Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em!

Chương 14: Q.2 - Chương 14: Dưỡng bệnh




Âu Dương Thụy từ phòng ngủ ra ngoài liền đi tới thư phòng, anh mở máy tính lên, nghe báo cáo của thủ hạ.

“Môn chủ, chúng tôi tra được Vạn Tử Hồng xác thực có ở Anh, nhưng bà ta ngồi tù ở Trung Quốc 7 năm, 5 năm trước ra tù trở lại Anh tìm Mạc Kỳ Thiên, tội danh ngồi tù là bắt cóc, cụ thể bắt ai thì chưa tra được, bởi vì thẩm phán xét xử vụ này 2 năm trước đã chết vì bệnh ung thư. Chuyện 14 năm trước, cho nên đã có nhiều người về hưu, chúng tôi cần thêm thời gian để tra ra những người này.”

“Ừ, ta biết rồi, mau sớm điều tra rõ đi.”

Sau khi ra lệnh liền tắt máy, anh ngồi ở trên ghế thầm nghĩ: bắt cóc, đã từng ngồi tù, những thứ này chắc có liên quan đến Hạ Nam Tùng.

Những ngón tay gõ nhẹ lên bàn, lát sau anh đứng dậy đi về phòng, anh nghĩ có lẽ hai người kia đã nói xong rồi.

Dì Lý đã đi ra ngoài nhưng Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngồi ở trên ghế sofa suy nghĩ, nhìn tấm hình trong tay, Hạ Tịch Nguyệt không biết sao lại có cảm giác quen thuộc, giống như nhiều năm trước đã gặp qua.

"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, con ngoan ngoãn nghe lời a dì, chờ ba con cầm tiền dì sẽ cho con về nhà.”

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đó đầu đội mũ, đeo mắt kính và đeo khẩu trang, giọng nói dụ dỗ. Hạ Tịch Nguyệt nhếch nhác tay ôm đầu gối ngồi co rúc trong góc, ánh mắt sợ hãi. Sau đó cảnh sát tới, người phụ nữ kia biết cảnh sát đến liền đánh Hạ Tịch Nguyệt, cho đến khi cô máu me đầy người bất tỉnh mới thôi.

"A. . . . . . ."

Hạ Tịch Nguyệt từ trên ghế salon tỉnh lại, thì ra là nằm mơ, nhưng tại sao lại chân thật như vậy, sờ mặt mình còn nước mắt. Âu Dương Thụy vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm co rúc trên ghế sofa, anh nhanh chóng đi tới ôm Hạ Tịch Nguyệt, vừa lau nước mắt vừa đau lòng nói:

“Sao vậy em, gặp ác mộng hả?”

Nghe được giọng nói mềm mại của Âu Dương Thụy, nước mắt Hạ Tịch Nguyệt chảy ra nhiều thêm, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy:

“Âu Dương Thụy, em sợ.”

Giấc mộng kia chân thật làm sao, giống như chính cô đã trải qua. Nói xong cô vùi đầu vào trong ngực Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt giống như một con nai nhỏ bị thương, thấp thỏm lo âu, anh an ủi:

“Không có việc gì nữa, không sao, không phải anh ở cạnh em sao, về sau anh sẽ bảo vệ em thật tốt, được không em?”

"Ừm."

Hạ Tịch Nguyệt nghe lời gật đầu.

“Anh mới bảo thím Trương nấu cho em chút cháo, em ăn ít như vậy, dậy ăn thêm cháo sau đó lên giường nghỉ ngơi thật tốt, có được không em?”

Hạ Tịch Nguyệt không đáp lời anh mà chỉ gật đầu, Âu Dương Thụy dỗ cho Hạ Tịch Nguyệt ngủ sau đó gọi điện thoại cho Đông Phong:

“Đông Phong, tra cho ta những chuyện trước kia đã xảy ra với thiếu phu nhân, tra rõ từng chuyện cho ta, càng nhanh càng tốt.”

Hạ Tịch Nguyệt nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, dì Lý tới ngày thứ hai đã đi, nghe nói tiểu Bảo bị bệnh phải trở về chăm sóc. Dì LÝ vốn không yên lòng Hạ Tịch Nguyệt muốn ở lại chăm sóc cô nhưng Hạ Tịch Nguyệt nói cô đã có Âu Dương Thụy chăm sóc rồi, đối với sự kiên trì của Hạ Tịch Nguyệt dì Lý đành phải đi về trước.

Dì Lý đi, Hạ Tịch Nguyệt không kiếm được người nói chuyện cùng, thật sự là buồn bực không chịu được, bởi vì hai ngày nay cô đều ở trên giường. Trừ đi đến phòng vệ sinh có thể xuống giường những lúc khác Âu Dương Thụy đều không cho cô xuống giường. Ngay cả đi vệ sinh Âu Dương Thụy cũng muốn ôm cô đi, Hạ Tịch Nguyệt kiên trì không chịu nên Âu Dương Thụy mới thả cô tự đi. Thấy Âu Dương Thụy đi tới, Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được nói:

"A, buồn chết, anh để em đi ra ngoài đi dạo đi.”

“Không được, thân thể em chưa hoàn toàn khỏe, phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Âu Dương Thụy kiên quyết cự tuyệt.

“Cái gì, em chỉ bị cảm, không phải tàn tật, toàn thân cũng không tê liệt, đời sống thực vật, tại sao phải bắt em cả ngày nằm trên giường nghỉ ngơi?”

“Em quên em đã hứa với anh cái gì rồi à, nói sẽ ở trên giường nghỉ ngơi không đi lung tung, tất cả đều nghe lời anh mà.”

“Nhưng thân thể em đã tốt hơn, anh để em ra ngoài chút đi, có được không anh?”

Hạ Tịch Nguyệt lại làm nũng với Âu Dương Thụy.

"Thật đã khỏe rồi sao ?"

Lời nói đầy ám muội của Âu Dương Thụy. Nghe được lời của Âu Dương Thụy có chút nhún nhường Hạ Tịch Nguyệt lập tức gật đầu nói:

"Ừm, ừm. . . . . . ."

“Chúng mình làm chút vận động chứ? Ở trên giường vận động cũng như vận động ở bên ngoài, anh có thể kiểm tra thân thể của em có hoàn toàn hồi phục chưa?”

Toàn lời nói phúc hắc của Âu Dương Thụy rót vào tai Hạ Tịch Nguyệt. Mấy ngày nay người của Hạ Tịch Nguyệt không khỏe, khổ cho Âu Dương Thụy anh vừa mới nếm ngọt thì đã bị cấm dục. Ngày ngày ôm cơ thể mềm mại, ăn không được, mỗi tối đều phải tắm nước lạnh, cũng may anh khỏe mạnh không đã bệnh rồi.

Hạ Tịch Nguyệt nghe Âu Dương Thụy nói xong, lập tức dùng chăn bọc kín người mình lại, sợ hãi nói:

“Ai da, cảm giác đầu đột nhiên đau quá, em nghĩ người em chưa khỏe hẳn, em không ra ngoài nữa, em ngủ một giấc đây.”

"Ha ha ha ~."

Thấy cô đáng yêu như thế Âu Dương Thụy không kiềm được mà cười ra tiếng. Nghe tiếng cười của Âu Dương Thụy Hạ Tịch Nguyệt mở mắt ra, nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy:

“Anh đùa bỡn em?”

“A, anh thương vợ anh không hết, làm sao lại trêu chọc vợ anh được, thân thể em phải khỏe hẳn thì anh kiểm nghiệm bằng cách hôn.”

Âu Dương Thụy cười nói đến.

"Không cần, em mới không cần đấy."

Hạ Tịch Nguyệt ngượng ngùng nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì.

“Này, Âu Dương Thụy, cái người này, tại sao mấy ngày nay không đi làm? Công ty phá sản rồi sao?”

Hạ Tịch Nguyệt nghĩ nếu Âu Dương Thụy đi làm thì cô sẽ được tự do, Âu Dương Thụy sao có thể không biết cô đang nghĩ gì, cố tình không trả lời cô.

“Anh cho phép em gọi cả tên họ của chồng sao, gọi Thụy hoặc ông xã.”

“Em thích gọi anh là Âu Dương Thụy, anh đừng lảng sang chuyện khác, anh vẫn chưa trả lời em tại sao mấy ngày nay không đi làm, chẳng lẽ công ty phá sản rồi à?”

Âu Dương Thụy đưa tay vân vê cái mũi nhỏ của Hạ Tịch Nguyệt.

“Cái đầu nhỏ này suốt ngày nghĩ cái gì đâu không, nếu công ty phá sản anh lấy cái gì nuôi em, mấy ngày nay em ngã bệnh em nói xem anh có tâm tư đi làm sao, công ty thiếu anh một hai ngày không đến mức đóng cửa, anh bỏ nhiều tiền như vậy để thuê nhân viên, không phải để cho họ ăn cơm trắng, có biết cái gì gọi là ông chủ không hả?”

"Không biết."

“Ông chủ chính là phụ trách chỉ huy, nhân viên phụ trách làm việc, chỉ huy chỉ cần gọi điện thoại là được rồi ,hiểu chưa?”

Âu Dương Thụy cười nói.

“Em nghĩ anh lấy em làm cái cớ thì có, nhất định là lười biếng mới lấy em ra làm bia.”

Hạ Tịch Nguyệt bất mãn nói.

"Ai ha, cái người không có lương tâm này, anh ở nhà với em mà em lại nghĩ như thế sao?”

“Không cần, không muốn, anh ở nhà cái gì cũng không cho em làm chán chết.”

Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi.

"Nguyệt Nguyệt, mình tới tới thăm cậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.