Gần đây hình như ai cũng rất bận, Nam Uy bận vu oan giá họa, Nam Trọng bận chứng minh sự trong sạch, Nam Khôn
bận giúp đỡ trong bóng tối, sau đó giả hồ đồ trước ban giám đốc, “bắt
tay” với Nam Uy thành công tống vợ chồng nhà cậu hai lên đảo an hưởng
tuổi già.
Triển Du cũng đặc biệt bận rộn, không chỉ bận liếc mắt đưa tình với Nam Khôn mà còn bận làm nhiệm vụ.
Hôm nay là thứ bảy, là tối để lính đánh
thuê có một đêm cuồng hoan trong căn cứ – ở đây rõ ràng là nơi dương
thịnh âm suy, tuy đám sài lang cũng không thiếu ăn, nhưng với trình độ
này mà nói thì thật ra cũng chẳng khác nào đi tù. Tự do có thể phục vụ
cho tiền tài, nhưng tất cả mọi người đều là đám đàn ông khỏe mạnh, bình
thường giải quyết vấn đề sinh lý thế nào đây? Tự mình giải quyết tuy
cũng có thể thông qua nhưng chung quy cũng thiếu một chút mãnh liệt, đàn ông cùng đàn ông tuy cũng có thể an ủi lẫn nhau nhưng có mấy ai tiếp
nhận được đàn ông chứ? Làm ông chủ, Nam Khôn không chỉ hào phóng mà còn
vô cùng tri kỉ. vậy nên mỗi buổi tối thứ bảy đều gọi mấy cô gái từ bên
ngoài vào chuyên môn hầu hạ đám lang sói này.
Lúc này hắn cũng đang ở bên kia tham gia cuộc tụ họp mỗi tuần của nhân viên cấp cao.
Bên biệt thự chính, thế giới ngoài cửa sổ giống như bị thượng đế che kín âm thanh, yên tĩnh không tiếng động.
Trong thư phòng của Nam Khôn, Triển Du đeo bao tay ngồi xổm trước két sắt cẩn thận đút miếng thủy tinh nhỏ vào ổ khóa.
Đây là két sắt với chế độ an toàn mới
nhất của Israel, ngoại trừ nhận dạng mật mã cùng vân tay, bên trong
tường còn gắn thêm ba bộ nhớ, món đồ chơi này còn biến thái hơn cả dụng
cụ quét bằng hồng ngoại, không chỉ quét bằng phương pháp ghi hình mà còn chứa thêm một công năng lưu trữ ẩn, nếu như không cẩn thận bị nó “ghi
nhớ” thì không biết phải thế nào mới làm cho sạch sẽ được. Phượng Tường
đưa cho Triển Du mảnh thủy tinh này chính là dùng để ngăn chặn chức năng này.
Két sắt mở ra, bên trong có ba tầng, tầng trên cùng chồng chất mấy túi văn kiện cao 10cm.
Triển Du xem lướt qua một lần, trên đấy
cơ bản đều là về chứng khoán và các hợp đồng, tầng giữa đặt rất nhiều
giấy tờ giao dịch cùng 10 chồng tiền mặt, còn có một hợp đồng mua bán vũ khí lên đến 2,3 tỷ USD.
Triển Du mở ra xem rất nhanh, đôi chân
mày thanh tú không khỏi nheo lại, thì ra lần trước Nam Khôn xuất ngoại
không phải đến Ả Rập Saudi mà là đến Israel.
Vừa nhận một đơn hàng lớn như vậy ở Saudi, giờ lại hợp tác với chính phủ Israel, anh ta không sợ chịu không nổi mà chết à!
Tầng dưới cùng đặt giấy tớ nhà đất của nhà họ Nam cùng một số món trang sức bằng phỉ thúy, chắc là di vật của mẹ hắn.
Bản thân những thứ ấy có gia trị liên
thành nhưng đối với Triển Du mà nói cũng chẳng có giá trị gì, cô chụp
lại các bản hợp đồng rồi không còn hứng thú xem nữa.
Sau khi đóng kĩ lại két sắt, Triển du
đến trước bàn làm việc của Nam Khôn ngồi xuống, cắm USP, mở máy tính của Nam Khôn lên, sau đó nhanh chóng sao chép lại các thông tin quan trọng
trong máy tính, sau khi mã hóa từng tài liệu kia rồi phục chế lại chúng.
Năm phút sau Triển Du đóng cửa sổ mật mã lại, rời khỏi hệ thống bảo hiểm, xử lí hết dấu vết, trong quá trình đó
có người gửi một phong bưu kiện mật cho Nam Khôn.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, tiện nghi tự mình đưa tới cửa tất nhiên cô cũng không có lý do không nhận lấy.
Song sau khi cô xem hết nội dung bưu
kiện lại không nhịn được mà hít một hơi thật sâu. Cô không ngờ lá gan
của Nam Uy lại lớn bằng trời như vậy, dám thuê người giết Nam Khôn, càng không ngờ tới tổ chức Hắc Hổ lại là tổ chức sát thủ riêng của Nam Khôn.
Nói cách khác, tổ chức Hắc Hổ thật ra
chính là đội quân bí mật mà lão gia để lại cho Nam Khôn – vũ khí bí mật
mà người mới nhậm chức gia chủ dùng để bảo vệ cho địa vị của mình trong
nhà họ Nam!
Điểm này, chỉ sợ Nam Uy cũng không hề biết, bằng không lão ta sẽ không ngốc đến nỗi thuê Hắc Hổ giết người!
Khó trách người nào đó luôn giữ được vẻ bình thản.
Trận chiến tranh đoạt tài sản này, từ
đầu đến cuối hắn đã là người thắng tuyệt đối, những thứ tôm tép nhãi
nhép kia nhảy được cao tới đâu cũng chỉ trong tầm tay hắn, khiến cho hắn không vui, chỉ cần hơi động ngón tay một cái cũng có thể làm cho những
tên kia mặt mũi bầm dập, thậm chí tan xương nát thịt.
Lần này không phải cậu hai của hắn là ví dụ tốt nhất sao.
Rõ ràng đã sớm biết rõ lòng dạ, lại vẫn giả vờ như không hề biết chút nào, đến tột cùng hắn đang tính làm gì đây?
Triển Du cảm thấy nhất định Nam Khôn không phải vì nghĩ đến cái gọi là tình thân nên mới không ra tay.
Đoán chừng đang còn tương kế tựu kế đây, nhưng mà hắn cũng đã sớm biết rõ chuyện Nam Uy lén cấu kết với Simon sao?
Còn nữa, tổ chức Hắc Hổ sắm vai sát thủ
giết thuê lâu như vậy, thường xuyên liên hệ với các phần tử khủng bố,
bọn họ không thể nào không biết căn cứ quân sự Turkestan của Đảng hồi
giáo ở Đông Nam Á của Simon, cho nên nhất định Nam Khôn đã biết thân
phận thật sự của Simon.
Một phần tử khủng bố mua bán vũ khí với
số lượng lớn như vậy với hắn, mặc dù lấy danh nghĩa là đầu cơ trục lợi
nhưng hắn không thể ngốc đến nỗi tin tưởng lời lão ta nói chứ?
Lúc trước khi tiếp nhận đơn hàng lớn như thế này hắn đang có suy tính gì đây? Là vì trả món nợ nhân tình hay là
muốn dẫn rắn ra khỏi hang?
Mấy ngày nữa Simon sẽ đến Xích Thủy kí hợp đồng chính thức, hắn sẽ kí chính thức chứ?
Trong đầu Triển Du tuôn ra thật nhiều
nghi vấn, Nam Khôn chỉ cần nói vài câu có thể cho cô đáp án, nhưng hiện
giờ cô không thể trực tiếp mở miệng hỏi Nam Khôn, chỉ có thể đợi đến
ngày Nam Khôn kí hợp đồng với Simon, nếu như hắn nhận tiền cọc cùng các
khoản dự chi của Simon, phỏng chừng cô không cần thử cũng biết thái độ
của Nam Khôn.
***
Khi trăng đã lên cao Triển Du tựa vào
đầu giườn buồn ngủ, chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân
nặng nề, hàng lông mi của cô giật giât nhưng không mở mắt.
Nam Khôn đẩy cửa vào, trông thấy dáng
ngủ ngây thơ của Triển Du thì sắc mặt tăm tối rốt cuộc cũng trở nên dịu
dàng một chút nhưng tiếng bước chân cũng không nhẹ lại, dường như cố ý
đánh thức Triển Du.
Như hắn mong muốn, khi hắn sắp đến gần
thì Triển Du làn như giật mình tỉnh lại, bất thình lình mở mắt ra, rồi
vẻ mặt lại lập tức buông lỏng, cười tủm tỉm ngồi dậy: “Tứ gia.”
Sau khi Nam Khôn ngồi xuống vươn tay ra
vén lại tóc mái trên trán cô, không nói lời nào nhìn cô, đôi mắt đen
thâm thúy chứa đựng lửa tình cuồn cuộn.
Ngón tay nóng hổi chạm vào da thịt mát
lạnh của Triển Du, Triển Du có hơi giật mình vì nhiệt độ cơ thể quá cao
của Nam Khôn, hơn nữa sắc mặt hắn lại ửng hồng một cách bất thường. Dựa
vào sự hiểu biết của cô với Nam Khôn, dù cho Nam Khôn có uống rượu cũng
sẽ không thành ra thế này, huống chi nhìn vào ánh mắt của hắn, căn bản
không giống như người say rượu, mà giống như đã uống phải thuốc kích
thích, nhưng Nam Khôn lại không giống như loại người hay dùng những thứ
này.
Cho nên hắn đã bị người ta bỏ thuốc?
(não của tên bỏ thuốc cho hắn nhất định đã bị cánh máy bay đụng tàn,
bằng không sao có thể dám làm ra chuyện như vậy.)
Triển Du bị chính suy đoán to gan của mình chọc cười nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra quan tâm: “Tứ gia…ngài bị sao vậy?”
Nam Khôn vẫn không lên tiếng, ngón tay tinh tế thon dài vuốt ve gò má cô, ánh mắt mềm mại mà cực nóng bỏng.
Tối nay là cuộc tụ hội của các nhân viên cấp cao trong Xích Thủy lại vừa là sinh nhật của bộ trưởng Chu, một
minh tinh mới nổi mời bộ trưởng Chu uống một chai rượu quý 8 năm, hiếm
khi bộ trưởng Chu hào phóng như vậy, kết quả tên trợ lí lại còn lấy món
hàng giấu đã lâu ra đãi hắn.
Cả một chai Voalsd dope (rượu tráng
dương) nguyên chất đều rót vào ly của hắn và mấy vị giám đốc, những kẻ
khác kể cả bộ trưởng Chu cũng không may bị dính. Giám đốc Phương uống
xong còn ba hoa chích chòe nói lão ta cảm thấy hương vị không ổn lắm,
nghi hoặc hỏi vài câu, bộ trưởng Chu đã uống đến nỗi đầu óc u mê choáng
váng mới giật mình nhìn lại chai rượu, hai mắt trợn tròn mặt mũi trắng
bệch.
Triển Du quá hiểu ý nghĩa của động tác
cùng ánh mắt này của hắn, vừa muốn nói chuyện đã thấy đôi môi mỏng của
Nam Khôn khẽ mở ra, nói hai chữ: “Sợ sao?”
Nói không sợ không chừng người này sẽ
trực tiếp nhào lên, nói sợ lại chẳng khác nào từ chối hắn, Triển Du cảm
thấy không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ một lát rồi thân mật cọ cọ vào bàn tay hắn, nói: “Aki thích Tứ gia, nhưng mà hôm nay em…”
Da thịt ấm áp mềm mại lại trơn bóng như
lông vũ, cọ vào khiến đáy lòng vốn đã không an tĩnh của Nam Khôn nổi
sóng dữ dội, khiến huyệt thái dương của hắn đập thình thịch, lời nói của Triển Du còn chưa dứt thì hắn đã không thể kìm chế được nữa bắt lấy cằm cô hôn lên.
Ặc! Vẫn nhào lên à!
Nụ hôn nặng nề nện xuống, trong nháy mắt lửa tình được phóng thích, quá mức nồng nàn cũng quá mức nhanh chóng,
dù cho Triển Du đã có chuẩn bị từ trước, giờ phút này cũng thấy kinh
hãi.
Triển Du bất mãn trong lòng: anh hai à, anh không thể chờ đợi được vậy sao? Ăn nhiều thuốc vậy rồi à? Gấp như khỉ vậy.
Có thể không gấp sao, uống vài ly trà lạnh cũng không thể dập lửa, cháy sạch đến trứng cũng đau.
Môi lưỡi giao quấn, áo ngủ của Triển Du
bị vén lên, bàn tay ấm áp của Nam Khôn xâm nhập vào trong quần áo, vuốt
ve da thịt mềm mại của Triển Du, da đầu Triển Du đã tê rần, đỡ lấy lồng
ngực cứng rắn của hắn ưm ưm, dường như đang muốn nói chuyện.
Nam Khôn không hề có ý định dừng lại, bá đạo ngấu nghiến môi cô, đầu lưỡi linh hoạt như một con rắn, quấn chặt lấy cô.
Triển Du đẩy nửa ngày người nào đó cũng không sứt mẻ chút nào, chỉ thu tay lại, trong lòng lạnh lùng bật cười.
Trong biển lửa ngùn ngụt, nhiệt độ cao
ngất, thần kinh của Nam Khôn căng như dây đàn, máu toàn thân dường như
cũng vọt xuống một chỗ, Triển Du “thuận theo” khiến hắn rất vui mừng,
cũng rất hưng phấn, vừa hôn cô cuồng nhiệt, vừa thuận thế áp đảo cô lên
giường, muốn lột đồ cô ra.
Song khi bàn tay nóng bỏng sờ đến cái mông của Triển Du thì tất cả động tác của Nam Khôn bỗng dưng dừng lại hết, “Em…”
Triển Du mở mắt ra, chỉ thấy hắn muốn nói lại thôi, sắc mặt cứng ngắc.