Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt thay phiên tắm xong. Thời điểm xuống tầng đúng lúc nghe thấy thím Lưu và quản gia thảo luận về thực đơn bữa chiều, nhìn dáng vẻ trịnh trọng của hai người, Tần Thi Nghi có dự cảm không lành, không nhịn được hỏi: “Quản gia, thím Lưu, chiều nay ba mẹ về ăn cơm sao?”
Quản gia và Lưu thẩm đồng loạt quay đầu lại, cười với hai mẹ con. Quản gia gật đầu trả lời: “Bình thường cuối tuần nếu lão gia và phu nhân không có kế hoạch nhất định sẽ về nhà ăn cơm. Tầm này còn chưa gọi điện thoại về chắc hẳn không có kế hoạch khác.”
Tần Thi Nghi nỗ lực lộ ra nụ cười tự nhiên, không ngừng nói với bản thân đây là chuyện rất bình thường, hiện tại cô sống ở biệt thự Thịnh gia, suy cho cùng không có khả năng khiến Boss không trở về nhà? Thực tế cô đã xem như rất may mắn, qua buổi tối hôm nay, ngày mai sẽ bay sang Mỹ, Thịnh phu nhân đã đáp ứng với cô, sau khi trở về nước cô có thể dẫn bánh bao nhỏ ra ngoài ở. Sau này cơ hội chính diện đối đầu với nhóm Boss không nhiều lắm, không cần quá căng thẳng, hơn nữa sáng nay cô thể hiện không tồi. Chỉ cần cô chăm sóc con trai chu đáo, khẳng định sẽ không thành vấn đề.
Tự an ủi bản thân xong, cảm xúc của Tần Thi Nghi cũng dần bình tĩnh hơn. Bên kia quản gia thương lượng với thím Lưu, rồi hỏi ý kiến hai mẹ con: “Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia có muốn ăn món gì không?”
Tần Thi Nghi theo thường lệ đem vấn đề giao cho Thịnh Dục Kiệt, anh bạn nhỏ cũng không kén ăn, ngẩng đầu nói với bọn họ: “Món gì cũng được ạ, cháu cảm ơn.”
Tuy đã quen dáng vẻ đẹp trai đáng yêu của Tiểu thiếu gia nhà mình, nhưng thím Lưu vẫn buồn cười, híp mắt hỏi: “Hôm nay Tiểu thiếu gia có yêu cầu gì với điểm tâm ngọt không?”
Thím Lưu thẩm vừa nói, Tần Thi Nghi liền nhìn thấy khuôn mặt anh bạn nhỏ mới vừa rồi còn bình bĩnh, bỗng chốc sinh động hẳn lên, đôi mắt sáng lấp lánh, đáp án vẫn giống như cũ, nhưng Tần Thi Nghi cảm thấy ý những lời này của anh bạn nhỏ có thể dịch lại là: “Điểm tâm ngọt bà Lưu làm ăn đều ngon.”
Tần Thi Nghi không nhịn được cười, vân vê gương mặt đầy thịt của anh bạn nhỏ: “Con thích đồ ngọt đến vậy à?”
Quản gia nghiêm trang tạo cảm giác quá trọng khuôn phép, thình lình nói: “Khi còn nhỏ Tam thiếu gia cũng rất thích đồ ngọt.”
Thím Lưu bừng tỉnh, cười nói: “Đúng vậy, thói quen thích ăn đồ ngọt của Tiểu thiếu gia giống Tam thiếu gia khi còn nhỏ như đúc, đều thích nhất các loại bánh kem.”
Tần Thi Nghi không quan tâm lắm ông xã miễn phí thích ăn cái gì, chẳng qua nếu tất cả mọi người đều nhắc tới đề tài này cô cũng không thể biển hiện quá lạnh nhạt, liền lễ phép lên tiếng: “Vậy ạ? Không biết bây giờ anh ấy còn thích ăn đồ ngọt không?”
“Thích thì có ăn được đâu.” Thím Lưu lắc đầu, vẻ mặt không đành lòng: “Gần đây thím dạy Tiểu Trương nấu cơm, cậu Ngô bên kia có gửi tư liệu về thực đơn và món Tam thiếu gia thích ăn đến. Món Tam thiếu gia ăn, lượng dầu khi nấu phải khống chế chặt chẽ, các loại thịt nhiều năng lượng hoàn toàn không thể chạm vào. Thiếu phu nhân nói xem Tam thiếu gia không thể ăn hết tất cả những món mình muốn ăn, vậy còn ý nghĩa gì?”
“Đúng vậy, thật là không dễ dàng.” Vẻ mặt Tần Thi Nghi chân thành phụ họa, trong lòng lại không thực sự để ý, ông xã miễn phí ăn được hết món ngon hay không chẳng quan trọng, cô và bánh bao nhỏ ăn được là tốt rồi, cô không nhịn được liền dặn dò: “Đó là do Hạo Hàm không có cách nào khác, công việc yêu cầu duy trì dáng người. Nhưng thím Lưu đừng quên dạy Tiểu Trương mấy món sở trường nhé, cháu sợ Tiểu Kiệt qua Mỹ ăn không quen.”
Thím Lưu mặt mày hớn hở vui vẻ nói: “Tam thiếu phu nhân yên tâm đi, cái gì nên dạy mấy ngày nay thím đều dạy cho Tiểu Trương rồi.”
Tần Thi Nghi cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy là tốt rồi, quản gia và thím Lưu bận rộn thì cứ đi trước đi ạ.”
Quản gia cùng thím Lưu từng người vội vàng rời đi, Tần Thi Nghi dắt anh bạn nhỏ ra sô pha. Cậu nhóc vừa mới mở TV lên, cô bỗng nhiên nghĩ đến lời nói hồi sáng của Thịnh phu nhân, liền nghiêng đầu nhìn Thịnh Dục Kiệt, hỏi: “Bảo bối, hiện tại chúng ta có hai lựa chọn: Một là xem TV, hai là vào phòng bếp học làm bánh kem, con muốn chọn cái nào?”
Thịnh Dục Kiệt nghe được lời này, tay đang cầm điều khiển từ xa lập tức buông xuống, căn bản không cần lựa chọn, làm bánh kem so với xem phim hoạt hình quan trọng hơn nhiều.
Thím Lưu chân trước vừa mới bước vào phòng bếp, sau lưng đã thấy Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt theo vào, bà ấy hơi nghi hoặc: “Tam thiếu phu nhân, Tiểu thiếu gia, hai người có chuyện gì sao?”
“Không có gì, đúng lúc nhàn rỗi không có việc nên vào đây cùng thím Lưu học làm bánh kem.” Tần Thi Nghi cười híp mắt nói: “Mẹ kể đêm qua ba ăn hết sạch bánh kem còn thừa. Nếu ba mẹ thích bánh Tiểu Kiệt làm, vậy thừa dịp trước khi sang Mỹ dứt khoát làm lại một lần.”
Hiện tại đây là phương thức duy nhất Tần Thi Nghi có thể nghĩ ra để lấy lòng Boss.
Tất nhiên thím Lưu tất không có ý kiến, cười nói: “Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia có lòng.”
Vì thế Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt bắt đầu trát phòng bếp, so với học làm bánh kem để thể hiện trước mặt Boss rõ ràng khi đến tay Tần Thi Nghi phần lớn thời gian chơi đùa chiếm đa số. Hôm nay toàn bộ quá trình thím Lưu không hề giúp đỡ mà đứng bên cạnh chỉ huy: Tách lòng trắng và lòng đỏ trứng gà, đánh bông trứng và đường, trộn bột mì, phết bơ, thêm nguyên liệu này đó đều do Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt tự động thủ.
Hai mẹ con làm bánh kem giống như chơi đùa, thích nhảy cóc trình tự, trộn bột mì do Thịnh Dục Kiệt làm, anh bạn nhỏ không cẩn thận hắt xì một cái, mặt hai mẹ con đều bám đầy bột mì.
Mấy người ở phòng bếp xem mà buồn cười, Tần Thi Nghi không thấy mặt mình, nhìn anh bạn nhỏ chỉ lộ ra cái mũi, đôi mắt và miệng, liền không nhịn được vừa cười to vừa nói: “Bảo bối trang điểm đẹp đấy, có thể trực tiếp lên sân khấu hát tuồng.”
Thịnh Dục Kiệt lập tức mở miệng đáp lại: “Vậy mẹ cũng có thể lên sân khấu.” Mặt anh bạn nhỏ nhiều bột mì hơn so với Tần Thi Nghi, mở miệng phát là bột mì rơi lả tả xuống, chú ý tới màn này anh bạn nhỏ nhanh chóng ngậm miệng, môi mím chặt biểu hiện tâm tình anh bạn nhỏ cuối cùng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Lưu thẩm thấy thế, vội vàng rút khăn giấy giúp hai mẹ con lau mặt, một bên cười nói: “Chờ bánh kem nướng xong, Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia lại phải đi thay quần áo.”
Đang cười đùa, mọi người bỗng nghe thấy phòng khách có tiếng động, thím Lưu liền nói: “Chắc là lão gia và phu nhân đã về.”
Lòng Tần Thi Nghi không nhịn được nhảy dựng, hỏi: “Ba mẹ cháu về sớm vậy sao?”
“Không còn sớm đâu, chưa tới một tiếng nữa là giờ cơm rồi.”
Tần Thi Nghi gật đầu, vẫn cảm thấy các Boss trở về hơi sớm, nói không chừng là vì muốn chơi cùng cháu trai nhiều hơn.
Nghĩ vậy, Tần Thi Nghi lộ ra nụ cười tự nhiên, vỗ vỗ Thịnh Dục Kiệt bên cạnh: “Bảo bối, con ra chào ông nội, bà nội đi. Nói cho ông bà nội biết chờ con làm bánh kem xong sẽ cùng ông bà nội xem TV.”
Thịnh Dục Kiệt gật đầu, phủi tay nhỏ rồi lon ton chạy ra ngoài. Chẳng mấy chốc Tần Thi Nghi nghe được tiếng Chủ tịch Thịnh bình thường ở trước mặt người khác mười phần nghiêm túc giờ phút này lại đang trêu ghẹo cháu trai: “Tiểu Kiệt vào phòng bếp lăn hả? Cả người toàn bột mì giống hệt ông già nhỏ.”
Lời của Chủ tịch Thịnh không có gì không đúng, giọng nói tràn đầy tình yêu thương với cháu trai. Chỉ là Tần Thi Nghi không có cách nào tưởng tượng Boss nghiêm túc hoá ra biết nói đùa.
Cũng không biết anh bạn nhỏ nói gì với ông nội, bà nội. Đại khái sau khoảng hai ba phút, Thịnh Dục Kiệt mặt đỏ bừng chạy vào phòng bếp, Tần Thi Nghi hướng cậu nhóc vẫy tay nói: “Tiểu Kiệt mau tới giúp mẹ thêm đường, muốn đánh kem bơ.”
Thịnh Dục Kiệt nghe thế dưới chân chạy càng nhanh như quả pháo nhỏ vừa đốt vọt thẳng tới trước mặt Tần Thi Nghi, có thể nhìn ra anh bạn nhỏ rất tích cực với nhiệm vụ này.
Nướng bánh kem, Tần Thi Nghi thành công né tránh tiếp xúc với hai vị Boss, cô hận không thể ở phòng bếp đợi cho đến khi ăn cơm mới ra ngoài —— Đương nhiên điều này không có khả năng, tuy vậy Tần Thi Nghi có thể dùng lý do quan sát nhiệt độ, ở tại phòng bếp chờ bánh kem nướng xong.
Tần Thi Nghi lấy cớ để bản thân ở phòng bếp, nhưng không chút do dự đẩy con trai ra ngoài: “Bảo bối, con nhờ bà nội giúp con thay bộ quần áo sạch sẽ đi.”
Thịnh Dục Kiệt vốn ở sạch, hoặc có thể nói là có thói quen sạch sẽ. Anh bạn nhỏ thơm tho sáng sủa đối với bộ dạng bẩn thỉu của mình không có cách nào tiếp nhận. Nếu không phải nhiệt tình làm bánh kem lớn hơn thói quen, chỉ sợ anh bạn nhỏ đã sớm đi thay quần áo sạch sẽ.
Chẳng qua Thịnh Dục Kiệt vẫn ngẩng đầu hỏi Tần Thi Nghi trước: “Mẹ không đi thay quần áo sao?”
“Mẹ muốn ở chỗ này nướng bánh kem, chờ tới nước Mỹ, không có bà Lưu hỗ trợ, toàn bộ quá trình đều sẽ do mẹ con mình tự làm.” Tần Thi Nghi nói, không nhịn được lại vân vê khuôn mặt anh bạn nhỏ, trên tay cô còn dính bột mì, vừa sờ cái, khuôn mặt bóng loáng của anh bạn nhỏ liền xuất hiện dấu vết.
Ánh mắt Tần Thi Nghi sáng lên, thừa dịp Thịnh Dục Kiệt không phát hiện manh mối, cô đổi tay vân vê bên mặt kia của anh bạn nhỏ, thành công biến cậu nhóc sạch sẽ xinh đẹp thành một con mèo hoa nhỏ. Sau khi Thịnh Dục Kiệt rời đi không bao lâu, Tần Thi Nghi liền nghe được phòng khách truyền đến tiếng Chủ tịch Thịnh và Thịnh phu nhân cười to không màng tới hình tượng.
Trong lúc đợi bánh kem nướng xong Tần Thi Nghi cũng không nhàn rỗi, thím Lưu và mọi người đang chuẩn bị bắt đầu xào rau, Tần Thi Nghi còn đứng ở bên cạnh học, thậm chí cống hiến một món ăn.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là thời gian cần để nướng bánh kem quá ngắn, dù Tần Thi Nghi muốn cọ tới cọ lui, lò nướng cũng sẽ không chiều theo ý của cô kéo dài thời gian. Tần Thi Nghi chỉ có thể lưu luyến không rời bước ra khỏi phòng bếp. Thời điểm cô đi ngang qua phòng khách, Thịnh Dục Kiệt đã thay quần áo sạch sẽ, ngồi giữa Thịnh phu nhân và Chủ tịch Thịnh xem TV, tất nhiên là nhường cậu nhóc xem phim hoạt hình.
“Ba, mẹ, đã về rồi ạ?”
Thịnh phu nhân cười gật đầu: “Bánh kem làm xong rồi sao? Con lên tầng thay quần áo đi, thế nào mà giống hệt Tiểu Kiệt vậy, làm cả người toàn bột mì.”
Tần Thi Nghi nghe lời này không có cảm giác gì, anh bạn nhỏ ngồi cạnh Thịnh phu nhân mắt lại loe loé, nỗ lực tỏ vẻ như không có việc gì.
Tần Thi Nghi lên tầng thay quần áo xong, cũng không dám tìm cớ khác, ngoan ngoãn xuống tầng ngồi bên cạnh Thịnh phu nhân. May mà Thịnh Dục Kiệt đang xem phim hoạt hình, Boss chắc hẳn không muốn quấy rầy hứng thú của anh bạn nhỏ nên không nói gì. Tần Thi Nghi mừng rỡ giả bộ tập trung xem phim hoạt hình.
Hơn 6 giờ chiều, thím Lưu bày đồ ăn xong, qua đây mời: “Mời lão gia, phu nhân, Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia ra ăn cơm.”
“Được.” Nói chuyện chính là Boss Chủ tịch Thịnh, ông vỗ đầu Thịnh Dục Kiệt: “Tiểu Kiệt, đừng xem nữa cháu, đi ăn cơm thôi.”
Tuy rằng Thịnh Dục Kiệt xem phim hoạt hình, nhưng trước nay chưa từng thấy cậu nhóc quá trầm mê, Tần Thi Nghi không rõ rốt cuộc là cậu nhóc thích xem hay không thích xem nữa.
Vừa nghe Thịnh Đổng nói như vậy, anh bạn nhỏ liền không nói hai lời đứng lên.
Tần Thi Nghi đi theo phía sau Thinh phu nhân ngồi xuống.
Thím Lưu giúp Thịnh Dục Kiệt kéo ghế dựa, cậu nhóc không cần người lớn bế, tự mình phối hợp chân và tay bò lên trên ghế dựa, thím Lưu vẫn luôn đứng bên cạnh chăm sóc, chờ cậu nhóc ngồi vững, mới cười nói: “Tiểu thiếu gia, món trứng gà chưng cà chua này là do Tam thiếu phu nhân tự tay nấu, lát nữa Tiểu thiếu gia phải ăn nhiều một chút, cổ vũ cho Tam thiếu phu nhân nhé.”
Thịnh Dục Kiệt mím môi, khuôn mặt nhỏ tràn ngập rối rắm. Tuy rằng Thịnh Dục Kiệt xem như đứa trẻ không kén ăn, nhưng có mấy món rau dưa khiến cậu nhóc căm thù đến tận xương tuỷ, cà chua chính là một trong số đó.
Bây giờ món đầu tiên mẹ nấu chính là cà chua, cậu nhóc không ăn dường như rất có lỗi với mẹ, nhưng bản thân cậu nhóc thật sự rất không thích ăn cà chua. Anh bạn nhỏ rối rắm một lúc lâu, cuối cùng tình yêu với mẹ vẫn chiến thắng cà chua đáng ghét, anh bạn nhỏ mặt đầy bi tráng gật đầu.
Thịnh phu nhân nghe xong cũng rất ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi: “Thi Nghi con học được cách nấu ăn khi nào vậy?”
“Không có, không có ạ.” Vẻ mặt Tần Thi Nghi ngượng ngùng: “Thím Lưu khoa trương, con chỉ dùng xẻng đảo vài cái, vẫn là thím Lưu ở bên cạnh cầm tay dạy bảo.”
Thím Lưu cười tiếp lời: “Thím nào có cầm tay Tam thiếu phu nhân, nhiều lắm là động mồm động mép, không phải Tam thiếu phu nhân tự nấu sao?”
“Hai người đừng khen lẫn nhau nữa.” Thịnh phu nhân cười nói: “Lần đầu tiên xuống bếp có thể nấu thành như vậy, xem ra Thư Nghi vẫn có chút thiên phú.”
Đây chỉ là nhạc đệm nhỏ trước bữa cơm, sau khi bắt đầu ăn cả nhà không ai nói chuyện, yên lặng dùng bữa.
Ăn cơm xong, ăn bánh kem xong, Tần Thi Nghi dắt tay anh bạn nhỏ, theo nhóm Boss đi tản bộ.
Thực tế Tần Thi Nghi cẩn thận với nhóm Boss, nhóm Boss cũng không hiểu Tần Thi Nghi nhiều lắm. Đề tài phần lớn xoay xung quanh Thịnh Dục Kiệt, ngẫu nhiên hướng về phía Tần Thi Nghi xả hai câu, cô đều ứng phó được.
Tản bộ xong, Tần Thi Nghi nhẹ nhàng thở ra, xin chỉ thị của nhóm Boss: “Ba mẹ, nên dẫn Tiểu Kiệt trở về đọc sách, hôm nay Tiểu Kiệt chơi cả ngày rồi không thể bỏ lỡ việc học.”
Chủ tịch Thịnh và Thịnh phu nhân đều không có ý kiến. Chủ tịch Thịnh thậm chí còn mở miệng khen ngợi Tần Thi Nghi một phen: “Không tồi, trẻ con phải kết hợp giữa vừa học vừa chơi.”
Tần Thi Nghi không ngờ mình cẩn thận để tránh phạm sai lầm, cư nhiên còn có thể nhận được lời khen của Boss, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
***
Buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, Tần Thi Nghi nghĩ là thứ hai đầu tuần lấy trình độ bận rộn của nhóm Boss vào cuối tuần, thứ hai chắc chắn vừa sáng sớm liền đến tập đoàn, nhiều lắm thì còn Thịnh phu nhân ở nhà không ra cửa sớm. Vì thế Tần Thi Nghi yên tâm rời giường, rửa mặt dọn dẹp xong cũng đã hơn 8 giờ rưỡi, yên tâm dẫn theo anh bạn nhỏ xuống tầng, lại bị cảnh tượng ở phòng khách doạ cho sợ hãi.
Chủ tịch Thịnh, Thịnh phu nhân, Thịnh tổng và phó Thịnh tổng đều ngồi ở phòng khách không thiếu một ai, đây là tiết tấu gì vậy?
Tần Thi Nghi quả thực trợn mắt há hốc mồm. Nhưng tất cả mọi người đều là Boss, chỉ có cô là tiểu lâu la, khiếp sợ cũng phải căng da đầu đi xuống.
Muộn một chút, Tần Thi Nghi chào hỏi rồi ngoan ngoãn nhận sai: “Ngượng ngùng, bọn con ngủ quên mất.”
Thịnh phu nhân xua tay, cười nói: “Giờ chưa muộn, ăn sáng xong, bọn họ vẫn kịp đến tập đoàn.”
Thịnh Dục Kiệt không nghĩ nhiều giống mẹ, lễ phép chào mọi người xong liền mở to mắt không chớp nhìn Thịnh Hạo Vũ: “Sao bác hai lại ở đây?”
Cậu nhóc hỏi đúng nghi hoặc trong lòng Tần Thi Nghi, cô cũng muốn biết sao phó Thịnh tổng lại tới xem náo nhiệt, Chủ tịch Thịnh và Thịnh tổng thì thôi dù sao cũng sống ở đây, tối qua cô đã gặp nên dễ hiểu. Còn phó Thịnh tổng, cô nghe thím Lưu nói qua từ lúc tốt nghiệp đại học phó Thịnh tổng đã không sống ở biệt thự nữa, nhiều lắm lúc Tết nhất theo yêu cầu của trưởng bối mới trở về sống ở đây mấy hôm. Thím Lưu bảo trong ba anh em, phó Thịnh tổng là người không thích bị quản nhất, từ nhỏ thói quen cá nhân đã xấu, ví dụ như ngày đêm điên đảo, ba bữa cơm không theo quy luật, buổi tối thích la cà hộp đêm toàn quẩy (high) đến rạng sáng mới về. Mà cố tình những người khác trong nhà sinh hoạt thật sự rất đúng quy luật, đặc biệt là anh cả Thịnh tổng, cực kỳ ngứa mắt dáng vẻ em trai chơi đùa quá độ, gặp một lần liền mắng một lần. Phó Thịnh tổng vì muốn bên tai yên tĩnh, dứt khoát dọn ra khỏi biệt thự. Vậy nên, Tần Thi Nghi cảm thấy phó Thịnh tổng thói quen sinh hoạt cực kỳ không theo quy luật đến thím Lưu còn biết, sáng sớm chạy đến biệt thự Thịnh gia chắc chắn không đơn thuần chỉ để ké bữa sáng. Hơn nữa ngay cả con trai cô phản ứng đầu tiên cũng là cảm thấy kỳ quái, có thể chứng minh rằng trước nay phó Thịnh tổng chưa từng làm như vậy.
Vì thế hai mẹ con, một người thể hiện ra mặt, một người giấu ở trong lòng chờ Thịnh Hạo Vũ trả lời.
Thịnh Hạo Vũ bị cháu trai dùng đôi mắt trong vắt sáng rõ nhìn, da mặt khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Đang đợi Tiểu Kiệt cùng ăn bữa sáng, Tiểu Kiệt có đói bụng không?”
Thịnh Dục Kiệt lắc đầu, lại tung thêm một vấn đề: “Tối hôm qua bác hai ở nhà ạ?”
Thịnh Hạo Vũ hoàn toàn tắt điện, cháu trai chưa lớn bao nhiêu đã biết hắn đức hạnh gì. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ lần đầu tiên Thịnh Hạo Vũ cảm thấy không có chỗ dung thân.
“Tiểu Kiệt.” Tần Thi Nghi nhấp môi, vỗ vai cậu nhóc, cười nói: “Bác hai muốn ở đâu thì ở thôi, con hỏi giống như tra hộ khẩu vậy? Xem con hỏi đến độ bác hai không trả lời nổi kìa.”
Tính cách Thịnh Dục Kiệt nghiêm túc, tuy rằng bị mẹ trêu ghẹo đến ngượng ngùng, nhưng vẫn trả lời: “Bởi vì có điểm kỳ quái.”
Thịnh Hạo Vũ hoàn toàn mất hết mặt mũi, sao hắn cứ cảm thấy hai mẹ con nhà này cố ý song ca chèn ép hắn nhỉ?
Quả nhiên nghe được cháu trai nói, giây tiếp theo, Thịnh tổng đang đọc báo ngẩng đầu, lườm em trai một cái: “Ngay cả Tiểu Kiệt cũng biết em ngày thường đức hạnh gì, em hay nhỉ?”
Thịnh Hạo Vũ đối mặt với anh mắt hận sắt không thành thép của anh trai đã sớm miễn dịch, giờ hắn chịu đủ đả kích là bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng hình tượng của mình ở trước mặt cháu trai đóng gói rất khá, là hình tượng vô cùng cao lớn vĩ đại. Kết quả cư nhiên trong lòng cháu trai nhỏ nghĩ về hắn như vậy? Phó Thịnh tổng phóng đãng không kềm chế, lần đầu tiên cảm nhận được thế giới độc ác, bị cháu trai nhỏ nhìn thấu, cảm giác xấu hổ giống như kiểu bị con trai ruột nhìn thấu —— Tuy rằng hiện tại hắn còn chưa có con trai, sau cũng chưa chắc đã có.
Không ai thèm để ý đến cảm thụ trong lòng phó Thịnh tổng, Thịnh phu nhân thấy con trai bình thường không đàng hoàng giờ phút này bày ra dáng vẻ chịu đả kích lớn, buồn cười nói: “Cuối cùng cũng có người trị được con, nhắc nhở con mãi mỏi mồm còn không bằng Tiểu Kiệt nói một câu!”
Nói xong, Thịnh phu nhân đứng dậy dẫn đầu mọi người ngồi xuống bàn ăn sáng, đồng thời giải đáp nghi hoặc của Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt: “Không cần để ý nó, thằng nhóc này hôm qua phạm sai lầm, bị ba con phạt mấy tháng tới sống ở nhà theo anh trai nó học cách tu thân dưỡng tính.”
“Ra vậy.” Tần Thi Nghi gật đầu, không dấu vết nhìn thoáng qua Thịnh Hạo Vũ, tuy rằng hắn đã khôi phục bình tĩnh, nhưng Tần Thi Nghi phảng phất thấy được mặt phó Thịnh tổng đúng kiểu sống không còn gì luyến tiếc.
Tần Thi Nghi vui sướng khi người gặp họa, nhóm Boss Thịnh gia thái độ đối với cô đều không tồi, không thân thiết nhưng cũng không thể hiện ra có điều gì bất mãn, bao gồm cả ông xã miễn phí Thịnh Hạo Hàm. Cố tình Thịnh Hạo Vũ - Người chỉ có vài lần giao tiếp ít ỏi mà suốt ngày bày bộ dạng cô thiếu hắn mấy chục vạn, thái độ mười phần tồi tệ. Có lẽ đích xác nguyên chủ và Thịnh Hạo Vũ có chút mâu thuẫn, nhưng gần đây cô mới là người bị đối đãi không khách khí, trong lòng tất nhiên không thoải mái. Đối phương là phó tổng tập đoàn, nếu lúc trước cô không xảy ra tai nạn giao thông hắn sẽ ổn thoả trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô. Cứ tính là nguyên chủ đối mặt với thái độ bất thiện của Thịnh Hạo Vũ cũng không có biện pháp phản kháng. Vì thế nên thời điểm Tần Thi Nghi tóm được cảnh hắn ăn mệt, ở trong lòng cô liền lén lút vui sướng khi người gặp họa.
May mắn xong, Tần Thi Nghi cân nhắc rồi ngượng ngùng hỏi Thịnh phu nhân: “Ba, anh cả và anh hai muộn như vậy mà còn chưa đến tập đoàn, không phải do chờ con và Tiểu Kiệt ăn sáng chứ?”
Thịnh phu nhân cong mắt liếc Chủ tịch Thịnh, cười nói: “Ba con nói sắp tới sẽ rất lâu không được gặp Tiểu Kiệt, không cùng Tiểu Kiệt ăn sáng, chung quy cảm thấy không yên lòng.”
Thịnh Hạo Nhiên cũng nói với Tần Thi Nghi: “Buổi sáng muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị, không có cách nào tiễn hai mẹ con ra sân bay, đến lúc đó hai mẹ con hãy tự chú ý.”
Tần Thi Nghi không ngờ sẽ nhận được sự quan tâm từ Chủ tịch Thịnh và Thịnh tổng, quả thực thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Có Tiểu Trương đi theo, đến San Francisco cũng có người đón ở sân bay, sẽ không xảy ra vấn đề.”
Thịnh phu nhân gật đầu nói: “Con thường xuyên xuất ngoại, cả nhà rất yên tâm. Trước kia lo lắng vì con mang Tiểu Kiệt theo, chẳng qua giờ cũng chẳng có gì phải lo nữa.”
Boss nói cùng cháu trai ăn sáng, thật đúng là chỉ ăn sáng, ăn xong ba con ba người liền vội vàng ra cửa.
Tần Thi Nghi có thể lý giải, tốt xấu gì cô cũng từng làm việc ở tổng bộ tập đoàn Thịnh Thị, tuy rằng chỉ là thực tập sinh nho nhỏ dưới tầng chót nhất nhưng đối với cuộc họp hội đồng quản trị mỗi tháng một lần vẫn có hiểu biết nhất định: Từ Chủ tịch Thịnh đến quản lý, ngày này đều phải đúng giờ tham dự, có thể thấy được tầm quan trọng của cuộc họp này. Cuộc họp hội đồng quản trị luôn bắt đầu lúc chín giờ sáng, bây giờ Chủ tịch Thịnh, Thịnh tổng và phó Thịnh tổng mới ra cửa, ít nhất phải hơn chín giờ mới đến công ty, cuộc họp hội đồng quản trị tất nhiên sẽ bị chậm lại.
Có thể vì cậu nhóc làm tới bước này, Chủ tịch Thịnh bọn họ coi như rất dụng tâm.
Sau khi tiễn mấy người rời đi, Thịnh phu nhân xoay người nói với Tần Thi Nghi: “Vé máy bay đặt chuyến mười hai giờ trưa, chúng ta không vội ra cửa, đi tản bộ trước đã.”
Tần Thi Nghi gật đầu, vừa nghe lời này cô liền biết Thịnh phu nhân muốn tiễn mẹ con cô ra sân bay nên cười nói: “Nếu mẹ có việc bận thì cứ đi đi ạ. Con cũng không phải lần đầu tiên ra nước ngoài, có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Kiệt.”
“Vậy không được.” Thịnh phu nhân nắm tay Thịnh Dục Kiệt, cười híp mắt nói: “Chuyện gì cũng kém quan trọng hơn cháu trai mẹ.”
Tản bộ nửa tiếng mới về, Thịnh phu nhân nói luôn: “Thời gian không sai biệt lắm, trước lên xem hành lý đã sắp xếp chỉnh tề chưa, kiểm tra coi có bỏ xót thứ gì không. Kiểm tra xong, chúng ta cũng nên xuất phát.”
Kiểm tra hành lý xong, khoảng mười giờ rưỡi bọn họ xuất phát, tầm này dòng xe cộ trên đường không đông đúc lắm, chú Lâm lái xe một đường thông suốt, mười một giờ đến sân bay.
Nguyên chủ thường xuyên bay ra nước ngoài, sớm thăng cấp quyền hạn khách quý có thể đến phòng nghỉ khách quý chờ đăng ký. Chẳng qua lần này bởi vì Tần Thi Nghi không chỉ đi cùng Thịnh Dục Kiệt mà còn cả Tiểu Trương, không thể dẫn theo nhiều người như vậy vào phòng khách quý, đành đến sân bay làm thủ tục trước rồi đến phòng nghỉ khoang hạng nhất chờ.
Không sai, Thịnh phu nhân đặt cho bọn họ khoang hạng nhất, nhìn đến tin đăng ký Tần Thi Nghi và Tiểu Trương đều chấn kinh.
Thịnh gia tài đại khí thô, xót cháu trai ngồi máy bay mười mấy tiếng chịu khổ đặt khoang hạng nhất cho hai mẹ con họ thì rất bình thường, nhưng Tiểu Trương là nhân viên đi theo đặt khoang hạng nhất cho cô ấy có điểm quá mức thổ hào, khoang này ít cũng phải đắt hơn khoang phổ thông một hai vạn, đều là tiền cả đó.
Đối với an bài ngoài dự đoán của mọi người, Thịnh phu nhân giải thích: “Ở trên máy bay mười mấy tiếng, mẹ sợ Thi Nghi một mình chăm sóc Tiểu Kiệt sẽ bất tiện, an bài Tiểu Trương ngồi cũng các con cũng dễ chăm sóc lẫn nhau.”
Tốt thôi, tất cả đều vì phục vụ bánh bao nhỏ. Tần Thi Nghi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nhưng vẫn không nhịn được vân vê mặt bánh bao nhỏ, cười nói: “Bà nội an bài tri kỷ như vậy, Tiểu Kiệt còn không mau cảm ơn bà nội? Con chào tạm biệt bà đi, chúng ta phải đi kiểm tra an ninh.”
Thịnh Dục Kiệt nghe lời tiến lên ôm Thịnh phu nhân: “Bà nội hẹn gặp lại.”
Thịnh phu nhân cuối cùng không nhịn nổi, ngồi xổm xuống ôm cháu trai hôn hôn, lưu luyến nói: “Từ khi Tiểu Kiệt sinh ra đến bây giờ chưa từng rời khỏi bà nội lâu như vậy, bà nội thực sự có chút không quen.”
Chú Lâm gửi hành lý cần vận chuyển xong, qua đây an ủi Thịnh phu nhân: “Khoảng hơn nửa tháng thôi là Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia sẽ trở lại.”
Tần Thi Nghi biết Thịnh phu nhân chuẩn bị đi Anh ở nhiều hơn một thời gian, sợ rằng không chỉ tách ra nửa tháng, liền cười nói: “Nếu mẹ nhớ Tiểu Kiệt thì gọi điện thoại hoặc gọi video trò chuyện đều rất tiện.”
“Cũng đúng.” Thịnh phu nhân gật đầu, lưu luyến không rời buông Thịnh Dục Kiệt ra, đứng lên hỏi chú Lâm: “Mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ hai mươi.”
“Nên vào thôi.” Thịnh phu nhân mím môi, lôi kéo mẹ con Tần Thi Nghi đem những dặn dò đã nói ở trên xe lặp lại lần nữa, cuối cùng nói: “Tới Mỹ, nhớ rõ gọi điện thoại báo bình an cho mẹ, máy bay sắp khởi hành rồi.”
Lúc trước Tần Thi Nghi có tra qua thời gian chuyến bay xuất phát và hạ cánh, hơi khó xử nói: “Lúc máy bay hạ cánh, chỗ mẹ đoán chừng đã nửa đêm, con sợ quấy rầy...”
Không đợi Tần Thi Nghi nói xong, Thịnh phu nhân mười phần kiên định nói: “Mặc kệ mấy giờ đến cứ gọi điện thoại cho mẹ, bằng không buổi tối mẹ không ngủ được, mà ngủ cũng không an tâm.”
Đã nói đến mức này, Tần Thi Nghi chỉ có thể đồng ý, lôi kéo anh bạn nhỏ tạm biệt Thịnh phu nhân, nhận visa và vé máy bay chú Lâm đưa qua, xoay người bước qua cửa an ninh. Tiểu Trương kéo một vali hành lý nhỏ theo sát phía sau, bên trong đều là đồ được phép mang lên máy bay gồm: Gối đầu, chăn lông và áo khoác. Thịnh phu nhân sợ Thịnh Dục Kiệt ở trên máy bay lạnh, lại lo lắng chăn mà bên hãng hàng không cung cấp không sạch sẽ, nên nhắc mang thêm. Đồng thời còn bảo ba người cầm theo áo khoác, máy bay sẽ hạ cánh ở San Francisco lúc chín giờ sáng giờ địa phương - Nhiệt độ buổi sáng bên đó chỉ khoảng 10 - 20 độ C, không chuẩn bị áo khoác giữ ấm cẩn thận, chỉ sợ vừa xuống máy bay liền đông lạnh thành cẩu.
***
Tiểu Trương giống như người mộng du gắt gao theo sát Tần Thi Nghi, hiện tại cô ấy cảm thấy mình thật đúng là mệnh tốt, lần đầu tiên đi máy bay chính là xuất ngoại, lại còn ngồi khoang hạng nhất. Khi biết được ra nước ngoài Tiểu Trương đã trộm tra qua giá vé máy bay, một vé máy bay khoang hạng nhất tương đương với vài tháng tiền lương của cô ấy đó. Thịnh gia quả nhiên tài đại khí thô, quyết định ban đầu của cô ấy thật sự quá đúng đắn, chỉ cần chăm sóc tốt cho cô chủ, thăng chức tăng lương, nghênh đón cao phú soái không phải giấc mơ!
Lúc này Tiểu Trương quả thực nhiệt tình sôi trào, quyết thề chăm sóc cô chủ cẩn thận tỉ mỉ, nhất thời không khống chế được âm lượng lớn giọng nói: “Tam thiếu phu nhân nơi này có cơm trưa, tôi đi lấy cho Tam thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia một chút nhé?”
Người nghỉ ngơi ở phòng khoang hạng nhất không nhiều lắm, tốp năm tốp ba ngồi lác đác, đều nhỏ giọng nói chuyện. Đột nhiên nghe Tiểu Trương lớn tiếng, một đám người ngẩng đầu nhìn sang. Mỹ nữ dẫn đầu tiến vào không khống chế được nụ cười hoàn mỹ, khoé miệng co giật khả nghi.
Tần Thi Nghi cảm thấy xấu hổ, xấu hổ không phải vì Tiểu Trương lớn tiếng, mà vì cách cô ấy tuỳ tiện xưng hô với bọn họ trước mặt người khác. Người nước ngoài thì thôi không nhắc, nhưng người trong nước nghe hiểu lời Tiểu Trương nói trong lòng khẳng định đang chê cười. Thực tế thời điểm lần đầu tiên nghe xưng hô kiểu này, Tần Thi Nghi có loại cảm giác mình hoá thân vào nhân vật phim truyền hình vớ vẩn, thậm chí đến bây giờ cô cũng không có biện pháp nào quen với cách xưng hô kiểu này. Ban đầu Tần Thi Nghi còn uyển chuyển nhắc nhở thím Lưu và mọi người sửa cách xưng hô, nhưng mà thím Lưu không tiếp thu đề nghị, hơn nữa hướng Tần Thi Nghi tỏ vẻ, quy củ xưa nay của Thịnh gia là vậy. Tần Thi Nghi lập tức không dám nhắc lại, nghĩ thầm nếu quy củ như thế, nguyên chủ chắc đã sớm quen, cô bỗng nhiên tỏ vẻ không quen, rất dễ dàng khiến cho mọi người hoài nghi.
Không thay đổi được mọi người, Tần Thi Nghi chỉ có thể tự mình học cách tiếp thu, điểm này cô đúng là bội phục Tiểu Trương, trong trí nhớ lúc Tiểu Trương chăm sóc nguyên chủ vẫn còn rất bình thường, xưng hô đều là “Tần tiểu thư”, kết quả cùng thím Lưu thẩm và mọi người lăn lộn mấy ngày, liền há miệng ngậm miệng gọi cô “Tam thiếu phu nhân” một chút quá trình thích ứng đều không cần, tuyệt đối là nhân tài. Đương nhiên cũng có khả năng là thím Lưu đã làm tốt công tác tẩy não.
Ngày thường lúc ở Thịnh gia nghe được cách mọi người xưng hô với cô, tuy rằng trong lòng Tần Thi Nghi mất tự nhiên, nhưng bởi vì không có quần chúng ăn dưa không quen biết vây xem cô còn miễn cưỡng nhịn. Nhưng mà bây giờ, cảm nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn chăm chú, Tần Thi Nghi không có cách nào nhịn nổi, vỗ đồng chí phục vụ nhiệt tình tăng vọt: “Tiểu Trương, tôi nói với cô chuyện này.”
Hiện tai Tiểu Trương không sợ cô chủ sai sử chỉ sợ cô chủ có việc không tìm mình, cô chủ càng thích dùng mình, càng chứng tỏ mình làm việc khiến cô chủ vừa lòng. Giờ nghe cô chủ cần phân phó, Tiểu Trương lập tức vang dội đáp: “Tam thiếu phu nhân cứ phân phó!”
Tiểu Trương vừa mới dứt lời, Tần Thi Nghi nhận thấy ánh mắt dừng ở trên người cô hình như càng mãnh liệt, không nhịn được co giật khóe miệng, giờ cô không dám đoán quần chúng ăn dưa là dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân thần kinh hay ánh mắt gì khác nhìn bọn họ.
Tần Thi Nghi bất đắc dĩ hướng Tiểu Trương nói: “Cô không cần kích động, tôi chỉ muốn cô đổi cách xưng hô mà thôi, ở bên ngoài... Không hay lắm.”
Tiểu Trương cuối cùng ý thức được băn khoăn của cô chủ, đè thấp giọng hỏi: “Muốn dựa theo cách xưng hô như trước kia sao?”
“Không cần.” Tần Thi Nghi tưởng tượng cả ngày bị người khác gọi “Tiểu thư, tiểu thư” cũng có chút 囧, lại không phải người xa lạ. Cân nhắc, cô liền nói: “Về sau gọi chị Tần là được.”
Ánh mắt Tiểu Trương rối rắm, không gật đầu cũng không lắc đầu mà đờ người nhìn Tần Thi Nghi nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “Tam thiếu phu nhân, tôi gọi không ra.”
Tần Thi Nghi nhướn mày, rất ngoài ý muốn khi nghe Tiểu Trương từ chối đề nghị của cô, chẳng lẽ quy củ của Thịnh gia thật sự khắc sâu vào lòng người như vậy sao?
Tiểu Trương giải thích: “Tam thiếu phu nhân nhìn trẻ tuổi hơn tôi nhiều, trước kia còn hay trang điểm già dặn, không đến mức trẻ hơn so với tuổi thật quá nhiều. Bây giờ Tam thiếu phu nhân chỉ trang điểm nhẹ, mặc quần áo cũng rất đơn giản nhẹ nhàng, thoạt nhìn đặc biệt tràn đầy sức sống thanh xuân, nói Tam thiếu phu nhân vừa mới tốt nghiệp đại học sợ rằng mọi người đều tin sái cổ. Tôi gọi Tam thiếu phu nhân là chị, bị người khác nghe thấy chắc chắn sẽ chê cười tôi không biết xấu hổ.”
Trong lòng Tần Thi Nghi có điểm khổ sở, không cần hoài nghi cô chính xác vừa mới tốt nghiệp đại học! Bị người lớn tuổi hơn mình gọi chị, kỳ thật trong lòng cô cũng không chịu nổi!
Suy nghĩ chung quy chỉ là suy nghĩ, Tần Thi Nghi không thể không thẹn với lương tâm nói: “Cô không phải không biết tôi còn lớn hơn cô tận năm tuổi, thế nào tôi không đảm đương nổi một tiếng “Chị” của cô à?”
“Haizzz.” Tiểu Trương buồn rầu thở dài: “Tam thiếu phu nhân ba mươi tuổi tuổi mà giống như mới đầu hai mươi, tôi hơn hai mươi tuổi mà lớn lên giống như hơn ba mươi tuổi, ông trời thật là bất công.”
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, Tần Thi Nghi còn muốn ôm Tiểu Trương khóc rống nhưng vẫn phải nhịn, Tần Thi Nghi kéo chủ đề lại: “Tuy cô khen tôi nhưng cách xưng hô nên sửa vẫn phải sửa, tôi không muốn ra ngoài đường bị người khác nhìn giống như bệnh nhân tâm thần.”
Tiểu Trương đang giãy giụa, Tần Thi Nghi lấy ra đòn sát thủ, vẻ mặt lạnh lẽo vô tình nói: “Đương nhiên nếu cô thích bị trừ tiền lương, không thay đổi thì thôi.”
“Không, em sửa!” Trước mặt tiền tài, Tiểu Trương lập tức vứt bỏ cảm giác thẹn với lương tâm: “Chị Tần còn có điều gì phân phó?”
Tần Thi Nghi há miệng thở dốc, vừa định nói gì tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, Thịnh Dục Kiệt mấy ngày nay bị huấn luyện thành thói quen vừa nghe tiếng chuông điện thoại liền tự động giúp mẹ tìm di động trong túi, tay nhỏ vô cùng linh hoạt vừa lật vài phen thì lấy được di động ra. Anh bạn nhỏ mắt sáng lấp lánh ngẩng đầu: “Là điện thoại của ba.”
Nghe lời này, Tiểu Trương không kiềm chế được mắt bật lên sáng ngời, kích động trong lòng dâng lên, chưa nhìn thấy nam thần đã được nghe giọng nói sao?
Tiểu Trương kích động, không nhịn được nhắc nhở Tần Thi Nghi: “Tam... Chị Tần, Tam thiếu gia gọi điện thoại, chị không nhận sao?”
Tần Thi Nghi vốn đang định nhận, kết quả ngẩng đầu nhìn thấy mắt Tiểu Trương loé ra ánh sáng quá độ, biểu tính giống hệt các nữ nhân viên trong tập đoàn lúc bát quái về việc phó Thịnh tổng phong lưu, quả thật không sai tẹo nào, không nhịn được mà hiểu lầm, Tiểu Trương kích động như vậy làm gì? Có phải Thịnh phu nhân dặn dò cô ấy điều gì không, định xem giữa mình và ông xã miễn phí sống chung có tốt không à? Vậy nếu cô không nhiệt tình với ông xã miễn phí, chẳng phải Thịnh phu nhân cũng sẽ biết hay sao?
Tần Thi Nghi lập tức cảnh giác, hướng Tiểu Trương phẩy tay: “Đi giúp Tiểu Kiệt lấy chút đồ ăn qua đây.”
“Vâng.” Tiểu Trương khó nén thất vọng, nghe lời phục vụ, trong lòng nghĩ Tam thiếu phu nhân thật nhỏ mọn, không muốn mình nghe giọng nam thần.