-Uống
Lạc Hoài An đi chân trần, nép vào một góc tường không dám nhìn người đàn ông trước mặt
Thấy cô không hợp tác hắn liền giật lấy nắm tóc bắt cô ngửa mặt, tay còn lại cầm bát thuốc đưa tới miệng
-Ngoan
Giọng nói của hắn dường như ngược lại với hành động thô bạo của bản thân
-Xin anh thả tôi đi đi
-Đừng nhiều lời
-Đã không yêu hà tất gì phải làm khổ nhau?, nếu hận hãy chút lên tôi đi sao phải hại đứa nhỏ, hả anh mau trả lời đi
Ràooo.... Choang!!!!!
Tất cả chỗ thuốc ấy đều hất vào mặt cô, mảnh thuỷ tinh vương đầy sàn vỡ vụn như trái tim cô vậy
-Chết quách đi cho rồi, chả ai quan tâm đến sống chết của cô đâu
Hắn không thèm liếc lấy một cái liền quay người rời đi
Cô đang cười, đúng là đang cười đấy nhưng sao nụ cười lại bi thương đến vậy
Một năm trước cô và hắn cùng nhau bước vào lễ đường hàng ngàn lời chúc phúc, có phải họ đang chúc cô xuống địa ngục thật vui vẻ chăng
Lý Tư Thần hắn là viên đá quý trong giới kinh doanh, đánh đâu thắng đấy còn là người tình trong mộng của tất cả các cô gái
Nhưng vì cô mà từ dã thú vui trăng hoa, bước vào cuộc hôn nhân gò bó
Thê lương mà ngước lên trần nhà đầy những ngôi sao, cô thấy thật chói mắt, trước đây chỉ vì một lời nói bóng gió hắn liền sai người dùng những thứ đá quý tinh xảo, quý hiếm nhất mà xây lên cho cô một bầu trời riêng
Khi đó cô nở nụ cười khiến vạn vật chao đảo
Khi đó cô rất ngu ngốc lại vô cùng khờ dại
Nhưng bây giờ tất cả cũng chỉ là ảo mộng
Nếu chán ghét cứ thế giết cô đi cho rồi, hiện tại cần gì phải éo buộc cô bên cạnh, rằng buộc nhau vui lắm sao?
Ba tháng sau khi mất đi đứa nhỏ cô như người điên mà không tin vào sự thật, nhưng giờ cô thấu rồi, thấu hết rồi
Người hắn yêu đã quay về cô cũng chỉ là con cờ hắn giữ lại để khiến chị ấy ghen mà thôi
Lấy tay xoa nắn bụng mình, cô hát, là hát cho con cô nghe đấy
“ A há ru hời ơ hời ru....”
Những câu hát còn lại cứ thế nghẹn trong cổ họng, theo gió cuốn đi gửi con cô nơi thiên đường