Mắt thấy người đang ở phía trước thì vẻ mặt Tiết Giai Ny cũng rất kinh ngạc, không thể tin được lại có thể gặp được Quan Hạo Lê ở đây, trên cánh tay anh còn đang bị một cô gái đáng yêu dễ thương kéo lấy kéo.
Nhìn hành động hai người vô cùng thân thiết, trong lòng cô nhất thời dâng lên một loại cảm giác nói không nên lời, khiến cô không thoải mái, cắn môi, bắt buộc chính mình loại bỏ suy nghĩ này, anh ta vốn dĩ là một công tử bột đào hoa, đổi bạn gái như thay áo, không có một chút liên quan gì với mình cả!
Mắt thấy hai người càng ngày càng gần, cô thật muốn lôi kéo Lôi Tử quay đầu, chạm mặt lại thêm xấu hổ a!
Quan Hạo Lê càng nhìn càng thấy nam sinh bên cạnh Tiết Giai Ny rất quen mặt, đúng vậy! Chính là người đêm đó anh nhìn thấy ở trước quầy ktv, anh ta vô cùng thân thiết vuốt ve tóc của cô, nếu không phải người yêu, tối Giáng Sinh đến quảng trường dạo mát với nhau sao?
“U! Thật khéo! Em Tiết là đang trải qua lễ giáng sinh với bạn trai sao?” Quan Hạo Lê híp mí mắt, cường điệu nhấn mạnh hai chữ “bạn trai”, muốn nhìn phảu ứng của Tiết Giai Ny.
Cuộc sống là như vậy, mình càng không hy vọng xảy ra , nó cố tình sẽ .
ảy ra thôi
“Mọi người cũng vậy mà, anh Quan khó mà có tâm trí dạo mát cùng với bạn gái mới, tôi không làm phiền nữa .” Tiết Giai Ny không có đưa ra lời giải thích, ngược lại không cam lòng yếu thế đáp lại ba chữ “ bạn gái mới”nói ra thật nặng nề.
Tiêu Mạt hơi mê mang chớp chớp đôi mắt màu xanh xinh đẹp, lúc đang chuẩn bị nói chuyện đột nhiên cảm giác lòng bàn tay tê rần, từ nhỏ cô lớn lên ở nước ngoài, lại có suy nghĩ nhanh nhẹn hoạt bát, rất biết điều câm miệng lại, nhưng thân mình lại càng gần sát Quan Hạo Lê, cố ý làm ra dáng vẻ gắn bó thân mật.
“Anh Hạo, nơi này chơi không vui cút nào, mình qua bên kia đi?” Cô đặc biệt cố ý uốn éo, giả vờ nũng nịu, đôi mắt xoay tròn, lúc nhìn anh họ bên cạnh, một lát lại nhìn Tiết Giai Ny đối diện, không biết đang ra chủ ý gì.
Vẻ mặt Quan Hạo Lê đen lại, này tiểu quỷ tinh ranh, thật sự là sẽ khiến anh thêm phiền!
“Giai Ny, bên kia có nhiều người đang đốt pháo hoa, qua nhìn không?” Giọng nói Lôi Thạc Minh dịu dàng, trong mắt chứa đầy tình ý không dứ.
“Uh.” Tiết Giai Ny gật gật đầu, đi cùng Lôi Thạc Minh, ngay cả cái bóng cũng không còn ở lại với Quan Hạo Lê.
Đợi sau khi bọn đi xa, Tiêu Mạt liền hỏi: “Anh Hạo, anh thích cô nữ sinh kia sao?”
“Nhóc ranh ma! vừa rồi là em cố ý hả?” Quan Hạo Lê chán nản công tâm, anh rất muốn biết quan hệ thật sự giữa nam sinh kia và Tiết Giai Ny!
“Hì hì. . . . . . Này đều bị anh phát hiện.” Tiêu Mạt cười vô tội: “Cũng là vì giúp anh thôi!”
“Giúp anh? Em không hại anh liền cám ơn trời đất .”
“Anh Hạo, tuy rằng anh được công nhận là đại tình thánh, nhưng mà tâm tư con gái thì em hiểu hơn anh nhiều, vừa rồi chị gái đó không phải như nữ sinh mà anh biết lúc trước đâu, nghe giọng điệu chị ấy nói chuyện thì biết chị ấy đang ghen đó, một khi đã như vậy, sao không tương kế tựu kế đây?” Tiêu Mạt cười khẽ trừng mắt nhìn.
“Ghen?” Quan Hạo Lê kéo kéo khóe miệng, Tiết Giai Ny cũng sẽ ăn hắn dấm chua ư?
“Ôi !Quan hệ như hai người cần có kích thích phù hợp, nếu không tiến triển sẽ rất chậm đó!” Tiêu Mạt cười ha ha.
Quan Hạo Lê chỉ vào cái trán của cô, “Quỷ tinh ranh! Coi như em nói có đạo lý.”
“Cái này gọi là sự thật đó không phải sao?”
“Thành thật khai báo cho anh, ở trường học có phải có nhiều nam sinh theo đuổi em lắm phải không hả? Có lén lút giao du với họ không vậy?”
“Ai nha! Dáng vẻ anh lải nhải càng ngày càng giống mẹ em quá !” Tiêu Mạt không nghe theo, chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Anh có thể giúp em giữ bí mật, cam đoan không nói cho dì dượng biết.” Quan Hạo Lê nhấc tay thề.
“Hừ! Em là con gái ngoan của ba mẹ, sẽ không lén lút có quan hệ với con trai đâu!”
“Phải không?” Quan Hạo Lê tỏ vẻ không tin.
Tiêu Mạt tức giận liếc nhìn anh, nhanh nhẹn chạy về trước: “Không tin thì thôi!”
Quan Hạo Lê lắc lắc đầu, nha đầu kia miệng cũng thật bền chắc, một chút tin tức cũng không lộ ra.
Nhưng mà, Tiết Giai Ny thật sự ghen tị sao? Nam sinh bên cạnh cô là ai? Trong lòng đầy nghi vấn, lại không có được câu trả lời.
*****
Trên đường trở về ký túc xá , Lôi Thạc Minh chịu đựng thật lâu, vẫn là nhịn không được: “Giai Ny, em rất quen với người đàn ông lúc nãy sao?”
“Không quen.” Tiết Giai Ny không chút suy nghĩ trả lời.
Lôi Thạc Minh há miệng thở dốc, muốn nói nhưng không biết nói sao cho thích hợp, trong lòng hắn có một loại dự cảm bất hảo, Giai Ny đang dần dần cách xa mình.
Trước kia cô không thuộc về mình, bây giờ không thuộc về mình, tương lai, cũng sẽ không thuộc về mình sao?
Thật ra, vào đêm đó anh liền hiểu rõ rồi, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Anh ta không hợp với em.”Bỗng nhiên, Lôi Thạc Minh nói.
Tiết Giai Ny nhìn anh một cái, không có trực tiếp trả lời câu nói của anh ta: “Thời gian cũng không sớm, anh trở về đi.”
“Giai Ny, anh. . . . . .”
“Lôi Tử, chuyện tình cảm, em tự có chừng mực, anh yên tâm đi, em có bạn trai nhất định sẽ nói anh biết trước.” Khóe môi Tiết Giai Ny gợi lên nụ cười yếu ớt.
Lôi Thạc Minh mở miệng rất khó khăn : “Được. . . . . .” Những lời muốn nói cuối cùng cũng không nói ra lời được.
Anh tình nguyện vĩnh viễn cũng không biết bạn trai mà cô quen, như vậy, liền có thể tiếp tục mê hoặc chính mình, hi vọng cũng sẽ không hoàn toàn tan biến.
“Giai Ny!”
Đột nhiên, một giọng nữ rất to đánh tan bầu không khí xấu hổ của hai người, ngay sau đó là một bóng người toàn thân rực đỏ bước tới.
“Anh là?” Trong mắt Cát Xuyến lấp lánh hào quang, nhìn chằm chằm Lôi Thạc Minh không dời.
“Cát gia, cái gì là thận trọng hả? Chú ý hình tượng một chút! Anh ấy là bạn bè cùng lớn lên từ nhỏ với mình, Lôi Thạc Minh, hôm nay vừa vặn có thời gian đến trường học gặp mình thôi.” Tiết Giai Ny biết Cát Xuyến chắc chắn đã hiểu lầm .
“Oa! Thì ra hai ngươi là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ hồn nhiên nha!” Nét mặt Cát Xuyến rất khoa trương.
“Chào em, rất hân hạnh được biết em.” Lôi Thạc Minh khiêm tốn đưa tay ra, nữ sinh này rất sôi động , rất thẳng thắn!
“Em gọi là cát thiến, rất vui được biết anh!”
“Được rồi! Hai ngươi đừng có văn vẻ nữa, Lôi Tử, anh về sớm đi.”
Bởi vì có Cát Xuyến bên cạnh, Tiết Giai Ny cũng tự nhiên hơn, trong lời nói bộc lộ sự quan tâm với bạn tốt, cũng không chỗ không ổn.
“Nghỉ ngơi sớm, anh đi.” Lôi Thạc Minh dịu dàng như trước.
“Soái ca, về sau nhớ đến thường xuyên nha!” Cát Xuyến cười tủm tỉm vẫy tay.
Tâm trạng Lôi Thạc Minh đột nhiên tốt, cười xoay người rời khỏi.
Trở lại ký túc xá, cát Xuyến liền lôi kéo Tiết Giai Ny hỏi lung tung này kia, “Vừa rồi là chuyện gì? Còn nói một mình ở ký túc xá xem tivi hả? Hắc hắc. . . . . .”
“Mình vốn muốn ở ký túc xá xem tivi , Nhưng Lôi Tử nói ở dưới lầu chờ mình, không có biện pháp cũng chỉ có thể đi xuống .” Tiết Giai Ny giận dữ nói.
“Vẫn là thanh mai trúc mã có mặt mũi lớn!” Cát Xuyến có suy nghĩ riêng.
“Cậu đừng hiểu lầm! Mình và anh ấy chỉ là bạn tốt, trước kia không có khả năng, hiện tại không có khả năng, về sau cũng không khả năng.” Tiết Giai Ny ngăn chặn mọi suy nghĩ của Cát Xuyến.
“Mình thấy anh ta rất có ý với cậu đó.” Cát Xuyến nói lời trung lập.
“Đó cũng là điều mình phiền não, nguyên nhân vì không thể tiếp nhận tình cảm của anh ấy, vì vậy đặc biệt hi vọng anh ấy sớm ngày gặp được người trong lòng phù hợp với mình, ai. . . . . .” Đôi mi thanh tú của Tiết Giai Ny ủ xuống.
“Hỏi thế gian tình là gì, khiến con nghậnười ta cứ sống chết chấp nhận! Trong cuộc sống , bi kịch nhất là mình yêu người nhưng người lại không yêu mình, mình không yêu người thì người lại yêu mình.”
Tiết Giai Ny liếc cô một cái: “Tắm rửa đi ngủ đây.”
“Giai Ny, mình nói câu này chỉ sợ cậu buồn, nhưng mà nếu bên cạnh có một người đàn ông tốt yêu mình, sao lại không suy nghĩ lại ?”
“Rất nhiều người đều hỏi mình vấn đề này, chỉ là không có cảm giác chính là không có cảm giác, giống như mua giày vậy đó, bên trong cửa hàng bày biện rất nhiều, nhưng mà có mấy đôi vừa chân lại thoải mái, tình cảm không phải cũng như vậy sao?”
Dừng một chút, Tiết Giai Ny tiếp tục nói: “Nếu thật sự phải như vậy, mình có thể ở cùng bất cứ ai, nhưng như vậy mình sẽ không thể vui vẻ được, đối với tình yêu, trước đến giờ mình vẫn mong tìm được một phần quan trọng thuộc về mình mà thôi, người bên ngoài không thể thay thế.”
Nhất thời im lặng, Cát Xuyến cầm tay cô:“Mình chỉ là nói ra ý nghĩ của chính mình, cụ thể làm như thế nào, vẫn là từ chính cậu quyết định, chớp mắt là qua một năm , hi vọng sang năm, sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.” .
“Uh.” Tiết Giai Ny cười một tiếng.
Nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ về nhiều chuyện, sang năm,với cô mà nói thì không biết còn được bao nhiêu, sẽ xảy ra chuyện gì, người nào sẽ xuất hiện, cô không thể nào đoán trước được.
Bỗng dưng, trong đầu hiện lên hình ảnh của Quan Hạo Lê, chợt khinh bỉ chính mình, lần trước cắm trại dã ngoại chính là việc ngoài ý muốn, mình cũng đừng lại tự mình đa tình ! Người ta cũng không phải thật sự vì mình ! Dù sao thì anh cũng chạy không khỏi bản tính của công tử đào hoa.
Vả lại cũng sẽ không giống như mình!
Có vài nhân, nhất định chỉ có thể là khách qua đường, lai vô ảnh khứ vô tung.