Bà Xã Của Tui Là Xã Hội Đen

Chương 1: Chương 1: Đêm Bình An Xúi Quẩy




“Tề Lạc, tan ca được rồi!” Chủ tiệm chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo trên tường.

“Ah, đợi cháu dọn dẹp mấy thứ này lại cái rồi về.”

“Tề Lạc…” Chủ tiệm cầm một miếng bánh ga tô đã được gói kỹ: “Mấy ngày hôm nay nhờ cháu giúp mà cửa tiệm buôn bán tốt hẳn ra, ừ, hôm nay là đêm bình an, tặng cho cháu một món quà nhỏ, Merry Christmes!”

“Chàng trai” ở trong bếp ló đầu ra ngượng ngùng cười: “Cám ơn ông chủ ~”

………

Khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt thì đã 8 giờ.

Tề Lạc có chút lo lắng, không biết có kịp tới buổi party tối nay hay không, hơn nữa mình cũng đã hứa đi gặp bọn họ.

“Chị Tề Lạc!” “Tiền bối!” (Chính xác, bạn học Tề Lạc xin thề: nàng là một nữ sinh, mặc dù ít ai tin tưởng)

Chẳng biết lúc nào mà từ ngã tư đường xuất hiện một đám người dọa Tề Lạc nhảy cửng lên, nhìn kỹ lại, hóa ra là hậu bối trong trường.

“Chị, Noel vui vẻ!”

“Tiền bối, đây là bánh kem mà tự tay em làm!”



Sau nửa giờ thì đám người rốt cuộc cũng tản đi.

Tề Lạc đứng một mình ở ngã tư đường nhìn đống lễ vật xếp thành núi.

“Tần Mộc Minh, tiểu tử nhà ngươi chết chắc rồi! Không ngờ lại dám nói ra địa chỉ chổ làm thêm của ta cho bọn họ biết!”

Trong đêm bình an yên tĩnh văng vẳng tiếng rống giận của Tề Lạc.

Một góc không xả ở đằng sau Tề Lạc có một bóng người đang lấp ló, vẻ mặt đáng thương nhìn ai đó đang phát điên: “Tề Lạc, ta thật sự không cố ý đâu! Ngạnh hán(*) không đấu lại khổ hình ~”

(*) thường dùng để chỉ những người đàn ông cứng cỏi.

Mãi tới khi lỗ tai bị véo.

“Mộc Đồng, ngươi tạm tha cho ta đi, lỗ tai của ta thật sự sắp rớt ra rồi!”

Tần Mộc Minh đáng thương nhìn người đẹp ở phía sau.

“Hừ, ai bảo ngươi thông đồng với nàng gạt ta, đây là một trừng phạt nho nhỏ cho hai ngươi.”

“Hu hu, Tề Lạc không cho ta nói…”

“Được rồi được rồi, ta biết rồi.”

“Biết rồi sao còn véo lỗ tai của ta.”

“Véo lỗ tai của ngươi là muốn ngươi cút về nhà nhanh, bà mẹ đang nóng lòng chờ ở nhà ~”

Tần Mộc Đồng nắm lấy lỗ tai lão ca của mình biến mất trong màn đêm…

Một mình Tề Lạc đi bộ trên đường.

Nhớ tới mấy nhóc nhỏ vui vẻ bu lấy tặng quà, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

Nữ tu Mary nói mình lúc nhỏ, nhận được lễ vật lúc sẽ suốt ôm một ngày không bỏ được không nhìn.

“Hôm nay là đêm bình an.”

Đêm hôm nay vào hai mươi năm trước, mình bị bỏ ở trước cửa nhà thờ, trở thành một cô nhi.

Mặc kệ đã chịu đựng bao nhiêu khó khăn, mình cuối cùng cũng đã đi cho tới ngày hôm nay.

“Ha ha, những lúc hạnh phúc như thế này thường luôn khiến người cô đơn thấy không vui!”

Tề Lạc cười khổ một chút.

Đi tới nhà trọ mà nàng thuê.

Đột nhiên.

Có người nào đó ở sau lưng tóm lấy nàng.

Một thanh dao găm sáng trắng như tuyết đặt trên cổ nàng.

Nhất thời.

Tề Lạc cảm thấy lạnh người, nàng gặp ăn cướp trong truyền thuyết rồi.

Ngay khi bạn nhỏ Tề Lạc run run nói: “Ta… không… có tiền…” thì người ở phía sau hò hét vào hẻm nhỏ: “Âu Dương, nếu như mày không ra thì tao sẽ giết nó!”

Chung quanh im lặng.

Quả nhiên, trong bóng tối có một cô gái tóc dài mặc áo đen bước ra.

Nhờ ánh trăng.

Tề Lạc nhìn rõ mặt của nàng ta.

“Đẹp quá!”

Mặc dù trên khuôn mặt có chút vết máu nhưng không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.

Dáng người cao gầy trong đêm trăng vắng lặng càng trở nên nổi bật hơn.

Tựa như Tu La trong truyền thuyết.

“Người mà ngươi bắt chẳng có dính dáng gì tới ta cả?” Nàng ta lạnh lùng cười.

Trong ánh mắt đầy sự khinh thường cùng bễ nghễ.

Tề Lạc nghe thấy vậy thì cảm thấy tình hinh hơi khác, chẳng lẽ nàng ta mặc kệ mình?

Tề Lạc như nhìn thấy trước thi thể của mình nằm trên bàn mổ.

Ngày thường đều do nàng cầm dao mổ người khác, không ngờ bản thân nàng cũng có ngày đó.

Hai chân mềm nhũn, thân thể ngã xuống vừa vặn để lộ ra khuôn mặt của người đàn ông phía sau.

Mái tóc dài của cô gái áo đen bay lượn, xẹt qua đỉnh đầu của Tề Lạc.

Chỉ nghe người đàn ông phía sau hét thảm một tiếng, thả Tề Lạc ra.

“Hừ, chỉ bằng mấy người bọn bây mà cũng muốn ám toán ta? Cút!” Cô gái áo đen đá cái tên thúi tha kia một cái.

Người đàn ông đó bò dậy, sau đó biến mất trong màn đêm.

Bạn nhỏ Tề Lạc chưa định hồn lại đã vội vàng bò dậy.

“Hôm nay thật sự cám ơn ngươi!”

Đi tới bên cạnh cô gái áo đen, nói lời cảm ơn với nàng ta — mặc kệ như thế nào, dù sao nàng cũng do người đẹp này cứu về.

“Ta không có ý cứu ngươi!” Cô gái áo đen lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài hẻm.

Tề Lạc lắc đầu, cũng xoay người đi về nhà trọ của mình, hôm nay thật xúi quỷ, có thật đây là đêm bình an không?

Chưa đợi Tề Lạc đi quá xa, chỉ nghe đằng sau “Bẹp” một tiếng.

Quay đầu nhìn lại, cô gái áo đen ban nãy đã ngã gục.

“Chuyện gì vậy?” Tề Lạc chạy qua đó, nâng cô gái lên.

“MY GOD!” Tề Lạc la lên, một bên người của cô gái áo đen toàn là máu.

Nhanh chóng kiểm tra sơ bộ, trước ngực của nàng ta bị súng bắn bị thương, xem ra chắc bị thương vào một tiếng trước, vừa nãy lúc cứu mình đã làm cho chỉ máu bị bung ra.

“Ài, hôm nay có thật là đêm bình an không đây?”

Đêm bình an,

Tề Lạc ôm lấy cô gái này biến mất trong màn đêm.



Từ giây phút đó, cuộc sống trong địa ngục của Tề Lạc được tuyên bố chính thức bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.