Bà Xã, Em Đúng Là Đại Ngốc

Chương 6: Chương 6




  Buổi chiều , Lãnh Minh Dực tỉnh dậy sớm hơn dự định . Bác sĩ kiểm tra xong nói :

- Tình hình không có gì đáng ngại . Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là xuất viện được rồi

- Cảm ơn bác sĩ

Cửa phòng bệnh khép lại , Minh Hi cùng Minh Thanh ngồi nhau rồi lại nhìn Nguyệt Nhi rồi cùng nhau thở dài . Minh Dực nhìn thấy buồn cười nên hỏi :

- Sao thế có chuyện gì giấu anh phải không?

- Bọn em làm gì có chuyện gì dám giấu anh chứ- Minh Hi cùng Minh Thanh cười xoà , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng

- Kĩ thuật nói dối của 2 người kém quá . Nói nhanh lên , đừng có giấu đầu hở đuôi nữa

- Anh cả , anh đừng có shock đến nỗi ngất xỉu nha

- Uhm

- Lãnh thị phá sản rồi . Còn Nguyệt Nhi ...

- Nguyệt Nhi làm sao ?

- Con bé mất trí nhớ hoàn toàn rồi . Sáng nay em ấy còn nhận Nam Cung phu nhân là mẹ mình nữa kìa . Haizz

Bỗng nhiên , cửa phòng bệnh mở ra , Thiên Dương cùng mẹ anh đi vào phòng bệnh . Anh khẽ hỏi :

- Anh có đỡ hơn chút nào không ?

- Anh không sao , cảm ơn

- Chúng ta là người một nhà thì không nên khách sáo như vậy . Mà bây giờ thì anh định tính như thế nào ?

- Là sao ? - cả 3 người cùng cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại

- Em mới nhận được một tin mới rằng biệt thự của Lãnh gia bị thu mua bởi một người đàn ông bí ẩn

Cả phòng rơi vào trạng thái trầm tư . Một lúc sau , Minh Dực lên tiếng :

- Có thể ... cho chúng cháu ở Nam Cung gia được không ?

- Tất nhiên là được rồi ! - Nam Cung phu nhân hiền hậu nói

- Ah , bác có một ý kiến này không biết cháu có đồng ý hay không ?

- Bác cứ nói

- Nguyệt Nhi với Thiên Dương học chung một trường thì để 2 đứa nó ở với nhau để tiện chăm sóc hơn . Cháu có đồng ý không ?

- Cháu đồng ý

________

Buổi tối

Bác sĩ vào kiểm tra lại sức khỏe cho cô và nói:

- Bệnh nhân có thể xuất viện . Mọi người có đồng ý không ?

- Anh cũng muốn về nhà

- Chúng tôi muốn cho bệnh nhân xuất viện

Bác sĩ gật đầu nói :

- Đi theo tôi

___________

Nam Cung gia

- Anh vào trước đây . Chăm sóc con bé cẩn thận. Minh Hi , Minh Thanh nhanh lên nào

Anh khẽ gật đầu chào rồi mới đi tiếp

_________

Ở vùng ngoại ô , có một chiếc xe đen tiến vào trong cổng biệt thự

- Em có thích nơi này không??

- Thích , thích lắm

Anh dẫn cô xuống xe , dắt tay cô cùng đi vào nhà

- Thiếu gia , cậu đã về

- Um

- Đây là??

- Đây là Lãnh tiểu thư , cô ấy sẽ sống chung với tôi

- Xin chào Lãnh tiểu thư

- Xin chào

_________

Anh đưa cô đi tham quan biệt thự rồi dừng lại trước một phòng , nói :

- Đây là phòng của em . Em vào thay quần áo rồi xuống ăn cơm . Có việc gì cần tìm anh thì phòng của anh ở cuối hanh lang

________

Một bàn đầy thức ăn bày trước mắt cô nhưng cô không được ăn mà chỉ được ăn cháo trắng . Anh nói :

- Khi nào em khỏi bệnh , anh sẽ nấu cho em ăn

- Um

Anh bắt đầu ngồi ăn cơm nhưng thấy cô không chịu ăn mà chỉ nghịch nên hỏi

- Sao thế ? Sao em không ăn đi ?

- Anh ...

- Anh làm sao ?

- Anh xúc cho em ăn có được không ?

- Qua đây

Cô ngoan ngoãn sang bên cạnh anh ngồi rồi để anh xúc cháo ăn

_________

Sau khi ăn tối xong , anh đưa cô ra vườn chơi đến 9h30 tối rồi mới đưa cô về phòng

Anh nói :

- Em vào tắm rồi ngủ đi . Ngủ muộn có hại cho sức khoẻ

-Um

Trước khi rời đi , anh còn đặt lên trán cô một nụ hôn

_________

Sau khi sấy đầu xong , anh chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa . Theo thói quen , anh nói “ Vào đi “ thì không thấy ai mở cửa vào . Anh ra mở cửa thì thấy cô ôm gối đứng trước cửa phòng anh , một bọ dáng rất đáng thương

Anh để cô vào phòng mình rồi hỏi :

- Sao em không ngủ đi mà sang đây làm gì ?

- Anh ôm em ngủ được không ? Em sợ !

- Em sợ cái gì ?

- Ma

Anh chỉ nhẹ nhàng day trán rồi chỉ vào giường nói :

- Em ngủ ở trên này , anh ngủ ở dưới

Nói rồi , anh đỡ cô nằm lên giường mình , đắp lại chăn cho cô rồi mình mới đi ngủ

Tắt đèn , anh vừa ngà ngà ngủ thì bị một đôi tay ôm chặt . Anh nhanh chóng mở đèn lên thì thấy cô ôm chặt lấy người anh không buông. Anh nhẹ nhàng nói :

- Sao em không ngủ đi ?

- Em sợ , anh ôm em ngủ

Nói rồi , cô bắt đầu ôm chầm lấy anh mà khóc . Anh hoảng hốt , dỗ dành cô như trẻ nhỏ

- Ngoan , ngoan , đừng khóc nữa , anh ôm em ngủ nha , ngoan

- Anh nói thật không ?

- Thật

Anh bế cô lên đặt giường rồi mới nằm xuống , điều chỉnh tư thế để cho cô ngủ thoải mái rồi mới đi ngủ . Ánh trăng soi sáng ngoài cửa sổ làm bóng 2 người ôm nhau ngủ lúc thoắt ẩn thoắt hiện trên nền trời sâu thẳm  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.