Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 47: Chương 47: Bị bắt




Ngọn núi bị tuyết phủ trắng xóa, sáng rực bầu trời đêm, giống như một khối kim cương khổng lồ, góc đỉnh núi có khe rãnh rõ ràng, trời cao bao phủ âm u như một tác phẩm điêu khắc vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.

Dưới khối băng rắn chắc, có thể nhìn thấy thấp thoáng hai bóng đen đang di chuyển, chính là Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm đang tìm cách leo lên bờ, nhiệt độ giảm xuống hơn mười mấy độ, bọn họ chỉ muốn tìm một nơi để ẩn núp.

“A......” Tô Cẩm khẽ kêu, ôm ngực ngã nhào trên tuyết..

Lục Thiểu Đình nhanh chóng tiến lên đỡ cô, dưới lớp áo quần đơn bạc, da thịt xung quanh vết thương xanh tím lại, mà cả người cô cũng không ngừng run rẩy.“Đi.” Lục Thiểu Đình nhẹ nhàng lên tiếng, giảm bớt tốc độ đỡ cô đi về phía trước.

Tô Cẩm hơi sửng sốt, giương mắt nhìn gương mặt cương nghị góc cạnh của anh, ánh mắt thâm thúy không lùi bước, cái ôm của anh khiến thân thể cô ấm lên một ít, cô khẽ cắn môi, cố gắng bước nhanh.

Bọn họ đi vào một băng động, đây là một huyệt động thiên nhiên, bên trong thông suốt bốn phía, rộng ít nhất sáu trăm mét vuông, có hai mấy con đường thông ra ngoài, không rõ dẫn đến nơi nào. Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm nhìn tình hình này, tâm trạng cũng có chút bất an. Nếu chọn sai đường cụt thì kết của cuối cùng của bọn họ chính là bị bắt, trừ phi bọn họ có thể chọn trúng một đường ra ngoài.

Lục Thiểu Đình tạm thời buông lỏng tay Tô Cẩm, đi đến trước mỗi cửa hang nhìn một lần, cuối cùng anh lựa chọn một khe nhỏ. Tô Cẩm lập tức hiểu được kế hoạch của anh, anh muốn đi quanh co, cho dù đám người Ấn Độ có đuổi tới đây, bọn chúng cũng sẽ phải phân tán tìm ở những hang lớn, mà đợi sau khi bọn chúng vào động, ít nhất hai người vẫn có cơ hội để trốn.

Lục Thiểu Đình đỡ Tô Cẩm đi về phía cái khe nhỏ, tuy chỉ là một khe nhỏ nhưng cũng khá sâu. Bọn họ không đi xa, mà dừng lại ở một góc tối. Tô Cẩm kháng thể yếu, không chịu được lạnh, Lục Thiểu Đình đành ôm cô vào ngực thật chặt, cố gắng truyền hơi ấm sang cho cô.

Khoảng hơn mười phút sau, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiếng người nói rất lớn, chỉ huy vào động tìm kiếm. Đám người đó tất nhiên không ngờ bọn họ sẽ dùng chiêu này, rất nhanh, những tiếng bước chân dần dần biến mất, nhưng chắc chắn vẫn có người đứng canh ngoài cửa động. Lục Thiểu Đình lại kiên nhẫn đợi thêm 15 phút nữa, chờ người vào hang đi xa xa chút. Tình huống có thể biến hóa bất cứ lúc nào nhưng anh không thể chờ lâu thêm nữa, anh kêu Tô Cẩm đừng nhúc nhích còn mình thì cầm một khẩu súng đi ra ngoài. Tô Cẩm tự ôm mình thật chặt, nhìn bóng người anh, trong ánh mắt hiện lên tia lo lắng.

Qua 2 phút, chợt nghe tiếng súng vang dội, Tô Cẩm siết chặt miếng băng, tiếng súng vang lên tức là có người xảy ra chuyện, cô hy vọng người đó không phải Lục Thiểu Đình. Đang lúc bất an, bóng người Lục Thiểu Đình chạy vội vào, nâng cô dậy thấp giọng nói: “Đi.”

Tô Cẩm bước chân về phía trước, phải biết rằng bọn họ chỉ có mười mấy phút để thoát, bởi vì hang động rất vang nên những người kia có thể đều đã nghe được tiếng súng, có thể đang trở lại.

Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình chạy tới chỗ lúc bọn họ vừa đến núi tuyết, chạy về phía bên phải. Tuyết khó đi, băng cứng trơn trượt, chỉ cần sơ sẩy là có thể trượt xuống sông, khi đến một sườn dốc phủ đầy tuyết thì sau lưng truyền đến tiếng nói, gầm lên một câu tiếng Anh giận dữ: “Các cô chạy không thoát đâu.”

Sau đó, nhiều tiếng động vang lên, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình quay đầu thì thấy phía sau đã có mười khẩu súng nhắm thẳng vào bọn họ. Nhóm sát thú áp sát từng chút một, Lục Thiểu Đình ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhếch môi cười: “Được, chúng tôi đầu hàng.” Nói xong, anh vứt khẩu súng xuống, âm thầm nắm chặt tay Tô Cẩm.

Tô Cẩm đương nhiên chú ý tới biểu tình vừa rồi của anh, cô cắn chặt răng, giơ hai tay lên đầu hàng, đồng thời đưa mắt nhìn lên. Trên đỉnh đầu họ có một khối băng nhô ra, cô quay đầu nhìn Lục Thiểu Đình, dùng ánh mắt nói cho anh biết cô đã chuẩn bị xong.

Lục Thiểu Đình ném súng vào trong, họng súng hướng lên trên, lúc súng rơi xuống đất, anh nhanh chóng lộn qua tấm ván, bóp cò. Giây tiếp sau, anh nhanh chóng cầm súng, dùng hết sức lực nhảy vào trong một cái khe cùng với Tô Cẩm .

Sát thủ phía sau thấy thế xông lên đuổi theo, nhưng mà một tiếng “rắc rắc” rất lớn vang lên. Tất cả đám đều dừng lại, bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu. Nột khối băng cứng rất lớn đang lúc la lúc lắc, hung mãnh sụp xuống.

“A......” Hơn chục tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trong khe suối, Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm cũng lấy tay ôm đầu cố gắng núp vào một góc, mặt đất chấn động, miếng băng khổng lồ đổ sụp xuống chấn động khoảng hơn mười giây, mặt đất khôi phục lại sự yên ổn. Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình lách người ra, nay con đường đã bị lấp kín, bọn họ phải cẩn thiện nghiên cứu đường khác, nhưng nơi này không có lương thực lại giá rét, chung quy không phải nơi nán lại lâu, bọn họ phải rời đi.

Đi ra khoảng một trăm mét, ánh mắt Lục Thiểu Đình nhìn về phía rừng cây đối diện, nói với Tô Cẩm: “Cô có thể bơi được chứ?”

Tô Cẩm gật gật đầu: “Có thể.”

Lục Thiểu Đình nhìn cô có chút lo lắng. Hai người đồng thời xuống nước, Tô Cẩm bơi trước, Lục Thiểu Đình theo sát cô phía sau, chỉ cần cô có chút nguy hiểm, anh có thể kịp thời giữ cô lại.

Lúc mới bắt đầu Tô Cẩm bơi rất ổn, sau khoảng ba mươi mét, bởi vì nước lạnh và dùng sức kéo rách vết thương, cuối cùng cô không còn sức lực chống đỡ được nữa, cả người dẫn chìm xuống, thiếu chút nữa bị nước cuốn trôi. Lục Thiểu Đình lập tức ôm chặt lấy cô, mang cô bơi sang bờ bên kia.

Lên bờ, ý thức của Tô Cẩm đã mơ màng, Lục Thiểu Đình kéo áo cô kiểm tra miệng vết thương, lúc này mới phát hiện, miệng vết thương đã bị nứt ra, sâu hơn trước rất nhiều. Lúc ra ngay từ lúc lái xa, bên trong lắc lư, vết thương của cô đã bị rách nhưng cô lại không nói tiếng nào.

“Tô Cẩm.” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt cô, giúp cô tỉnh lại.

Tô Cẩm mở hé hé mắt ra, cô thấy miệng khẩu súng đã đặt vào gáy Lục Thiểu Đình, cô giãy dụa kêu lên: “Đừng nổ súng.”

Vừa rồi, Lục Thiểu Đình chỉ lo cho Tô Cẩm mà quên không để ý tới đám sát thủ Ấn Độ sau lưng. Tên mắt tam giác cầm đầu cười lạnh: “Các cô không trốn được nữa?”

Tô Cẩm miễn cưỡng nhếch môi cười: “Chúng ta làm cuộc giao dịch.”

“Giao dịch gì?”

“Các anh muốn tin tức gì, tôi sẽ nói hết cho các anh biết, nhưng anh không thể giết anh ấy.”

“Anh ta là ai vậy?”

“Anh không cần biết.” Tô Cẩm lạnh lùng đáp.

“Được, đến Ấn Độ trước, tôi đảm bảo các cô sẽ sống.” Mắt tam giác cười âm hiểm.

“Các anh không muốn cô ấy chết trước khi đến được Ấn Độ chứ, tốt nhất chuẩn bị cho chúng tôi một ít thuốc.” Lục Thiểu Đình quay đầu nói.

Mắt tam giác cũng nhìn ra được tình trạng của Tô Cẩm không lạc quan, tuy hắn thống hận hai tên này khiến bọn hắn bôn ba lâu như vậy, đồng thời cũng hận hai người khiến nhiều thủ hạ của hắn bị thương như vậy. Nhưng người phụ này trăm ngàn lần không thể chết được, hắn đành phải đáp ứng: “Đi theo chúng tôi.”

Trở lại trong xe, một sát thủ ném cho bọn họ một túi thuốc, đặt Tô Cẩm ở ghế sau, Lục Thiểu Đình cởi quần áo trên người mình đắp cho cô, đồng thời mở túi thuốc ra, thuần thục chọn một ít thuốc có thể sử dụng, cởi áo Tô Cẩm ra, rửa sạch vết thương.

Khoảng nửa giờ sau, băng bó xong xuôi, anh mặc quần áo vào cho Tô Cẩm, dùng dây an toàn cố định cô nằm đấy, mắt tam giác ngồi kế bên ghế lái, chiếc xe bắt đầu phóng thẳng về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.