Tần Thi Nghi ngại phiền toái nên đã bớt thời gian lên mạng tra cách xoá khoá vân tay, nguyên nhân một phần vì đôi khi anh bạn nhỏ nổi hứng muốn dùng di động của cô chơi lại phải tìm cô mở khoá. Hiện tại chỉ còn khoá mật mã, anh bạn nhỏ trí nhớ tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tự mình mở.
Thịnh Dục Kiệt nhận điện thoại, quen cửa quen nẻo bấm số điện thoại của ba mình, đầu dây bên kia rất nhanh đã kết nối, Tần Thi Nghi vừa mới ôm cậu nhóc ngồi xuống, liền nghe thấy cậu nhóc dùng giọng điệu vui sướng khác xa ngày thường gọi: “Ba ơi, ba ơi.”
“Tiểu Kiệt?” Giọng nói ôn hòa ưu nhã truyền tới, đối phương tựa hồ biết Tần Thi Nghi ở bên cạnh nghe được tiếng anh nói chuyện: “Bận rộn từ giữa trưa đến bây giờ, vừa mới chuẩn bị kết thúc công việc nên chưa kịp gọi điện thoại cho hai mẹ con, chắc mẹ xuất viện rồi nhỉ? Hai mẹ con đang làm gì thế?”
Thịnh Dục Kiệt nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi một cái, lại cúi đầu, mồm miệng lanh lợi, trật tự rõ ràng trả lời: “Buổi sáng mẹ đã xuất viện rồi ạ. Sau đó con và mẹ đi xem phim, ăn cơm, giờ đang đi dạo phố ạ.”
“Xem ra ngày hôm nay thật sự quá xuất sắc nhỉ.” Hoắc Lăng ở đầu kia cười nói: “Tiểu Kiệt biết cùng mẹ đi dạo phố, thật hiểu chuyện.”
Hoắc Lăng nói lời này không có ý gì khác, tuy rằng không thường xuyên ở chung với bà xã, nhưng mà kỷ lục tiêu phí của đối phương mỗi năm anh ít nhiều cũng biết một chút. Đây không phải vì giám thị, mà sau khi kết hôn, có người chuyên môn hỗ trợ vợ chồng bọn họ xử lý tài sản chung. Anh không hạn chế bà xã tiêu phí, nhưng ít nhất nắm được hướng cô chi tiêu, sau đó mỗi tháng hầu như hoá đơn của đối phương nhất thành bất biến chỉ có mua sắm, dần dà Hoắc Lăng hiểu rõ, anh cưới một bà xã cuồng mua sắm thế nào. Bình tĩnh xem xét, Hoắc Lăng không phản cảm việc bà xã anh mua sắm, bà xã anh không đi làm, không kiếm chuyện sinh sự, không tìm ra mục tiêu cuộc sống, vòng giao tế của mẹ anh cô không thích tham gia hay mở rộng, một mình sống trong căn hộ ở Nhã Các Tiểu Uyển ngày đêm điên đảo qua ngày, theo cách nói trên mạng chính là ăn no chờ chết. Nếu ngay cả chút hứng thú yêu thích cũng không có, chẳng phải sẽ thuộc tổ người cao tuổi sao? Tốt xấu gì cô không thích gây chuyện, bạn bè xã giao tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng có Thịnh gia chống lưng, đám phụ nữ nhị thế tổ (đời thứ hai) kia không dám mang cô đến chỗ chướng khí mù mịt, càng không dám để cô lây dính mấy tập tính bất lương, bớt việc lại bớt lo. Bởi vậy đối với việc cô dựa vào yêu thích mua sắm để giết thời gian, Hoắc Lăng coi như ủng hộ, không nói nhà anh có sản nghiệp, chính anh tiền mấy năm nay kiếm ra hoàn toàn chống đỡ được yêu thích của bà xã.
Kể từ khi xảy ra tai nạn giao thông nằm viện, chắc đã hơn nửa tháng bà xã anh không đi mua sắm, giờ không dễ dàng ra viện, chuyện thứ nhất chính là đi mua sắm, anh thật đúng là không kinh ngạc. Tốt xấu gì lần này bà xã anh tìm được đường sống trong chỗ chết, đại khái ý thức được sinh mệnh vô thường, thái độ đối với con trai bọn họ tốt hơn rất nhiều, không biết có tính là tâm huyết dâng trào hay không, ít nhất hiện tại có dáng vẻ người mẹ, đi mua sắm còn biết dẫn con trai theo. Không gặp cũng biết con trai anh vui vẻ, nói chuyện so với ngày thường có sức sống hơn nhiều, có thể thấy được con trai dù hiểu chuyện cũng cần tình thương của mẹ.
Hoắc Lăng nghĩ như vậy, nhưng mà bạn tốt của anh dường như không thể lý giải kiểu bà xã ngoài tiêu tiền cái gì cũng không làm, cưới về có tác dụng gì, ánh mắt lướt qua mười phần tiếc hận.
Ở trong lòng Ngô Triết, Hoắc Lăng không chỉ là nghệ sĩ, bọn họ có quan hệ cộng sự, lại là chiến hữu thân thiết. Người đàn ông này, vẫn luôn làm Ngô Triết vừa lòng, thưởng thức, thậm chí là tâm phục khẩu phục, nếu muốn bỏ phiếu bầu người đàn ông hoàn mỹ nhất, Ngô Triết đại khái sẽ mặc kệ áp lực bị fans trêu chọc là gay, thiệt tình thực lòng bầu cho Hoắc Lăng một phiếu. Một người đàn ông xuất thân, diện mạo, năng lực và tính cách, cái nào cũng hàng đầu, là tình nhân trong mộng của phụ nữ cả nước, là đối tượng mà các nữ nghệ sĩ và phụ nữ trong vòng giải trí hướng tới, thậm chí không thiếu bạch phú mĩ chất lượng cao, danh viện thục nữ ném cành ô liu về phía anh, cuối cùng cưới ngay người phụ nữ nửa điểm chẳng thèm chú ý tới anh. Không phải phí phạm của trời thì là cái gì?
Gần đây Ngô Triết sự nghiệp tình yêu đều gặt hái tốt đẹp, khó tránh khỏi vì người anh em nhà mình bất bình. Nhưng đối với loại tâm tình này của hắn, Hoắc Lăng chỉ nhún vai, bạn tốt không hiểu, đối với anh mà nói bà xã anh chỉ cần có thể an tĩnh làm bình hoa là đã cảm thấy mỹ mãn.
Tuy rằng Thịnh Dục Kiệt không biết biểu tình của ba mình ở đầu kia điện thoại, nhưng cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của ba, mím môi, cường điệu nói: “Mẹ chọn rất nhiều quần áo cho con!”
“Thật vậy chăng?” Hoắc Lăng nghe được lời này, thật sự có chút ngoài ý muốn, bà xã anh đi dạo phố hoá ra là đi mua quần áo cho con trai, chưa chọn cho chính mình?
Chẳng qua Hoắc Lăng biết con anh cường điệu lời này là có dụng ý, đừng nhìn cậu nhóc còn nhỏ tuổi, mẫn cảm lắm.
Hoắc Lăng càng ngoài ý muốn vì đây là lần đầu tiên thấy con anh che chở một người như vậy. Tuy là mẹ con ruột thịt, nhưng mấy năm nay trong quá trình trưởng thành của con, bà xã anh nửa phần trách nhiệm cũng chưa hoàn thành, cảm tình đã sớm xa cách, muốn bồi dưỡng trở về không phải chuyện một chốc một lát. Huống chi con trai anh, anh hiểu. Con anh tính chậm chạp, không phải tùy tùy tiện tiện vài lần là có thể che mắt. Thái độ của con trai ít nhất tỏ rõ một vấn đề, mẹ của con trai anh đại khái không phải nhất thời tâm huyết dâng trào, ít nhất con trai cảm nhận được dụng tâm của cô, bằng không con trai sẽ không bảo vệ cô như vậy.
Hoắc Lăng ở bên kia phân tích, Tần Thi Nghi bên này hoàn toàn cảm thán, xem đi, con trai ngoài miệng nói không vui, kỳ thật rất thích những bộ quần áo cô chọn, đều khoe khoang hết với ba kia kìa!
Độ nhiệt tình mua sắm cho con trai của Tần Thi Nghi đang tăng thêm tầng cao mới, bên tai tình lình nghe được tiếng cậu nhóc nói: “Cũng chọn quần áo cho ba, nhưng không biết kích cỡ của ba.”
“......” Tần Thi Nghi không hề phòng bị, nghe được lời này nháy mắt trợn mắt há hốc mồm nhìn con trai cô.
Bảo bối, chúng ta nói chuyện phải nói rõ ràng chủ ngữ chứ, con không đầu không đuôi như vậy thật dễ khiến người ta hiểu lầm đó! Quần áo là con muốn mua cho ba con, liên quan gì tới mẹ hả! Sớm biết vậy đã không giao cho anh bạn nhỏ gọi điện thoại, biết vậy Tần Thi Nghi chẳng làm.
Đầu kia điện thoại Hoắc Lăng xác thực rất kinh ngạc: “Chọn cả quần áo cho ba?”
Thịnh Dục Kiệt tiếp tục đào hố mẹ mình: “Là quần áo gia đình, chị bán hàng nói đặc biệt thích hợp với một nhà ba người chúng ta, mẹ thích lắm ạ.”
Tần Thi Nghi tiếp tục trợn mắt há hốc mồm, không dám tưởng tượng người ở đầu kia điện thoại nghe xong lời này sẽ hiểu lầm thành cái dạng gì. Cô sâu sắc tự cảnh tỉnh, rốt cuộc là cô biểu đạt sai chỗ nào, làm anh bạn nhỏ hiểu lầm cô thật sự thích mặc quần áo gia đình cho một nhà ba người? Rõ ràng cô chỉ thích mình mặc cùng con trai thôi, ông xã miễn phí đi càng xa càng tốt!
Ở nơi Tần Thi Nghi không nhìn thấy, khoé môi Hoắc Lăng gợi lên một nụ cười, giọng càng thêm dịu dàng, báo kích cỡ của mình, rồi nói: “Tiểu Kiệt, nói với mẹ, nếu thích thì mua nhiều thêm mấy bộ quần áo gia đình cũng không sao.”
“Vâng ạ!” Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu, cùng ba mình tắt điện thoại, ngẩng đầu nói với mẹ: “Mẹ ơi, ba muốn mua nhiều thêm mấy bộ quần áo gia đình như vậy nữa.”
Tần Thi Nghi đầu đầy hắc tuyến, con trai giảo hoạt, đừng tưởng rằng cô không nghe thấy ông xã miễn phí nói gì, rõ ràng không phải ý tứ này!
Chỉ là bắt được hành vi cậu nhóc loạn truyền tin tức, Tần Thi Nghi cũng luyến tiếc mắng con. Rốt cuộc con trai còn nhỏ, muốn mua nhiều hơn mấy bộ quần áo mới thực bình thường, Tần Thi Nghi nhìn mắt con sáng lấp lánh, cuối cùng không nỡ từ chối, cắn răng nói: “Mua, con muốn mua bao nhiêu bộ thì mua bấy nhiêu!”
Cứ coi như mua quần áo gia đình cho ông xã miễn phí thì thế nào, phải xem anh có cơ hội mặc hay không!
Tần Thi Nghi nhanh chóng tự an ủi mình, lôi kéo con trai tiếp tục đổ máu, mua rất nhiều quần áo. Bời vì muốn rời khỏi bách hoá nhất định sẽ đi qua đây, nên Tần Thi Nghi thanh toán xong liền gửi túi mua hàng lại cửa hàng, đợi khi nào về thì qua lấy.
Hai mẹ con đi dạo thật sự tận hứng, thời điểm rời khỏi một cửa hàng nữa, Tần Thi Nghi nhìn thời gian, cúi đầu hỏi Thịnh Dục Kiệt: “Bảo bối, có mệt không con?”
Thịnh Dục Kiệt lắc đầu, nhưng Tần Thi Nghi cân nhắc, vẫn nói: “Dạo nốt mấy cửa hàng phía trước xong, liền gọi điện thoại nhờ ông Lâm tới đón chúng ta, đến lúc đó bảo bối về nhà mẹ ngủ một lát, rồi về chỗ bà nội sau, được không?”
“Được ạ.” Thịnh Dục Kiệt nắm tay Tần Thi Nghi, bởi vì ngón tay nhỏ, nắm bàn tay mẹ có chút cố hết sức, cậu nhóc chỉ gắt gao nắm chặt ngón giữa và ngón áp út của Tần Thi Nghi, cùng dừng cùng bước theo cô.
Mới vừa đi chưa được hai bước, Tần Thi Nghi bỗng nghe có tiếng người gọi cô: “Thi Nghi?”
Tần Thi Nghi quay đầu lại, một phụ nữ trang điểm tinh xảo, bước chân hận không thể giẫm lên trời cao đang đi về phía bọn họ, người còn chưa đến, đã có làn gió thơm đánh úp.
Người phụ nữ mang theo tươi cười vui vẻ hướng cô vẫy tay: “Khá lắm, cứ tưởng gần đây cô bận rộn cơ, thì ra là vội vàng dẫn con trai đi dạo phố. Thu hoạch thật đúng là không tồi nha.” Nói xong, ánh mắt người phụ nữ nhìn lướt qua túi mua hàng Tần Thi Nghi xách, dấu đi sự kinh ngạc trong lòng, tiếp tục nhiệt tình cười nói: “Mua đồ cho Dục Kiệt xong rồi chứ? Mấy nhãn hiệu cô thích đều ra sản phẩm mới, cùng đi dạo nhé?”
Tần Thi Nghi ở trong đầu tìm tòi một chút, rốt cuộc tìm thấy tên người phụ nữ, cô lộ ra nụ cười tươi: “Thật trùng hợp, Ngữ Lâm cũng đi dạo phố ở đây à?”
“Chị dâu tôi vừa mới sinh cháu trai, mẹ tôi cao hứng. Một hai bắt tôi cùng bà ấy đi mua đồ tặng cháu trai.” Người phụ nữ gọi Chung Ngữ Lâm vừa nói vừa nghiêng đầu ra dấu, Tần Thi Nghi theo đó nhìn qua, đúng lúc thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng trong cửa hàng châu báu chọn trang sức.
Tần Thi Nghi gật đầu, rồi mới trả lời câu hỏi trước của người phụ nữ: “Cô cùng bác gái đi dạo phố đi, tôi và Tiểu Kiệt đi dạo đủ rồi, đang tính dẫn thằng bé về nghỉ ngơi.”
Kỳ thật ánh mắt của Chung Ngữ Lâm đã sớm không dấu vết quét lên Thịnh Dục Kiệt. Đây chính là Tiểu thiếu gia Thịnh gia đấy, quý giá lắm, ngày thường hay đi theo Chủ tịch Thịnh và Thịnh phu nhân tham dự một vài sự kiện, ngay cả người hiện tại cầm quyền tập đoàn Thịnh Thị, Thịnh tổng và phó Thịnh tổng đều đối với cháu trai này đặt trong mắt mà yêu thương. Tiểu thiếu gia có thể nói là trăm ngàn sủng ái tại một thân đó!
Chung Ngữ Lâm chơi với Tần Thi Nghi lâu như vậy, chưa từng gặp qua Tần Thi Nghi mang con trai ra cửa, càng không hay cùng Thịnh phu nhân tham gia các bữa tiệc, còn tưởng rằng vị Tam thiếu phu nhân này dù sinh con trai cũng không ngồi vững vị trí thiếu phu nhân hào môn. Cho nên gần đây Tần Thi Nghi liên tục từ chối tham gia hoạt động các cô tổ chức, các cô cũng không để trong lòng. Không chiếm được tình cảm của ông xã, không chiếm được sự coi trọng của mẹ chồng, con trai duy nhất thì không thân cận - Thịnh gia Tam thiếu phu nhân, giờ nhìn ngăn nắp toả sáng, không biết khi nào thì xuống đài đâu. Đối với việc Tần Thi Nghi xa cách, các cô ngược lại thấy vui mừng, thiếu một bà cô khiến các cô phải chăm sóc kính cẩn, thoải mái hơn nhiều!
Chỉ là không ngờ tới Tần Thi Nghi vô thanh vô tức, trở về lấy lòng con trai. Hơn nữa xem ra thành quả không tệ lắm.
Chung Ngữ Lâm từng gặp Thịnh gia Tiểu thiếu gia trong bữa tiệc một lần, một lần thì nhìn thấy từ phía xa, tiểu băng sơn không khác gì bác cả Thịnh tổng của cậu nhóc, rất lạnh nhạt. Hiện tại Tiểu thiếu gia gắt gao nắm chặt tay Tần Thi Nghi, đứng dán vào chân Tần Thi Nghi, không dấu vết dính Tần Thi Nghi, không có điểm gì khác những đứa trẻ khác, nào còn phần tráng khí trước kia Chung Ngữ Lâm chứng kiến?
Thật sự khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn!
Trong lòng Chung Ngữ Lâm nghĩ vậy, lại không muốn ở trước mặt Tiểu thiếu gia biểu hiện quá tồi. Nếu Tiểu thiếu gia đối với Chung Ngữ Lâm cô có ấn tượng tốt, nói không chừng có thể mượn cơ hội này tiếp cận Thịnh tổng và phó Thịnh tổng, hai người kia chính là con rể rùa vàng có tiếng. Cứ coi như không tiếp cận được Thịnh tổng và phó Thịnh tổng, có thể ra vào Thịnh gia nhiều hơn hai lần cũng tốt, không chừng lọt mắt Thịnh phu nhân. Lúc trước có lời đồn đại, sở dĩ Tần Thi Nghi có thể gả vào Thịnh gia, chính là vì được Thịnh phu nhân thích.
Nghĩ đến đây, Chung Ngữ Lâm không thể không hâm mộ Tần Thi Nghi. Có vài người mệnh tốt, Tần Thi Nghi gia thế còn không bằng Chung Ngữ Lâm cô đâu, không biết giẫm phải vận cứt chó gì, cư nhiên có thể gả cho Thịnh Tam thiếu gia. Theo lý thuyết kiểu nhà mẹ đẻ kém hơn nhà chồng nhiều giống Tần Thi Nghi, hẳn nên biểu hiện cho tốt, mau chóng đứng vững gót chân ở nhà chồng mới đúng. Cố tình Tần Thi Nghi to gan, không thích ở cùng người trong Thịnh gia, vừa mới kết hôn liền gấp không chờ nổi dọn ra ngoài. Thịnh phu nhân không quản, Tam thiếu gia hàng năm không về nhà, Tần Thi Nghi tự do nhưng không biết người ngoài đều đang chê cười, đoán đức hạnh này của cô, Thịnh gia có thể nhịn bao lâu. Kết quả người ta mệnh tốt, chưa đợi Thịnh gia không thể nhịn được nữa, người ta đã trực tiếp mang thai, một kích sinh ra Thịnh gia Tiểu thiếu gia, đây chính là cháu trai trưởng. Chủ tịch Thịnh và Thịnh phu nhân mong ngôi sao mong ánh trăng mong tới cháu, dựa vào con trai, Tần Thi Nghi ngồi vững chức Tam thiếu phu nhân.
Nói đến mà tức, vài người cầu thần bái phật, cầu mãi không được con trai, mà Thịnh Tam thiếu gia hàng năm ở nước ngoài, quanh năm suốt tháng, thời gian sống chung với Tần Thi Nghi có thể đếm trên đầu ngón tay, số lần cùng phòng chắc chỉ sợ một bàn tay đếm lại, nhưng người ta mang thai được, hơn nữa sinh con đầu lòng chính là con trai, tránh không ít tội!
Chỉ là vận khí tốt, cũng không chịu nổi người ta tự mình không quý trọng. Vốn dĩ sinh con trai, tình cảnh của Tần Thi Nghi hoàn toàn thay đổi, ở Thịnh gia đứng vững gót chân. Nhưng người phụ này không cầu tiến, con trai vừa dứt sữa liền không quan tâm dọn ra ngoài, vạn sự phủi tay không màng, không quản, ngày ngày trôi qua tiêu sái, người không quen không ai nhìn ra người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp vậy, cư nhiên đã kết hôn, sinh con!
Tần Thi Nghi ở bên ngoài tiêu sái, ở Thịnh gia thì không nhất định, vốn dĩ Thịnh tổng và phó Thịnh tổng đều là người đàn ông độc thân hoàng kim. Thịnh gia mới chỉ có Tần Thi Nghi là con dâu, Thịnh phu nhân đã lớn tuổi, dựa vào việc cô sinh cháu trai trưởng của Thịnh gia, nhất định Thịnh phu nhân sẽ cầm tay dẫn con dâu duy nhất ra ngoài, chỉ cần Tần Thi Nghi có thể tiếp nhận công việc của Thịnh phu nhân, về sau cứ tính là Thịnh tổng kết hôn, Đại thiếu phu nhân cũng thấp hơn cô một cái đầu. Nhưng Tần Thi Nghi khen ngược, đừng nói tiếp nhận công việc của Thịnh phu nhân, đôi khi ngay cả Thịnh phu nhân tự mình tổ chức hoạt động, Tần Thi Nghi đều là dáng vẻ thích thì đi, dần dà, Tam thiếu phu nhân như cô cũng không có cảm giác tồn tại gì. Nếu không phải đã sinh một đứa con trai, thì giờ cô có còn là con dâu Thịnh gia không, chưa biết được.
Ở trong cái vòng này, trước nay Chung Ngữ Lâm chưa gặp qua người phụ nữ nào không biết cố gắng như vậy, thời gian dài, các cô đều không thích ứng phó với loại không có trí tiến thủ. Kết quả không ngờ tới, Tần Thi Nghi tự nhiên nghĩ thông suốt, còn biết xuống tay từ Tiểu thiếu gia?
Trước kia Tần Thi Nghi không quan tâm Thịnh gia Tiểu thiếu gia, giống như đứa con trai này không phải do cô sinh, quan hệ của hai mẹ con rất lạnh nhạt. Dạo này mới biến mất chưa được bao lâu, đã một lần nữa dỗ lòng Tiểu thiếu gia trở về?
Tâm tình Chung Ngữ Lâm không thể nói là không phức tạp, tâm nói nếu không phải biết người phụ nữ này chính là A Đẩu đỡ không dậy nổi (*). Lúc này chỉ sợ phải bội phục, người biết sai liền sửa không ít, nhưng giống như Tần Thi Nghi, muốn sửa liền sửa, Chung Ngữ Lâm chưa từng gặp qua ai. Chẳng qua ý niệm này chỉ chợt loé. Chung Ngữ Lâm theo lời Tần Thi Nghi nói, ánh mắt tự nhiên rơi xuống người Thịnh Dục Kiệt, duỗi tay muốn sờ đầu cậu nhóc: “Dục Kiệt thật đáng yêu, dì là bạn của mẹ cháu, cháu có thể gọi dì là dì Ngữ Lâm.”
Thịnh Dục Kiệt tuổi còn nhỏ, nhưng cách đối nhân xử thế hoàn toàn không thành vấn đề, lập tức lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào dì.”
“Thật ngoan.” Chung Ngữ Lâm định nói thêm gì, Tần Thi Nghi lại cẩn thận chú ý tới con trai cúi đầu, vội cười nói với Chung Ngữ Lâm: “Tiểu Kiệt đi dạo mệt mỏi, tôi đang chuẩn bị dẫn thằng bé trở về nghỉ ngơi, nếu không chúng ta hẹn lần sau nhé?”
Tuy Chung Ngữ Lâm muốn tiếp cận hai người, nhưng cũng biết không thể chọc người ta khó chịu, nghe vậy vội gật đầu, tựa thật tựa giả oán giận nói: “Đây là do chính cô nói đó, mỗi lần gọi điện thoại rủ cô đều không đi. Lần tới hẹn gặp, không cho phép cô tiếp tục từ chối.”
“Chỉ cần không bận, tôi chắc chắn sẽ đi.” Tần Thi Nghi đồng ý không chút áp lực, dù sao hai ngày nữa cũng bay sang Mỹ, cô nào có khả năng rảnh.
Chung Ngữ Lâm nghe Tần Thi Nghi nói vậy, cứ tưởng rằng lần trước các cô xa cách, Tần Thi Nghi không để ý. Trong lòng không khỏi vui vẻ, giọng điệu càng thêm thân thiết hơn: “Lần sau nhớ dắt cả tiểu bảo bối nhà cô theo nhé. Tất cả mọi người đều muốn gặp đó.”
“Được rồi, được rồi.” Tần Thi Nghi luôn miệng đáp ứng, trong lòng nghĩ, chờ bọn họ từ nước Mỹ trở về, con trai cô đã khai giảng, nào có rảnh tham gia gặp mặt gì gì đó. Hiện tại cô chỉ muốn nghĩ cách mau chóng đuổi cô em đối diện đi thôi.
Chung Ngữ Lâm không ý thức được mình bị người ta có lệ cho qua, còn hỏi han: “Đúng rồi, gần đây cô sao thế? WeChat không lên, Weibo không đăng. Nếu không phải vẫn nhận điện thoại, chúng tôi đều cho rằng cô bốc hơi khỏi nhân gian rồi cơ.”
Tần Thi Nghi nghe vậy trong lòng căng thẳng, ngẫm kỹ một chút, hình như nguyên chủ xác thực rất mê các ứng dụng mạng xã hội. Cô dù muốn thay đổi, cũng phải từ từ, lập tức thay đổi, rất dễ khiến mọi người hoài nghi.
Nghĩ như vậy, Tần Thi Nghi mười phần thụ giáo gật đầu: “Đợt trước bận chút việc, không có tâm trạng đăng trạng thái, chẳng qua giờ ổn rồi.”
Chung Ngữ Lâm lại muốn quan tâm tìm hiểu Tần Thi Nghi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lời chưa kịp hỏi ra miệng, Thịnh Dục Kiệt đã kéo kéo Tần Thi Nghi, dù hơi đè thấp giọng, nhưng âm lượng vẫn đủ để Chung Ngữ Lâm nghe rõ, nói: “Mẹ, có phải ông Lâm đã tới rồi không?”
Tần Thi Nghi hiểu rõ dụng ý của con trai, tự nhiên sẽ không huỷ đài của cậu nhóc, lập tức phụ họa: “Thiếu chút nữa quên mất đã gọi điện thoại kêu chú Lâm đến đây đón mẹ con tôi, giờ chắc chú ấy đang chờ ở bên ngoài. Cô cũng biết, chú Lâm là tài xế riêng của mẹ tôi, mẹ tôi không biết lúc nào phải dùng đến chú Lâm. Thật đúng là không tiện chậm trễ thời gian của chú ấy.”
Cứ tính Chung Ngữ Lâm không biết chú Lâm là ai thì hiện tại cũng đã biết. Bố mẹ đẻ của Tần Thi Nghi đều ở nước ngoài, quanh năm suốt tháng không về nhà, mặc kệ con gái tự làm chủ. Giờ một câu “Mẹ”, trừ bỏ Thịnh phu nhân thì còn ai?
“Vậy đừng để chú ấy đợi lâu, mau đi đi.” Chung Ngữ Lâm che miệng, tự nhận là thấu hiểu lòng người kiến nghị nói: “Chẳng qua nếu cô không thích tự mình lái xe, cùng lắm thì thuê tài xế, nhà cô cũng không thiếu chút tiền ấy.”
“Về sau rồi nói, hẹn gặp lại.” Tần Thi Nghi vẫy tay, lại gọi Thịnh Dục Kiệt: “Bảo bối, tạm biệt dì đi con.”
Thịnh Dục Kiệt nghe lời vẫy tay với Chung Ngữ Lâm, Chung Ngữ Lâm thấy vậy càng thêm hâm mộ ghen tị, mới bao lâu mà Tần Thi Nghi đã hoàn toàn dỗ được Tiểu thiếu gia. Giờ Tiểu thiếu gia nghe lời, ỷ lại Tần Thi Nghi như vậy, về sau ai còn dám động vào vị trí của Tần Thi Nghi?
Bên này Chung Ngữ Lâm đưa mắt theo bóng dáng Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt càng lúc càng xa, đầu kia hai mẹ con cũng không muốn đi dạo nữa, Tần Thi Nghi cầm túi lớn túi nhỏ, còn muốn đến cửa hàng ban nãy lấy đồ đã gửi, liền giao cho Thịnh Dục Kiệt nhiệm vụ gọi điện thoại cho chú Lâm. Chú Lâm nói mình ở nhà không có việc gì, nên đã đến bãi đỗ xe chờ hai mẹ con, sợ quấy rầy hai người đi dạo phố, mới không gọi điện thoại.
Thịnh Dục Kiệt nghe vậy, nhìn mẹ mình tay cầm nhiều quần áo, dáng vẻ rất cố sức, liền nói với chú Lâm: “Ông Lâm ơi, ông có thể qua đây giúp chúng cháu cầm đồ không ạ? Mua hơi nhiều ạ.”
Bình thường chú Lâm hay đưa đón Thịnh phu nhân đi dạo phố, tất nhiên biết sức chiến đấu của phụ nữ, lập tức cười trả lời: “Tiểu thiếu gia và Tam thiếu phu nhân tìm chỗ nghỉ ngơi trước, ông qua ngay.”
Tần Thi Nghi đương nhiên nghe rõ đoạn đối thoại, liền nói với Thịnh Dục Kiệt: “Con bảo ông Lâm, chúng ta ở cửa hàng quần áo trẻ em chờ ông.”
Thịnh Dục Kiệt trí nhớ tốt, không cần hỏi Tần Thi Nghi cửa hàng quần áo trẻ em tên gì, đã chuẩn xác báo tên, còn tóm tắt vị trí cụ thể cho chú Lâm. Bởi vì Tiểu thiếu gia báo địa chỉ rất đáng tin, chú Lâm tới rất nhanh, hai tay một nhấc, xách hết tất cả các túi quần áo, còn cười hả hả nói với Tần Thi Nghi: “Mua cho Tiểu thiếu gia nhiều vậy, sao Tam thiếu phu nhân không mua cho mình một ít?”
“Cháu nhiều quần áo lắm, không cần mua nữa.” Tần Thi Nghi thấy chú Lâm rất khoẻ, không cần cô xách đỡ, nên dứt khoát bế Thịnh Dục Kiệt lên, nâng mông đầy thịt của cậu nhóc đi theo sau lưng chú Lâm, một bên dịu dàng hỏi: “Bảo bối, đi dạo mệt mỏi không con?”
Thịnh Dục Kiệt ôm cổ Tần Thi Nghi, lúc này mới gật đầu nhỏ: “Có một chút ạ.”
“Ngoan, về nhà liền có thể ngủ.” Tần Thi Nghi sờ đầu Thịnh Dục Kiệt, lại kề sát miệng vào lỗ tai cậu nhóc, nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại không có ai, bảo bối bí mật nói cho mẹ nghe, có phải con không thích dì vừa nãy hay không?”
Vấn đề này, lúc đứng ở cửa hàng quần áo trẻ em chờ chú Lâm, thuận tiện nghỉ ngơi, Tần Thi Nghi đã hỏi qua, chỉ là phương thức không giống, kết quả cậu nhóc vẻ mặt rối rắm nói với cô, cô giáo dạy không thể nói xấu sau lưng người khác.
(*) A Đẩu (阿斗): Là tiểu tự của Lưu Thiện (刘善), (207 - 271), thụy hiệu Hán Hoài đế (懷帝), hay An Lạc Tư công (安樂思公), vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Theo Tam quốc chí của sử gia Trần Thọ, Lưu Thiện là con trai của Hán Chiêu Liệt đế Lưu Bị, vua đầu tiên của nhà Thục Hán với người thiếp là Cam phu nhân. (Wikipedia)
A Đẩu đỡ không dậy nổi: Thường được sử dụng để mô tả một người đáng thất vọng và không thể phát triển trong tương lai. Câu này ban đầu để chỉ con trai Lưu Bị - A Đẩu, người chưa bao giờ tiến bộ từ khi còn nhỏ, mỗi ngày chỉ biết ăn, uống và vui chơi.
Sau khi Lưu Bị chết, Gia Cát Lượng không quên ủy thác của Lưu Bị, ông đã dùng hết sức mình để hỗ trợ A Đẩu, nhưng A Đẩu không đặt tâm trí lên sự nghiệp cai trị đất nước. Khi đất nước gặp nạn, A Đẩu vẫn trầm mê trong ca hát, nhảy múa và sắc đẹp. Dưới sự dụ dỗ, nịnh hót của những kẻ phản bội, A Đẩu suốt ngày phớt lờ tình hình an ninh quốc gia. Lúc kẻ thù bên ngoài xâm chiếm, A Đẩu trực tiếp để Gia Cát Lượng đối phó, còn bản thân ngày đêm hưởng lạc. Tuổi của Gia Cát Lượng tăng dần, nhiều điều không thể thực hiện được. Trước một vị vua như vậy, cuối cùng Gia Cát Lượng không có cách nào ngoài tức giận và thương tiếc tương lai đất nước bị huỷ hoại.
Những hành động của A Đẩu bị lưu truyền rộng rãi, thậm chí trở thành trò cười cho muôn đời. Đến ngày nay, mọi người sẽ sử dụng câu: “A Đẩu đỡ không dậy nổi” để mô tả những người không đủ khả năng, không thể hỗ trợ. (Baidu)