Lúc cô bế con trai xuống phòng ăn thì nơi đó đã có một vị khách không mời mà tới, hơn nữa còn mặt dày ăn đồ ăn sáng.
Thấy cô đi xuống toàn bộ người làm hớt hải mang đồ ăn lên.
“Cô chủ.” Bà quản gia đi tới muốn đón tiểu su hào trên tay cô.
“Không cần, tôi tự cho thằng bé ăn được.” Cô lạnh nhạt ngồi xuống sau đó quay sang tên mặt dày kia.
Cô còn chưa kịp nói thì hắn đã nhảy vào họng nói trước.
“Em định mãi thế này sao? “ Phó Mặc cau mày.
“Thế này là thế nào? Em thấy hiện tại rất tốt.” Cô cầm ly sữa lên cho tiểu su hào uống.
“Em đã trốn 2 năm rồi.” Phó Mặc thở dài, năm đó cô may mắn thoát chết liền tới tìm hắn. Ban đầu nhìn cô trông thật thảm hại khiến hắn không nhận ra, hơn nữa trên tay cô còn ẵm một đứa bé trai 2- 3 tháng yếu ớt.
Câu đầu tiên cô nói với hắn lúc đó là gì nhỉ? À đúng rồi...
“Phó Mặc! Tôi chưa chết, hiện tại anh cũng nên thực hiện lời hứa rồi.”
Bây giờ nghĩ lại mới thấy Chu Tước rất mạnh mẽ. Nhưng mạnh mẽ này nói đúng hơn là cứng đầu, cô chịu khổ nuôi con giờ cũng nên lập gia đình tìm một tên tốt hơn Kiều Bắc Thần kia.
“Em cũng nên tìm cho su hào một người cha tốt.”
“Vậy thì anh tìm cho em đi. Chỉ cần một người biết nghe lời em, sợ em, cung phụng em, biết chiều lòng em, biết khiến em vui, làm nơi xả giận cho em và hơn hết là phải yêu thương su hào.” Chu Tước nhìn hắn cười haha.
“Đây là tìm một tên nô dịch thì có.” Phó Mặc bực tức, hắn cũng không muốn đeo của nợ mang tên Chu Tước này suốt đời.
“Hay là... Anh lấy em?” Chu Tước nghiêm túc nói.
“Em... Em biết tôi không thể mà.” Phó Mặc cắn răng nói, hắn là chỉ thích đàn ông chứ không có thích phụ nữ.
Tuy Chu Tước là mỹ nhân của mỹ nhân hắn cũng không thèm nha. Với cái tính nết cứng đầu của cô hắn cũng không ưa nổi.
“Hay là... Em có thể tới chợ đen mua một tên nô lệ là được.” Như vậy chắc chắn tên nô lệ đó sẽ nghe lời cô.
“Em nghĩ nên mua một tên cho anh thì đúng hơn.”
Tên Phó Mặc đáng ghét vì sao cứ bắt cô kết hôn chứ.
2 ngày sau.
Trên sân khấu là một tên mặc bộ đồ màu đen, khuôn mặt niềm nở nói không ngừng.
“Thưa quý vị, đây là những món hàng đắt giá nhất ở Nam Thịnh của chúng tôi. Chắc chắn sẽ khiến mọi người hài lòng....”
Dưới sân khấu, Chu Tước mặc một cái váy màu đỏ bó sát tôn lên thân hình hoàn hảo của mình. Gương mặt tuyệt sắc được che giấu một chiếc mặt nạ màu trắng tinh xảo được đính đá quý. Bên cạnh là Phó Mặc đang đầy hứng khởi chờ đợi.
Trên sân khấu tên dẫn chương trình liền kéo một miếng vải trùm đầu của một tên nô lệ xuống.
Toàn căn phòng náo nhiệt la hét, khuôn mặt tên nô lệ kia nhìn qua trông còn đẹp hơn cả phụ nữ làn da trắng bóng.
“Món hàng này là cực phẩm của Nam Thịnh được ra giá ban đầu là 200 triệu. Nhưng để buổi đấu giá kịnh tính hơn chúng ta sẽ chơi một trò chơi.” Tên dẫn chương trình tỏ ra nguy hiểm vỗ vỗ tay.
Từ phía sau cánh gà một người phụ nữ xuất hiện. Cô ta đi tới gần tên nô lệ sau đó kéo khóa quần của hắn xuống cầm dương vật căng trướng của hắn lên xoa vuốt.
“Khi hắn xuất ra thì buổi đấu giá sẽ kết thúc... Cuộc đấu giá bắt đầu.”
Dưới sân khấu xôn xao.
“250 triệu.” Một người phụ nữ lớn tuổi nói.
“300 triệu.” Một cô gái trẻ.
“500 triệu” Một lão già.
Tên nô lệ được người phụ nữ xoa nắn vật nam tính liền giãy giụa không ngừng miệng thì rên rỉ giống như trai tân.
“1 tỉ.” Phó Mặc hào hứng trả giá, hắn nhìn khuôn mặt tên nô lệ dần đỏ ửng mà sinh hứng thú. Dù sao cũng đã lâu không chơi đàn ông...
“Anh là đang tìm thú vui cho mình sao?” Chu Tước khó hiểu, cô là không thích tên ẻo lả kia nha.