Cuối cùng Triển Du cười đến đau sốc hông, khi dừng lại còn không nhịn được trêu chọc Mục Hàn: “Lão đại à đến tột cùng là tên yêu quái kia đã dùng những chiêu nào, anh nói cho em nghe một chút đi, em rất hiếu kỳ hắn ở trên hay ở dưới để đùa
giỡn anh nhỉ!”
“Chưa từng nghe nói lòng hiếu kì hại chết một con mèo sao? Đồng chí Triển Du!” Mục Hàn sắp bị cô làm cho phát điên, trừng mắt liếc cô, tức giận nói, “Không phải ai đó có chuyện muốn gặp tôi sao? Không có việc gì thì tôi đi đây, hai người cứ từ từ mà chơi đi.”
Triển Du vẫn còn dưới trướng anh nên cũng không dám đuổi theo không tha cho anh.
Nghe Mục Hàn nói vậy cô cũng từ từ thay đổi sắc mặt, hỏi Nam Khôn: “Đúng rồi, có chuyện gì thế?”
Ba ngón tay đang đặt trên vai cô của Nam Khôn thu lại, hờ hững gọi một tiếng: “A Đông”
A Đông cũng vừa cầm theo một túi tài liệu cùng phần cứng đi từ trong thư phòng ra.
Nghe vậy thì đi đến trước mặt Mục Hàn, đưa thứ đó cho anh.
Mục Hàn mở tài liệu ra, không khỏi sửng sốt la lên: “Chết tiệt! Anh lấy thứ đồ chơi này ở đâu thế.”
Thứ A Đông đưa cho anh chính là tư liệu nghiên cứu của “Sleepless warrior”, hơn nữa còn có tư liệu của DARPA.
Mục Hàn xem qua một lần, phát hiện ra trong tư liệu này có số liệu nghiên cứu cùng thành phần bào chế loại thuốc này.
Nam Khôn nói: “Moda Fini có thể làm
cho binh lính liên tục duy trì sự tỉnh táo trong 40h đồng hồ, nhưng
CX717 lại có thể kéo dài đến 48h đồng hồ, hơn nữa tác dụng phụ so với
loại trước kia còn rất nhỏ. Loại đầu tiên là do gia tộc Michelle cải
tiến, loại sau là do DARPA cải tiến.”
Triển Du nói: “Xem ra DARPA vẫn không tin tưởng vào Frankie nha, bằng không làm gì phải che giấu như vậy.”
Nam Khôn: “Dã tâm của Frankie quá
lớn, mục đích cung cấp kinh phí nghiên cứu cho DARPA cũng không hề đơn
giản, cho nên bên đó nhất định sẽ đề phòng hắn ta, hiện giờ CX717 đã
tiến vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, nghe nói tác dụng phụ duy nhất
chỉ là sau khi uống thuốc sẽ khiến cho tinh thần hưng phấn.”
Triển Du bật cười: “Cũng tốt, còn có thể thay thế cho Viagra.”
Mục Hàn đầu đầy hắc tuyến bổ sung: “Trên báo cáo này có nói trạng thái này có thể sẽ kéo dài vài ngày đến nhiều tuần mà không biến mất.”
Bất kể là liên tục phát tiết vài tuần hay là chịu đựng vài tuần thì cũng làm cho người ta vô cùng khổ sở.
Triển Du bắt được móng vuốt đang tác quái bên hông mình, chợt nói: “Khó trách bọn họ không dám đưa cho binh lính sử dụng.”
Nam Khôn lại ôm lấy cô, nói: “Theo
tôi biết thì lúc trước yêu cầu duy nhất để Jason đưa cách điều chế cho
Frankie chính là hắn ta muốn nhóm thành phẩm đầu tiên. Quân chính quy
không dám dùng nhưng tên súc sinh đã phát rồ như Jason thì không nhất
định, huống chi hiện nay hắn ta đúng là đang thiếu sự trợ giúp.”
Mục Hàn nhướn mày nhìn về phía hắn: “Ý của anh là công bố tin tức này ra ngoài?”
Nam Khôn “ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục chủ đề: “Nhưng mà phải mượn tay người khác, chú của Frankie từ trước đến nay luôn đối
đầu với hắn, tên kia dã tâm có thừa nhưng lại không đủ lực, tính cách
lại bốc đồng, là một ứng cử viên tốt.”
Bởi như vậy, không chỉ có thể kìm chế được Frankie, nói không chừng còn có thể mau chóng dẫn Jason mắc câu.
Nhớ tới lời Triển Du nói lúc sáng, Nam
Khôn đang đặc biệt hối hận vì lúc trước không để cho Sơn Lang giết thằng khốn nạn Jason kia!
Lúc này chỉ cần có bất cứ cơ hội nào hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Triển Du hiểu rõ tâm tư của hắn, thật sự rất tán thành cách này của hắn, đáp: “Chuyện này em sẽ bảo Hình Thiên xử lý.”
Nói xong cô lại hỏi: “Đúng rồi, lễ đính hôn của em họ anh đã định thời gian chưa?”
Nam Khôn gật gật đầu: “Thứ bảy tuần sau.” Đến lúc đó hắn cần phải trở về.
Mục Hàn cất tài liệu đi, “Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, Du nhi nhanh thay quần áo rồi còn theo anh về làm việc.”
“Vâng, chờ em với.” triển Du nói xong liền đứng dậy, nhưng mà Nam Khôn lại siết chặt lấy, giữ lấy eo cô sống chết không chịu buông ra.
Triển Du ra vẻ đau lòng vỗ vỗ mặt hắn, nói đùa: “Bạn học Nam Khôn, chị Du phải đi làm rồi, ngoan đi, chờ chị làm việc xong
sẽ trở về tìm em cùng hưởng đêm xuân, buông tay ra nào.”
Trán Mục Hàn toát mồ hôi lạnh: “Đồng chí Triển Du, bệnh thiếu não có bị lây không thế? Rõ ràng Hình Thiên không có ở đây mà.”
“Hí hí! Chúng ta mau đi về nói cho Hình Thiên biết anh nói bậy sau lưng anh ấy thôi!”
Nói xong, Triển Du quay sang hôn lên khóe môi Nam Khôn một cái, đẩy tay của hắn ra rồi đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.
Sắc mặt Nam Khôn tăm tối ngồi một chỗ, giống như bị nhập, không hề nhúc nhích, sau nửa ngày mới thình lình ném ra một câu: “Tối nay tôi muốn đến chỗ các người ngủ.”
Mục Hàn vừa nhấp một ngụm trà, nghe vậy thì phun ra hết, lắp bắp nói: “Tứ gia, ngài hãy bỏ qua cho tôi đi mà.”
Tôi không có hứng thú xem truyền hình trực tiếp đâu.
Nam Khôn nghiêng đầu liếc nhìn anh, khinh bỉ nói: “Có một chuyên gia nói trong đầu trang bị quá nhiều hàng hiệu sẽ cản trở
suy nghĩ, đột trưởng Mục mau về dùng nước bồn cầu mà rửa óc đi.” Tôi chỉ muốn đắp chăn bông nói chuyện trong sáng với Triển Du thôi mà, sao mà anh phải kích động như vậy hả?
Mục Hàn: “…”
Ba phút sau, Triển Du thay quần áo xong đi ra, ném một nụ hôn gió cho Nam Khôn: “Đồng chí Nam Khôn em đi đây, nhớ phải nghĩ tới em nha.”
“Tiểu tổ tông à đừng có sến quá trước mặt tôi chứ.” Mục Hàn gọn gàng linh hoạt đứng dậy, trả thù ôm Triển Du vào trong lòng đi ra.
Ánh mắt người nào đó quét tới, quả nhiên mặt trở nên lạnh lẽo: “Lấy cái tay của anh ra!”
Mục Hàn cũng không thèm liếc nhìn hắn, nghênh ngang ôm Triển Du ra ngoài, trên mặt là nụ cười đắc ý.
Triển Du không nói gì nhìn lên trời.
Hai ngày sau, tin tức DARPA cùng gia tộc Michelle đã hợp tác nghiên cứu ra CX717 bị lan rộng ra ngoài, làm dấy
lên một làn sóng dư luận quốc tế, phê phán, ủng hộ, hâm mộ, cũng cực kì
sợ hãi với chuyện này.
Gần đây tin đồn về Frankie bay khắp nơi, chuyện xấu liên tiếp kéo đến, chân trước vừa dẹp xong chuyện với phó
thị trưởng, chân sâu đã bị quân đội đến hỏi chuyện, trên đường về suýt
chút nữa đã bị giết. Đến khi tra ra “nội ứng”, còn chưa kịp đưa người ta ra thẩm vấn thì người đã tự sát mất.
Cứ giằng co như thế hơn một tuần lễ lại đến lễ đính hôn của con trai lớn của hắn.
Frankie còn có ý nghĩ mượn cơ hội này để thu phục lòng người, lôi kéo nhà quyến quý khắp nơi, thuận tiện cũng
tẩy đi xui xẻo nhiều ngày nay.
Cho nên lễ đính hôn của thằng con lớn lần này còn long trọng hơn cả hôn lễ.
Phóng tầm mắt quét qua, khách xá đến dự không phải nhân vật giàu có nổi tiếng thì cũng là người nhà quyền quý.
Mục Hàn và Triển Du cũng tới dự.
Chùm đèn thủy tinh sáng chói lẳng lặng chiếu rọi căn phòng đầy xa hoa.
Những vị khách nói chuyện với nhau, khách sáo giữ lễ, rồi lại nói toàn những chuyện rỗng tuếch.
Mục Hàn đang trò chuyện rất vui vẻ cùng vài “đồng nghiệp có cùng sở thích”.
Triển Du cực kì nhàm chán, sau khi tìm
được chỗ thì một mình ngồi xuống, quan sát khắp nơi, xa xa Nam Khôn đang trò chuyện cùng với một người đàn ông trung niên không biết tên, bộ
vest được cắt may tỉ mỉ vây lấy thân thể cường tráng của hắn, không chút sơ hở nào toát lên vẻ khôn khéo cùng lão luyện trên người hắn. Ánh sáng màu vàng kim nhạt phủ xuống, toàn thân hắn tỏa ra một vầng sáng nhàn
nhạt, giống như thần tiên hạ phàm.
Triển Du thầm si mê trong lòng nhưng lại không dám đặt tầm mắt quá lâu trên người hắn.
Nghi thức đính hôn bắt đầu, người dẫn chương trình dùng ngôn ngữ khôi hài chọc cười khiến mặt mày các vị khách ai cũng hớn hở.
Bên cạnh Triển Du là Nam Trân, chẳng biết từ lúc nào người phụ nữ này đã ngồi xuống bên cạnh cô dùng tiếng Nhật bắt chuyện: “A Tuyết”
Lần này Nam Trân theo Nam Hiểu Văn sang Mĩ giải sầu, Nam Khôn nói cô ta đang mang thai.
Ban đầu Triển Du còn tưởng là của Đường
Thiệu, về sau mới nghe nói người đàn ông của cô ta chỉ là bartender
trong quán bar, không khỏi lấy làm kì lạ, loại thiên kim tiểu thư cao
ngạo như Nam Trân lại vừa ý một người đàn ông đối với cô ta chỉ là hạng
nghèo hèn, lại còn mang thai con của anh ta, càng khiến cho Triển Du
kinh ngạc hơn là hiện giờ tính tình của cô ta đã thay đổi, vẻ ngang
ngược tàn bạo bây giờ đã không còn bóng dáng, chỉ còn lại vẻ dịu dàng
hiền lành.
Là vì liên quan đến chuyện sắp làm mẹ
sao? Không phải sau khi mang thai tính tình sẽ càng khó chịu hơn sao,
sao ngược lại cô ta trở nên dịu dàng thế nhỉ?
Mấy ngày nay cô ta và Nam Hiểu Văn đều ở trong căn phòng ở tòa nhà kia Nam Khôn, Nam Hiểu Văn đã quen ăn chay
niệm Phật, lại vô cùng hiền lành tĩnh lặng, không thích nơi náo nhiệt,
Nam Trân và Nam Khôn là anh em họ nhưng từ trước đến nay cũng không hay
nói chuyện với nhau. Ở đây lại không giống như ở Xích Thủy, không thể đi lung tung, Nam Trân thật sự buồn bực đến chết.
Bởi vì một phát súng lần trước mà quan
hệ giữ Mục Hàn sắm vai Miyamoto và Nam Khôn dần dần tốt lên, gần đây qua lại tương đối mật thiết.
Mấy ngày nay Nam Trân thấy bọn họ qua lại nên đặc biệt hưng phấn, lôi kéo Triển Du nói chuyện từ nam chí bắc không chịu để yên.
Tính tình của cô ta hiện giờ không làm
cho người ta chán ghét như trước kia nữa, Triển Du cũng không còn bài
xích cô ta. Nhưng mà với tính cách của Thiên Diệp Tuyết, bình thường cô
luôn phải giả vờ mang dáng vẻ lạnh như băng, cho nên trên cơ bản đều là
Nam Trân nói mười câu cô mới nói một câu.
Vừa rồi khi Nam Trân chào hỏi với cô, cô cũng chỉ dùng sắc mặt bình tĩnh gật đầu với cô ta một cái cho xong việc.
Nam Trân cũng không để bụng sự lãnh đạm
của cô chút nào, mỉm cười nhìn chằm chằm vào hai nhân vật chính trên sân khấu, cảm khái nói: “Trên đời này còn gì đẹp hơn so với chuyện hai
người yêu nhau, bây giờ Tiểu Niệm thật là hạnh phúc, thật sự hy vọng em
ấy có thể luôn luôn hạnh phúc như vậy.”
Thật hiếm thấy người đã từng luôn tư lợi cho mình lại có thể lo lắng cho người khác!
Xem ra mấy tháng vừa qua đã khiến cho vị đại tiểu thư này trưởng thành không ít.
Triển Du yên lặng một lát, nhàn nhạt ném ra một câu: “Tô Niệm không giống người có tính cách mềm yếu như bánh bao.”
Nam Trân mỉm cười: “Đúng vậy đấy, từ nhỏ nó đã là người thông minh nhất trong mấy chị em chúng tôi, không ai có thể bắt nạt nó.”
Triển Du từ chối cho ý kiến, không lên tiếng.
Sau khi nghi thức kết thúc, mọi người tự vào chỗ dùng cơm, phản ứng có thai của Nam Trân hiện giờ đặc biệt
nghiêm trọng, dường như nhìn thấy món ngon nào cũng không muốn ăn, ép
buộc mình ăn vài miếng nhưng cũng “tống” vào bồn cầu hết, khi trở ra cô
ta lại trở nên vô cùng yếu ớt.
Triển Du thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, ân cần nói: “Cô có khỏe không?”
Ngồi cùng bàn với hai người còn có bốn
cô gái nữa, tuy không biết Nam Trân nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của cô ta
đều tỏ ra quan tâm, hỏi cô ta có cần dìu vào phòng nghỉ ngơi không.
Nam Trân lắc đầu, nói với Triển Du: “Không sao đâu, tôi chờ cô ăn xong sau đó trở về cùng với tôi được không? Hôm
nay cô nhỏ với anh họ nhất định là sẽ bận đến khuya mới về, tôi không
muốn ở nhà một mình.”
Triển Du có hơi khó xử, cô còn phải đến thư phòng của Frankie thay camera nữa. Do dự một lát, cô nói: “Tôi còn có việc phải thương lượng với Run Miyamoto, bây giờ cô khó chịu như vậy, tôi đưa cô lên lầu nghỉ ngơi trước, muộn một chút tôi sẽ lên với
cô.”
Nam Trân tỏ ra cảm kích: “Cảm ơn A Tuyết.”
Triển Du chỉ ăn lót dạ rồi đưa người lên phòng nghỉ ngơi, đang rót nước cho Nam Trân thì Mục Hàn đột nhiên gọi tới.
“Alo, Run.” Triển Du nghe thấy bên kia truyền đến tiếng ồn ào, hoài nghi hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Mục Hàn rất nghiêm trọng: “Du nhi, Bernd nhỏ đã bị người ta bắn chết, có người giả mạo chứng cứ vu
oan cho Nam Khôn, hiện giờ cảnh sát nói anh ta là kẻ tình nghi, bắt
người đi rồi. Anh đoán nhất định là do thằng khốn Jason giở trò quỷ, em
đang ở cùng với Nam Trân phải không? Tình hình không tốt lắm, mau về
đi.”
Triển Du kinh hãi: “Được, em về ngay!”
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nam Trân tò mò hỏi.
“Không có việc gì, Run không tìm thấy tôi nên sốt ruột thôi.” Triển Du đưa nước cho cô ta, “Nghỉ ngơi thật tốt đi, tối nay tôi đến tìm cô.”
Nói xong không đợi Nam Trân đáp lại cô
đã vô cùng lo lắng chạy ra ngoài cửa, ngoài dự liệu, khi cô nắm tay cầm
cửa chuẩn bị mở cửa ra thì bỗng dưng cây kim gây mê từ khẩu GT52 của Đức từ sau lưng đánh úp lại, bắn vào lưng cô!
Trước mắt Triển Du tối sầm, sức lực toàn thân trong nhát mắt hầu như không còn.
Một giây trước khi triệt để mất đi ý thức, cô rít gào trong lòng: Mẹ kiếp! Nam Trân, bà đây sẽ không để yên cho mày đâu!