi không vui, chúng ta có thể tăng tiền đặt cược.” Nam Cung Thần cợt nhả nói.
“Đặt cược cái gì? Nói nghe một chút?”
“Nếu thắng, em đáp ứng làm bạn gái của anh. . . . . .”
“Không được! Đặt cược gì mà lung lung, không có tính xây dựng gì cả!” Cát Xuyến trực tiếp cự tuyệt.
“Tiền đặt cược em có thể tự định.” Nam Cung Thần cũng không giận.
“Tôi không có hứng thú .” Cát Xuyến vỗ vỗ tay, đứng dậy đi toilet.
“Uy ! Đừng làm mất hứng vậy! Coi như là đang chơi thôi .” Nam Cung Thần nói sau lưng cô.
Kết quả, người ta cũng không quay đầu lại chỉ vẫy tay chào anh, nói rõ không chơi với anh, cũng ngăn chặn tất cả ý nghĩ của anh, xem ra, vô vọng thọc gậy bánh xe .
Trong quá trình trận đấu đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, con ngựa bông tuyết của Tiết Giai Ny khi vượt hàng rào có chênh lệch thời gian một chút, nếu không nhờ Quan Hạo Lê ra tay tương trợ, cô thiếu chút nữa liền lập tức ngã xuống.
Mặc dù cô kiên trì chạy hết lộ tuyến, nhưng vẫn bại bởi Quan Hạo Lê, trong lòng nhất thời đầy ủy khuất cùng không cam lòng, nhưng cố tình vừa rồi người ta còn ra tay cứu cô, khiến cô không còn lời nào để nói.
Bây giờ tâm tình của cô rất không rõ ràng, từ lúc xuống ngựa liền rầu rĩ không vui .
Mà bên kia, Nam Cung Thần hưng phấn vỗ vào vai Quan Hạo Lê: “Bạn bè! Tốt lắm ! Nhìn a! Cậu che dấu đủ sâu, không riêng gì đánh cờ vây giỏi , cưỡi ngưa cũng đạt tiêu chuẩn.”
“Ít có nịnh bợ giùm chút!” Quan Hạo Lê liếc xéo anh ta.
“Cậu thì tốt đẹp rồi, tình một đêm a! Chậc chậc chậc. . . . . .” Nam Cung Thần nháy mắt cảm khái nói, nhưng trong lòng suy nghĩ: nếu vừa rồi Cát Xuyến đáp ứng đánh cược với anh, vậy thật sự hoàn mỹ , đáng tiếc a!
Khóe miệng Quan Hạo Lê cong lên nụ cười gian ác, dù anh ít chơi đùa, nhưng cũng không đại biểu cái gì cũng sẽ vậy, xem thường anh, là phải trả giá lớn.
“Bạn học Tiết , nguyện, đổ, phục, thua.” Anh bước tới, nói rõ từng chữ, cười không đàng hoàng.