Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 59: Chương 59: Gặp lại cố nhân




Đêm trên mặt biển không hề lặng yên, từng đợt sóng cuồn cuộn dâng cao, gió biển gào thét, át hết mọi âm thanh. Lúc này, chiếc ca nô cỡ nhỏ bị sóng biển đánh vào, vạch ra một đường sóng trắng xóa. Cô tránh những mỏm đá xung quanh hòn đảo, sau 20 phút, ca nô xông lên một bờ cát kín đáo, một bóng dáng nhanh nhẹn nhảy xuống, giấu ca nô xong xuôi, nhanh chóng ẩn mình. Sau khi đi bộ ít nhất 20 phút mới đến mặt trước của hòn đảo, Tô Cẩm nằm sấp người trên đỉnh núi, quan sát toàn bộ động tĩnh phía dưới.

Ánh đèn dưới chân núi sáng rọi, chiếu sáng khắp bốn phía, Tô Cẩm đeo kính đêm bắt đầu thăm dò số sát thủ canh giữ. Vị trí đáng chú ý nhất là trên một tòa tháp cao, đang có hai sát thủ đang tuần tra, cửa kho hàng này được xây rất lớn, còn thân thì giấu sâu trong lòng đất, tạo thành thế dễ thủ khó công. Tô Cẩm phát hiện cửa cũng có hai người trông coi, cửa sắt khép kín, Tô Cẩm nhẫn nại chờ động tĩnh, ít nhất cô muốn biết rõ cửa này mở ra đi vào như thế nào.

Đột nhiên, một tiếng súng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trên đảo, sau đó là một trận bắn phá mãnh liệt, hai sát thủ trên tháp cao tử vong, còn sát thủ canh cửa cũng không kịp đánh trả, trúng đạn ngã xuống đất. Lúc này, trong bóng tối xuất hiện sáu bóng người, bao vây cửa sắt.

Tình huống bất chợt phát sinh này lập tức phá tan sự khó khăn trước mặt, Tô Cẩm nhanh nhẹn trượt xuống, ẩn thân vào một chỗ bí mật gần đó, thấy sáu sát thủ kia đã ẩn phục tốt, chỉ chờ cửa sắt mở ra, chớp lấy thời cơ.

Bên trong cửa sắt, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, trước mắt chỉ biết chờ, chờ Mạc Kim phản kích. Sự chờ đợi này không quá dài, chợt nghe thấy cửa sắt kẹt một tiếng, nặng nề mở ra, sau đó còn chưa tới kịp thấy rõ tình trạng bên trong, mặt sau cửa sắt liền truyền đến một trận bắn phá mãnh liệt. Bốn sát thủ cầm chặt súng ống, đầu tiên là quét loạn một lượt, chờ bọn chúng nghỉ ngơi lấy sức là lúc sát thủ áo đen bắt đầu bắn trả, hai bên triển khai cuộc chiến dữ dội.

Sát thủ bên phía Mạc Kim không đủ mạnh, so ra kém hơn những người Lãnh Mặc Phàm thuê đến. Nhóm người này lập nên, phần lớn bộ phận từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng hoặc từng lăn lộn trên chiến trường, hiệu suất và thủ đoạn tác chiến của họ vượt xa sát thủ bình thường.

Bốn sát thủ rất nhanh bị giải quyết, sáu người áo đen cẩn thận cầm súng tiến vào, Tô Cẩm cũng đi theo phía sau. Lúc này cửa sắt lại kẹt một tiếng, trong lòng cô cả kinh, lăn người vào trong, đồng thời cũng hiểu được, Mạc Kim cố ý dẫn dụ sát thủ, muốn lợi dụng ưu thế địa hình để giải quyết bọn họ.

Phía trước có sát thủ mở đường, Tô Cẩm dễ dàng tiến nhập. Cô không lựa chọn đường lớn mà tiến đến một lỗ nhỏ, trèo lên đường thông khí. Động tác của Tô Cẩm rất nhanh nhẹn, mục tiêu của cô là Mạc Kim, cô thầm nghĩ phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được chỗ Mạc Kim, còn những sát thủ khác, giao cho sáu người kia giải quyết là được.

Đường cung cấp khí thông suốt, Tô Cẩm xốc một khối nhỏ trên trần nhà để xem xét tình hình phía dưới, bây giờ đang thời kỳ nhạy cảm, đa số nhân thủ tập trung ở một chỗ. Tô Cẩm đột nhiên nghĩ ra, trước khi giải quyết Mạc Kim còn có một chuyện rất quan trọng phải làm đó là phá hủy ba kho hàng của hắn, bọn chúng không có vũ khí cung cấp, phần thắng của cô cũng nhiều hơn.

Trước khi tới, Tô Cẩm đã thuộc lòng địa hình, phát hiện có một con đường lập tức bước tới. Cô tra được, cửa thông đạo duy nhất có thể xâm nhập kho hàng là máy điều hòa. Qua 7 phút bò sát, Tô Cẩm xác định được ba kho hàng, ngoài cửa có bốn người gác. Nếu Tô Cẩm muốn thông qua quạt điều hòa, trước hết phải giải quyết nhóm người này. Cô cầm một khối vỏ đồng bên cạnh, cố sức uốn cong nó thành miếng mỏng sau đó ném về phía cánh quạt điều hòa. Cánh quạt gió đang chuyển động với tốc độ nhanh gặp phải ngoại vật ngăn cản, phát ra âm thanh chói tai, lúc này, bốn sát thủ bên ngoài kho hàng nghe được động tĩnh phía trên, cùng ngẩng đầu lên nhìn. Cùng lúc đó, Tô Cẩm hai tay cầm súng, lắc người nhảy xuống đồng thời nổ súng, hai gã sát thủ bị trúng đạn. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, cô lăn một vòng bắn vào mục tiêu, hai tên sát thủ còn lại chưa kịp thấy rõ địch, trên người đã thủng vài lỗ máu.

Dễ dàng giải quyết bốn sát thủ, Tô Cẩm giẫm lên một cái hòm sắt, nhảy người lên đường cấp khí, thân thể trượt nhanh tới trước cánh quạt. Điều hòa bị chập, cánh quạt tạo thành lỗ hổng, cô cuộn mình trượt xuống.

Trong kho hàng không người, lúc điều hòa phát ra tiếng kêu đã chứng minh điều đó, Tô Cẩm rơi xuống, dưới ánh sáng mờ mờ, cô nhìn thấy trong kho này cất giấu số lượng lớn vũ khí nguy hiểm, súng ống đạn dược, còn cả loại bom mới nhất. Tô Cẩm xem xét bốn phía, cuối cùng tập trung cài đặt bom hẹn giờ, miệng nhếch lên nụ cười giả tạo. Cô hơi hạ người xuống, đưa tay khởi động thiết bị nổ, đồng thời đặt thời gian đếm ngược, 2 phút, đặt xong xuôi, cô quay về theo đường cũ, nhanh chóng rời khỏi kho hàng.

Lưng trốn sau cửa sắt, Tô Cẩm nhìn đồng hồ, còn không quá ba mươi lăm giây. Lúc này từ khe hở, cô nhìn thấy có mấy tên sát thủ đi về phía kho hàng, cô lẳng lặng đọc thời gian, cuối cùng nhẹ giọng đếm từng giây. “7, 6, 5, 4, 3, 2, 1......”

“Bùm......” Chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, Tô Cẩm bịt lỗ tai cũng cảm thấy màng tai bị chấn động. Ngay sau đó, ánh lửa bùng bùng bốc lên, luồng áp suất mạnh xô ngã toàn bộ những vật trong bán kính một trăm mét, tiếng nổ mạnh không ngừng, toàn bộ kho hàng dưới lòng đất chấn động, đá vụn trên nóc nhà cũng ào ào rơi xuống. Giằng co hơn 2 phút, chấn cảm (cảm giác sinh ra do động đất) biến mất, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng bước chân, tất cả đều dồn dập chạy tới kho hàng.

Tô Cẩm nhảy xuống thông đạo, đi vào một con đường.

Trên hầm thông khí, nhóm sát thủ lúc này đều trở nên hỗn loạn. Bọn họ không chạy là bởi vì bọn họ biết Mạc Kim sẽ không mở cửa thả bọn họ ra ngoài, họ chỉ có thể bắt buộc chạy tới kho hàng, nơi đó là phòng của Mạc Kim, trong phần lớn đám sát thủ cầm súng đứng đây chỉ có một bóng dáng ngoại lệ. Trong tay hắn cầm một túi tiền, thân thể linh hoạt lách khỏi đám người, chạy về phía cửa trái, vừa chạy đến cửa thông đạo, phía trước truyền đến tiếng bước chân khiến hắn ngẩn ra. Đáng lẽ ra ở nơi này lúc này không nên có tiếng bước chân, sát thủ đều tập trung ở đây rồi, còn có ai được chứ?

Dáng người cao lớn thẳng tắp đứng ở chỗ tối, vài tia sáng chiếu xuống chiếc mũ cúi thấp, không phải gương mặt châu Âu mà là một gương mặt châu Á anh tuấn. Cặp mắt hẹp dài, đáy mắt có thần, lóe ra tia cảnh giác mãnh liệt, hắn giữ chặt viền mũ, hơi nghiêng người nhìn lại hành lang thông đạo. Trong hành lang phía trước có người cầm súng di chuyển, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Thiểu Đình chính là giải quyết hắn. Nhưng ngay khi ánh sáng bên chợt lóe, một nhân thủ nhanh hơn anh chĩa súng vào người trong hành lang, trong nháy mắt làm kinh động đối phương. Cô lập tức quay đầu lại, cũng giơ súng lên theo. Tên kia điên cuồng xả súng về phía cô, nhìn người phụ nữ quay cuồng trong mưa bom bão đạn, Lục Thiểu Đình kinh hãi, bởi đó không phải sát thủ mà là người quen của anh. Gặp cô vào lúc này, Lục Thiểu Đình thực sự khiếp sợ, khẩu súng trong tay anh không chút do dự nhắm thẳng vào người kia nổ súng, một phát trúng đích. Người nọ dường như không dám tin bị đồng bọn của mình bắn chết, mở to mắt hoảng sợ rồi ngã xuống.

Tô Cẩm kích động nhảy vào chỗ ẩn thân, cảnh giác thám thính tiếng động phía sau, khiến cô kỳ quái đó là không có tiếng súng truyền đến. Vừa rồi cô nghe được tiếng động giống như tiếng súng xen lẫn tiếng bước chân, sau đó còn cả tiếng đàn ông kêu thảm thiết, có chuyện gì ư?

Đột nhiên có tiếng bước chân tới gần, cô lập tức cầm súng, nhắm ngay hành lang, nhưng đúng lúc đóm một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên. “Đừng nổ súng, là tôi.”

Giọng nói này cũng khiến Tô Cẩm kinh ngạc vô cùng, cô ra khỏi chỗ tối, thấy Lục Thiểu Đình đứng ngoài cách cô 5m, mặc quần áo lao động nơi này, trong tay nắm chặt một gói to.

“Anh đến lấy tư liệu hả?” Tô Cẩm nhướn mày nhìn anh.

“Ít nhất cũng đủ làm chứng cớ.” Lục Thiểu Đình mỉm cười, lập tức hỏi. “Sao cô lại ở trong này?”

Không đợi Tô Cẩm trả lời, anh đã nghĩ đến điều gì đó, nheo mắt nói. “Chẳng lẽ vụ nổ tối qua do các cô làm?”

“Tôi tới giết Mạc Kim.” Tô Cẩm gật đầu, nhìn hướng anh chạy trốn, cô nhíu mày hỏi. “Anh phải đi sao?”

Lục Thiểu Đình trầm tư một lát, đột nhiên nhún nhún vai nói. “Tôi không vội, tôi có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ sau mới rời đi cũng được.”

“Vì sao anh lại giúp tôi?” Tô Cẩm nhếch môi nở nụ cười, mê người mà quyến rũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.