“Không cần ạ, con sẽ tự mặc.” Thịnh Dục Kiệt trả lời.
Tần Thi Nghi nghĩ đừng nhìn cậu nhóc còn nhỏ tuổi, bình thường rất có chủ kiến, nếu cậu nhóc không đồng ý vậy cô không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đứng chờ ở bên ngoài.
Thực tế anh bạn nhỏ thông minh, nhưng động tác mặc quần áo lại vụng về. Thịnh Dục Kiệt tự đóng cửa ở trong nhà vệ sinh mân mê. Sau khoảng năm phút, cuối cùng cửa cũng mở, Thịnh Dục Kiệt ôm quần áo mình thay ra, mái tóc ngắn rối bù, vừa định bước chân ra khỏi nhà vệ sinh, thì nhìn thấy Tần Thi Nghi lẳng lặng đứng ngoài cửa, cậu nhóc hơi sửng sốt.
Từ khuôn mặt nhỏ không biểu tình của con trai Tần Thi Nghi thần kỳ phát hiện ra một tia quẫn bách, nhưng cô không nói gì, đưa tay xoa đầu cậu nhóc lại thấy tay đầy mồ hôi. Chắc do ở trong nhà vệ sinh thay quần áo, bị nóng đến toát mồ hôi.
Nghĩ vậy, Tần Thi Nghi đơn giản khom lưng, bế cậu nhóc lên. Tuy rằng có chút cố hết sức, nhưng mà phòng bệnh nhỏ, hai ba bước liền tới sô pha, ôm con trai ngồi xuống, Tần Thi Nghi cười nói: “Vừa mới ăn cơm xong, tốt nhất nên chờ khoảng nửa tiếng để thức ăn tiêu hóa đã rồi hãy ngủ. Mẹ con mình xem hoạt hình một lát nhé.”
Vừa mới dứt lời, Tần Thi Nghi rõ ràng cảm nhận được cậu nhóc lại cứng đờ. Làm bộ không biết gì, cô mở ra TV, bật phim hoạt hình xem cùng cậu nhóc.
***
Đại khái vì có con trai ở chung, nên hơn nửa tinh lực của Tần Thi Nghi đều đặt trên người Thịnh Dục Kiệt, hai mẹ con mỗi ngày dính lấy nhau, thời gian trôi qua rất nhanh.
Thời điểm một lần nữa nhận được điện thoại của Thịnh Hạo Nhiên, Tần Thi Nghi vừa mới tắm rửa, thay quần áo cho Thịnh Dục Kiệt xong, cậu nhóc cả người thơm ngào ngạt lon ton đi theo sau Tần Thi Nghi, hai mẹ con tính toán xuống tầng đi dạo vài bước rồi về phòng. Chưa kịp ra cửa, tiếng nhạc chuông điện thoại để trong phòng bỗng vang lên, hai mẹ con dừng bước quay sang nhìn nhau.
Tần Thi Nghi hơi ngạc nhiên, sau khi mở nguồn di động hai ngày đầu số cuộc gọi đến thực sự rất nhiều. Toàn là bạn bè của nguyên chủ tìm cô rủ ra ngoài chơi. Có thể do gia thế của Thịnh gia không bình thường, nên chuyện cô xảy ra tai nạn giao thông ngoại trừ người trong Thịnh gia, thì đến cả Tần gia bên kia cũng chưa được thông báo.
Lần trước Tần Thi Nghi còn bóng gió hỏi thím Lưu xem tại sao nhà mẹ đẻ nguyên chủ không tới thăm cô. Thím Lưu nói ba mẹ nguyên chủ đang ở nước ngoài, tạm thời chưa về. Nhắc về những người khác trong Tần gia, thím Lưu liền giả vờ hàm hồ, chỉ nói Thịnh phu nhân không muốn nháo lớn, nên không thông báo cho Tần gia.
Tần Thi Nghi có thể lý giải, Thịnh gia gia đại nghiệp đại, Tần gia vốn trèo cao, nếu không phải do thế hệ trước có ước định, lúc ấy thái độ của Thịnh lão gia tử cường ngạnh, thì hôn sự này đã sớm vì biến đổi bất ngờ nào đó mà hủy bỏ. Tần gia vất vả leo lên Thịnh gia, giống như chó thấy xương, hận không thể nhào lên cắn một miếng thịt lớn, giúp bọn họ cả đời không lo ăn uống. Căn cứ vào trình độ khó chơi của người trong Tần gia, Thịnh phu nhân bình thường thấy phiền nhất là khi theo chân bọn họ giao tiếp, gặp mặt đi đường vòng còn không kịp, nào có thể chủ động cho bọn họ cơ hội dính líu tới nhà mình. Tần gia mà biết Tần Thi Nghi nằm viện, không chừng một ngày đến thăm bệnh năm ba lần, chỉ chờ tóm được người để dây dưa không rõ với Thịnh gia.
Bởi vậy vì bớt việc, hơn nữa Tần Thi Nghi bị thương không nặng, nên Thịnh gia cố ý không thông báo cho Tần gia cũng là điều bình thường. Cộng thêm nguyên chủ từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, ba mẹ mình cô còn chẳng thân, huống chi Tần gia, xa càng thêm xa. Trừ bỏ Tết nhất bắt buộc phải thăm hỏi, bình thường nguyên chủ thấy người nhà mẹ đẻ hơn nửa là trốn tránh.
Nếu ngay cả Tần gia cũng không biết Tần Thi Nghi nằm viện, thì những người bạn ngày thường cùng cô uống trà, mua sắm, làm đẹp lại càng không biết. Ban đầu bọn họ còn gọi điện thoại rủ Tần Thi Nghi đi tham gia đủ các loại hoạt động, nhưng cô đều nhất nhất từ chối. Cô không nói mình xảy ra tai nạn giao thông, chỉ nói giờ cô không rảnh thôi.
Gọi là bạn bè, thật ra toàn những người sau khi nguyên chủ kết hôn, thỉnh thoảng ngẫu nhiên tham gia vài buổi tiệc rượu, chậm rãi làm quen. Đều là người trong một vòng tròn, xem như biết rõ gốc rễ, ngày thường buồn chán thì gặp nhau vui chơi giết thời gian. Chứ bạn bè chí cốt để tâm sự đúng là hoàn toàn không có.
Bởi vậy Tần Thi Nghi không muốn ra ngoài, bên kia cũng không miễn cưỡng, quay đầu liền hẹn người khác. Hơn nữa nhiều lần từ chối, đối phương dường như đoán được thái độ của Tần Thi Nghi, mấy ngày gần đây căn bản không tiếp tục tìm cô nữa. Hàng ngày không có tiếng nhạc chuông điện thoại quấy rầy, tai Tần Thi Nghi thanh tịnh hơn không ít.
Chỉ là giờ này ai còn tìm cô? Tìm cô có chuyện gì?
Trong lòng Tần Thi Nghi thấy kỳ quái, xoay người dắt Thịnh Dục Kiệt ra bàn cầm di động lên, kết quả vừa nhìn tên người gọi hiện trên màn hình di động, cô giật mình thiếu chút nữa trượt tay.
Thịnh Dục Kiệt tròn mắt, thăm dò nhìn thoáng qua, giọng khẳng định nói: “Là ba!”
Tần Thi Nghi chớp mắt, tay cầm di động tay dắt Thịnh Dục Kiệt đi đến sô pha ngồi, cười tủm tỉm nói: “Bảo bối, chúng ta cùng gọi ba nhé.”
Không đợi Thịnh Dục Kiệt trả lời, Tần Thi Nghi đã chuyển kết nối, nói nhanh với đối phương: “Tiểu Kiệt muốn trò chuyện cùng anh, em đưa điện thoại cho con.”
Thịnh Dục Kiệt mơ hồ, mình chỉ gọi ba thôi mà, con mắt nào của mẹ nhìn thấy mình muốn cùng ba trò chuyện.
Chẳng qua cuối cùng anh bạn nhỏ vẫn nguyện ý thân cận với ba mẹ. Hơn nữa, so với nguyên chủ Thịnh Hạo Hàm làm ba coi như hết phận sự (phần việc phải làm thuộc trách nhiệm). Công việc của Thịnh Hạo Hàm khiến anh không có biện pháp sống chung với con trai giống như những cặp ba con bình thường, anh không thể đưa đón con đến trường, không thể mang con tới công viên giải trí,... Thậm chí vì phải đi khắp nơi trên thế giới làm việc, mà thời gian ở cạnh con cũng không có. Nhưng Thịnh Hạo Hàm sẽ dùng phương thức khác quan tâm con trai, anh luôn dành thời gian cố định để gọi điện thoại, gọi video cho con, nên Thịnh Dục Kiệt cũng rất thân thiết với ba.
Tuy rằng không chuẩn bị trước nhưng mà nghe được giọng người ở đầu kia điện thoại, cậu nhóc không tự giác cong môi, lộ ra nụ cười vui vẻ, ngọt ngào gọi: “Ba ơi.”
Tần Thi Nghi nhìn mà chua xót, cô nỗ lực nhiều như vậy, mới khiến cậu nhóc buông vẻ lạnh lùng ban đầu, trở nên ỷ lại cô. Kết quả Thịnh Hạo Hàm chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, liền nhận được nụ cười vui vẻ của cậu nhóc, không công bằng.
Thịnh Hạo Hàm nghe được giọng con trai thì dừng một chút, rõ ràng rất ngoài ý muốn, cao giọng hỏi: “Tiểu Kiệt? Giờ con đang ở bệnh viện cùng mẹ sao?”
“Vâng ạ.” Cậu nhóc ngoan ngoãn ngật đầu nhỏ, “Ngày mai mẹ xuất viện, nên hôm nay con ở lại cùng mẹ.”
“Thật sao?” Tần Thi Nghi nghe giọng đối phương đã khôi phục độ trầm thấp, dường như rất bình tĩnh tiếp nhận giả thiết của con trai, không tiếp tục dây dưa vấn đề này, ngược lại hỏi: “Ngày mai mẹ con xuất viện, vậy hai mẹ con đã có dự định gì chưa?”
“Có ạ!” Thời điểm nói lời này, giọng cậu nhóc cũng đề cao hơn một đê-xi-ben, vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Ngày mai con và mẹ sẽ đi xem phim, ăn cơm. Ngày kia sẽ đi Disneyland chơi.”
“Xem ra Tiểu Kiệt rất vui nha. Nếu đi chơi thì hãy chơi cho thật vui vẻ, nhớ chụp nhiều ảnh chút gửi cho ba xem. Có điều mẹ vừa mới ra viện, cơ thể chưa hoàn toàn phục hồi, Tiểu Kiệt nhớ đừng tuỳ hứng, ham chơi phải nhắc mẹ nghỉ ngơi, biết không?”
“Con biết rồi ạ.” Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi, cắn môi kiên định trả lời: “Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
Tần Thi Nghi nghe xong lời này, rốt cuộc không nhịn được duỗi tay xoa đầu nhỏ tóc xù của Thịnh Dục Kiệt, cậu nhóc cúi đầu không nhìn cô, dáng vẻ không dao động, chỉ là vành tai nhỏ bị tóc che đỏ rực. Hành động nhỏ siêu đáng yêu, Tần Thi Nghi nhìn không tự giác cười khẽ ra tiếng.
Người nghe điện thoại ở đầu kia cũng cười, nói thêm với Thịnh Dục Kiệt hai câu, rồi kêu Thịnh Dục Kiệt đưa điện thoại cho Tần Thi Nghi.
Lúc này Thịnh Hạo Hàm gọi điện thoại cho Tần Thi Nghi, chẳng qua do mẹ nhắc nhở, bà xã sắp xuất viện đến nơi, lần trước anh gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng rồi mất hút, bây giờ dù bận rộn cũng nên bớt thời gian quan tâm. Nhưng anh thật sự không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủn, mà quan hệ của con trai và bà xã đã tốt như vậy. Cậu nhóc rõ ràng có thói quen sạch sẽ, vậy mà đồng ý đến bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng ở. Tuy là phòng bệnh VIP, nhưng hoàn cảnh so ra kém hơn ở nhà.
Song anh tự xưng là người ba khai sáng, từ lúc con trai còn nhỏ, anh không chăm con được mấy ngày, đương nhiên hiện tại sẽ không khắp nơi gò bó con, cậu nhóc vui vẻ là được. Tuy rằng còn chút không yên tâm, nhưng chuyện liên đến cháu trai bảo bối mà mẹ anh không ý kiến gì, nói vậy tất cả đều đã thu xếp ổn thoả.
Đúng như Tần Thi Nghi dự liệu, Thịnh Hạo Hàm đã hàn huyên hơn mười phút với Thịnh Dục Kiệt, cái gì muốn biết đều đã biết. Đến khi Tần Thi Nghi nhận điện thoại, ngoại trừ theo phép thăm hỏi hai câu, lại thêm vài câu quan tâm Thịnh Dục Kiệt liền không còn gì để nói.
Tần Thi Nghi linh quang chợt lóe, giọng điệu quan tâm hỏi: “Bên chỗ anh hình như là sáng sớm đúng không? Sớm vậy đã quay phim? Nếu vội anh mau đi đi, đừng để bị muộn.”
Mắt đào hoa của Thịnh Hạo Hàm lập loè, cuối cùng như Tầm Thi Nghi mong muốn, giọng điệu càng thêm ôn hoà nói: “Vậy anh đi trước đây, rảnh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Tần Thi Nghi hận không thể quỳ xuống cầu xin anh không cần phải quan tâm đến cô, nên làm cái gì thì làm đi.
Không hiểu sao, cô thích ứng với thân phận hiện tại rất tốt, chỉ khi nhắc tới ông xã trên danh nghĩa này toàn thân cô đều có cảm giác kỳ cục. Trạng thái lúc trước của nguyên chủ và Thịnh Hạo Hàm, cô không định thay đổi điều gì, tốt nhất cả đời cứ tường an (tốt đẹp, an bình) như vậy.
Lung tung qua được một lần Tần Thi Nghi ném điện thoại lên sô pha, tâm tình vui sướng dắt tay Thịnh Dục Kiệt: “Đi tản bộ thôi.”
Mà cùng thời khắc đó, người nghe điện thoại ở đầu kia không hề buông di động xuống, mà dùng ngón tay thon dài đùa nghịch qua lại giống như đó là món đồ chơi, đôi mắt đào hoa tinh xảo gợi lên những gợn sóng mờ mịt.
Đột nhiên, “Lạch cạch” một tiếng, cửa phòng bị vặn ra, một người đàn ông mặc âu phục đứng ở cửa, vừa định nói gì thì nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Lăng. Hắn nhíu mày với kinh nghiệm hợp tác nhiều năm, một khi đối phương lộ ra nụ cười thần bí khó nắm bắt này, liền đại biểu sắp có chuyện xấu.
Trong lòng Ngô Triết hiện lên một tia dự cảm không tốt, chần chờ hỏi: “Cậu muốn làm gì mà cười thành như vậy?”