Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 307: Chương 307: Xảy ra chuyện lớn




Trong tuần này, có tin tức tốt cũng có tin tức xấu, việc đáng vui mừng là rốt cuộc Quý đại ca đã bắt đầu trị liệu, việc khiến người khác phiền muộn chính là Tiết Giai Ny và Quan Hạo Lê chia tay, một mình đến Italy đào tạo chuyên sây, không biết tung tích.

Lúc đầu, Lương Chân Chân còn tưởng rằng anh ta bay đến Italy tìm Giai Ny, còn cảm thấy anh ta trẻ nhỏ dễ dạy, biết đau tiếc, nhưng sau đó mới từ trong miệng ông xã biết được anh ta bị người nhà liên tục gọi điện ép buộc quay về, thừa kế gia nghiệp, cô rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.

"Bác sĩ Quan trở về thừa kế gia nghiệp? Sao chưa từng nghe anh ta nói qua?" Lương Chân Chân rất hiếu kỳ, cô vẫn cho rằng Quan Hạo Lê là một cô nhi, bởi vì quen biết anh ta lâu như vậy chỉ thấy anh ta một thân một mình, chưa bao giờ nhắc tới người nhà, nên trong tiềm thức cô có suy nghĩ đó.

Vậy mà, mấy ngày trước đột nhiên nhảy ra một đứa em họ, hôm nay lại nhảy ra người nhà của anh ta, thật sự làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi, không có biện pháp thích ứng.

"Lê tử đã rời khỏi gia đình rất sớm, một thân một mình lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, học y là sở thích của cậu ấy, cậu ấy không có hứng thú thừa kế gia nghiệp, cậu ấy muốn kéo dài chuyện này, nhưng cuối cùng cũng không trốn tránh được." Đằng Cận Tư giải thích.

"Hả. . . . . . . Như vậy à! Vậy anh ta và Giai Ny thì sao đây? Chẳng lẽ cứ chia tay như vậy?" Lương Chân Chân rúc vào trong ngực ông xã, vẻ mặt hơi lo lắng.

Đằng Cận Tư cưng chìu sờ đầu nhỏ của cô, "Chúng ta không xen vào được chuyện tình cảm của người khác, phải để tự bọn họ giải quyết, ngoan, đừng lo lắng."

"Ừm, biết rồi." Lương Chân Chân đáp một tiếng ngã vào trong ngực ông xã, trong lòng yên lặng lẩm bẩm: Giai Ny, bạn nhất định phải hạnh phúc.

******

Từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến cuối thu, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, Lương Chân Chân vẫn đi làm ở Đài Truyền Hình, vẫn làm phóng viên nhỏ như cũ, sau khi trải qua những lời bịa đặt vô căn cứ, cô đã trở nên kiên cường, con người luôn từ từ trưởng thành, trước sau gì cũng phải thích ứng với xã hội.

Chuyện cô và Đằng Cận Tư đăng kí kết hôn, không có công khai với bên ngoài, cô cảm thấy môt khi bị người khác biết được, mình đừng nghĩ đến chuyện đi làm yên ổn, khoác trên mình một vòng sáng lớn như vậy, nhất định ánh mắt người khác nhìn cô sẽ khác biệt.

Haizzz. . . . . . Cô vậy mà cũng rơi vào cảnh kết hôn bí mật đang phổ biến bây giờ, thật bất đắc dĩ mad!

Gửi tin nhắn cho Quý đại ca, hỏi thăm tình hình sức khoẻ gần đây của anh, biết được anh đã có thể đứng lên mà không cần dựa vào nạng, trong lòng rất vui mừng, trả lời: cố gắng lên! Anh nhất định làm được!

Tự dưng tâm trạng tốt hơn, cô không biết A Tư đã nói gì với Quý đại ca, lại có thể làm cho anh ấy nghĩ thông suốt, mỗi lần hỏi anh đều không được gì, vừa đấm vừa xoa cũng không có ích, cuối cùng cô không thể không từ bỏ, cũng được, chỉ cần Quý đại ca có thể khoẻ là đủ rồi, quá trình hoàn toàn không quan trọng.

"Chân Chân, bạn mau xem tin tức này." Đột nhiên Lâm Tịnh đến gần kéo áo cô, ánh mắt ý bảo cô xem máy vi tính.

"Tin mới gì làm cho cậu kinh ngạc như vậy!" Lương Chân Chân tươi cười nhìn, khi nhìn thấy tiêu đề nổi bật trong máy vi tính thì trong lòng không nhịn được "Lộp bộp": Tập đoàn Đế Hào Tư đang xây dựng vườn hoa quốc tế Nhã Lam tại chung cư F thì bên trong xảy ra một vụ cháy, có một người chết ba người bị thương.

"Một người chết ba người bị thương?" Cô không nhịn được tự lẩm bẩm, nghiêm trọng như thế? Sao vô duyên vô cớ lại cháy cơ chứ? Bây giờ chắc A Tư đang rất bận, do dự lấy điện thoại ra, trong lòng đầy lo lắng, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho anh, nghe giọng nói của anh.

Lúc này quả thật Đằng Cận Tư đang bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, buổi sáng vừa tới công ty đã bị tin tức vụ cháy oanh tạc, cố tình còn liên quan đến mạng người, hơn nữa còn bị người có ý đâm thọt truyền thông, trước tiên anh phải làm sáng tỏ từng bước, sắp xếp lại từng sự việc, anh nghi ngờ có người cố ý gây ra, có ý định gây khó dễ cho anh.

Kể từ khi anh tiếp nhận tập đoàn Đế Hào Tư đến nay, quả thật có không ít kẻ thì ở trên thương trường, đại đa số đều ghen tỵ vì anh có tiền có thế, không ít người ngầm ngáng chân anh, đều bị anh xử lý trong yên lặng, bây giờ ngược lại người này rất thông minh, ra tay ở trên công trường của anh, làm cho anh trở tay không kịp.

"Nam Cung, gọi người phụ trách công trình vườn hoa quốc tế Nhã Lam đến đây." Sắc mặt của anh u ám, giọng điệu lạnh lùng.

"Vâng" Nam Cung Thần khom người lui ra, trong lòng hiểu rõ ràng tâm trạng của cậu chủ rất không tốt. Quả thật chuyện ngày hôm nay rất nghiêm trọng.

Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc, người phụ trách công trình vườn hoa quốc tế Nhã Lam Tằng Kế Minh đang đứng run rẩy ở đằng kia, đầu cúi xuống thật thấp, rất rõ ràng là đang kiểm điểm sai lầm.

"Vụ cháy sáng sớm hôm nay là chuyện gì xảy ra?" Giọng nói của Đằng Cận Tư lạnh lẽo không mang theo chút tức giận nào, tròng mắt đen lạnh thấu xương nhìn Tằng Kế Minh đang cúi đầu đứng ở đằng kia.

"Thưa tổng giám đốc, tan làm chiều hôm qua, tôi còn dẫn theo một đám người phụ trách kiểm tra hiện trường một lần, không phát hiện có bất kỳ vật phẩm nào có khả năng gây ra cháy nổ, vụ cháy sáng sớm hôm nay, thật sự là. . . . . . không thể tưởng tượng nổi, có điều, tôi đã cho người đi tìm nguyên nhân gây ra vụ cháy, rất nhanh sẽ có kết quả." Tằng Kế Minh nói lắp bắp, đẩy sạch sẽ trách nhiệm trên người mình, sợ bị tổng giám đốc trách móc.

Khóe miệng của Đằng Cận Tư nhếch lên thành một nụ cười lạnh, trước kia từng nghe nói qua người này thiếu trách nhiệm, không ngờ lại nhát gan sợ phiền phức như thế, chỉ sợ ôm thêm trách nhiệm vào mình, đồ vô dụng!

"Trực tiếp đến phòng tài vụ, thanh toán toàn bộ tiền lương, đi đi!" Anh nhẫn tâm sa thải một quản lý thiếu trách nhiệm, đây chính là nguyên tắc làm việc của anh, quả quyết lưu loát, không dây dưa dài dòng.

"Tổng giám đốc, chuyện này không thể trách tôi! Tôi trên có già dưới có trẻ, ngài làm ơn cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức điều tra rõ việc này." Tằng Kế Minh khóc lóc cầu xin.

"Đi ra ngoài!" Đằng Cận Tư không muốn nhiều lời, như vậy đã là ban ơn với anh ta, vô dụng chỉ có thể "Cút".

Trong lòng Tằng Kế Minh có khổ mà không nói được, chuyện này nhất định là kẻ thù của tổng giám đốc gây ra, muốn bôi xấu danh tiếng của anh, mình nhiều nhất chỉ có thể coi là người chết thay, còn rơi vào kết cục bị sa thải.

Sau khi bên trong căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, Đằng Cận Tư lấy tay nâng trán, giữa hai hang lông mày nhuộm đầy vẻ u sầu, rốt cuộc là ai làm chuyện này? Trăm phương ngàn kế làm như vậy chẳng qua chỉ là làm cho anh mất hết danh tiếng, tuy nói tập đoàn Đế Hào Tư có rất nhiều sản nghiệp, nhưng trong công ty vẫn chủ yếu kinh doanh bất động sản, danh tiếng trong bất động sản cũng rất tốt, buôn bán hoặc cho thuê nhà cửa trải rộng khắp nơi.

Hôm nay, bởi vì vụ cháy gây ra mạng người làm ảnh hưởng đến danh tiếng tốt đẹp, thậm chí sẽ bị người khác đồn bậy, chỉ cần có chút vấn đề nhỏ đều sẽ bị bới móc, làm mất hết uy tín của anh.

Suy nghĩ những chuyện sẽ xảy ra thì trong lòng anh đã cảm thấy phiền muộn, trong tròng mắt đen hẹp dài thoáng qua một tia nguy hiểm, ai mà không biết khí phách của Đằng thiếu anh trên thương trường, lại dám nghĩ đến chiêu như vậy để tổn hại anh, có thể thấy được đối thủ này rất thông minh, rốt cuộc là ai?

Đang ở trong lúc anh suy tư, chuông điện thoại vang lên, trên đó hiển thị: nai con mà A Tư yêu nhất, sau đó còn có một loạt hình trái tim hồng phấn bay qua.

Ách. . . . . . Quá không phù hợp với phong cách của anh, hình như tối hôm qua nai con có lấy điện thoại của anh chơi, sau đó giúp anh cài đặt cái gì đó, lúc ấy cô ấy vẫn ngồi ở đó len lén cười khúc khích kia mà, thì ra chuyện là như vậy, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, ấn nút nghe, giọng nói dịu dàng như nước.

"Bà xã."

【 A Tư, em mới xem tin tức. 】 Lương Chân Chân lo lắng nói.

Đằng Cận Tư hoài nghi, còn tưởng rằng lúc này nai con tìm anh có chuyện gì, thì ra là thấy tin tức buổi sáng, biết cô lo lắng cho mình, liền dịu dàng dụ dỗ nói: "Ngoan, không cần lo lắng, anh không sao."

【 A Tư, giữa vợ chồng phải có phúc cùng hưởng có khổ cùng chịu, anh đừng gạt em, chuyện này lớn như vậy, không riêng gì báo chí, ngay cả trên web cũng rất nóng nảy, bình luận phía dưới rất khó coi, phóng đại chuyện rất gấp đôi, rất rõ rang đây là vu khống! 】Giọng của Lương Chân Chân rất tức giận.

"Nai con, nhất định phải nhớ kỹ, chuyện này em đừng tham gia, nếu như lãnh đạo kêu em đến hiện trường phỏng vấn, tìm cách từ chối, anh không muốn em bị liên luỵ vào." Trong lòng Đằng Cận Tư cảm thấy ấm áp, nhưng bà xã lại là phóng viên trong đài truyền hình, cho nên anh phải nói trước với cô, tránh cho cô ngốc nghếch chạy đi phỏng vấn, bị người có tâm lợi dụng, vậy thì thảm.

Lương Chân Chân bĩu môi, thật ra thì, cô rất muốn đi điều tra chuyện này, rất muốn làm một chuyện giúp A Tư, mặc dù không có ý nghĩa, nhưng cô vẫn muốn tìm hiểu sự thật, vậy mà A Tư không cho cô tham gia, mặc dù trong lòng không vui, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý.

【 ừ, được. 】

"Bà xã ngoan, tin tưởng anh nhất định có thể giải quyết chuyện này."

【 Ừ ừ, anh cũng đừng để mình mệt mỏi qua đó ~ buổi trưa nhớ phải ăn cơm, nếu không. . . . . . Hừ hừ! Buổi tối cho anh ngủ trên sofa. 】 Lương Chân Chân hừ hừ, khóe môi hơi cong lên, bộ dáng cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu hoàn toàn rơi vào trong mắt Tống Tử Quân đứng ở phía sau.

"Được." Trong mắt Đằng Cận Tư dâng lên một sự cưng chiều nồng đậm, dịu dàng lên tiếng, sau khi cúp điện thoại xong, anh liền gọi Nam Cung Thần đi vào, dặn dò anh ta một ít chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.