Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 28: Chương 28: Muốn ngừng mà không được




“Ôi…nhẹ một chút…” Dục vọng lên đỉnh, Triển Du mềm nhũn nằm trên người Nam Khôn, khuất phục theo từng động tác cuồng dã của hắn, khoái cảm chạy khắp toàn thân, khó lòng kìm nổi mà thốt lên tiếng thét cùng tiếng thở gấp khiến cô cảm thấy vừa hạnh phúc lại vừa bối rối.

“Không thoải mái sao?”

Lồng ngực Nam Khôn phập phồng kịch liệt, mồ hôi trong suốt như thủy tinh lăn xuống chạy dọc theo bộ ngực, uốn lượn tạo nên dấu vết khiêu gợi. Hắn tự tay vén vài sợi tóc tán loạn trước trán Triển Du ra, nhè nhẹ vỗ về gượng mặt cô, đôi mắt sâu và đen láy tràn đầy vẻ mê luyến không hề che giấu.

Dường như Triển Du cũng nhận thấy, vén hàng mi lẳng lặng nhìn hắn.

Từng giọt mồ hôi trong suốt, chảy xuống dọc theo khuôn mặt anh khí bừng bừng của Nam khôn, từng đường nét đều tản ra một hơi thở dã tính hớp hồn người.

Cô trèo lên cổ Nam Khôn, quấn chặt vào hai bên hông hắn, khẽ thở nói: “Trở lại trên giường được không?”

So với phòng tắm hơi nước mù mịt, cô càng ưu thích chiếc giường mềm mại thoải mái kia hơn.

Nam Khôn bị cô quấn lấy khiến hô hấp ngưng trệ, cơ thể căng cứng đến tận cùng, cứng rắn như sắt, sau nửa ngày mới thấy hắn chậm rãi thở ra một hơi, giữ nguyên tư thế hiện giờ của hai người bế Triển Du ra khỏi phòng tắm, trọng lượng cơ thể dưới tác động của từng bước chân không ngừng rơi xuống, không ngừng xâm nhập.

Trong cảm giác choáng váng quen thuộc, Triển Du ôm lấy cổ hắn.

Thân thể vừa dính lên giường thì Nam Khôn đã thuận thế đè lên, chậm rãi vuốt ve lưng Triển Du, cảm giác gầy gò lạnh thấu xương từ cơ thể dọc theo từng đầu ngón tay nóng bỏng của hắn chui vào cơ thể hắn, không kiêng nể gì đánh sâu vào nơi đáy lòng mềm mại nhất của hắn.

Trái tim ngập đầy ý nghĩ – yêu thương, hắn không thể tự kìm giữ được, nhích tới gần nhiều lần hôn lên đôi môi Triển Du, gần như ngang ngược.

Nơi ướt át mềm mại bao vây lấy thứ tràn đầy tinh lực đang không ngừng xâm nhập, Triển Du hơi cong người lên, không tự chủ được nghênh hợp với từng đợt tiến công hung mãnh, cơ thể bị kích động tạo ra cảm giác gần như khoái cảm xấu hổ, nét mặt của cô hơi nhăn nhó, cổ họng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào.

Kết quả Nam Khôn thấy cô thống khổ khó nhịn, động tác cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng thâm trầm hiện lên vẻ khẩn trương hiếm thấy: “Bị đau sao?”

Vội vàng cúi người bưng lấy mặt Triển Du, lòng đầy áy náy nhẹ nhàng hôn lên mi tâm cô.

Triển Du không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung loại cảm giác này, chỉ cảm thấy linh hồn bị tiến đánh thật sâu trở nên lung lay sắp đổ, giống như sắp chết đi, trong nỗi thống khổ tràn lan lại khoái cảm quỷ dị, xoay trời chuyển đất, tràn đến cuốn cô lên đỉnh sóng triều, làm cô muốn ngừng mà không ngừng được.

Cô đưa tay ngăn tầm mắt trước mặt lại, khó khăn nghẹn ngào nói: “Đừng ngừng.”

Hàng lông mi đen dày đặc của Nam Khôn run lên, trong nháy mắt đã hiểu được hàm nghĩa sau biểu lộ khó nhịn của Triển Du.

Sự ẩn nhẫn ngượng ngùng cầu khẩn kia như một như một liều thuốc mãnh liệt, kích thích linh hồn cùng cảm quan của hắn, làm cho hắn rất muốn có thể một ngụm mà cắn nuốt Triển Du vào bụng. Sau một lát dừng lại hắn nắm lấy cổ chân Triển Du, rồi đột nhiên tăng lực đạo.

Biển lửa hừng hực, nhiệt độ cao vạn trượng.

Tư vị vui thích khó nhịn làm cho toàn thân Triển Du mềm nhũn sắp hóa thành một vũng nước.

Từng nụ hôn dày đặc tuyệt hảo của Nam Khôn cắn mút da thịt nóng rực của cô, trong miệng gọi tên cô một lần rồi lại một lần.

Ánh sáng mập mờ, mồ hôi đầm đìa, thở dốc kịch liệt, đủ mọi lời thì thầm đều ngưng kết thành thứ ái dục thiêu đốt người.

Dục vọng đến đỉnh, hắn dùng hết sức quấn chặt lấy Triển Du, trong dư âm khoái cảm thân mật cọ cọ vào gò má nóng bỏng của Triển Du.

Hôm nay tới gần tối Triển Du mới tỉnh, lúc này không giống như kinh nghiệm sau mấy lần tình thú vui vẻ cô không hề buồn ngủ, chỉ thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút sức, Nam Khôn bế cô vào tắm rửa xong rồi lại giặt sẽ khăn mặt vội tới lau tóc cho cô.

Triển Du im lặng ghé vào lồng ngực người đàn ông này, hạnh phúc tràn ngập trái tim, khó hiểu mà than thầm, cô không nghĩ tới chính mình lại có một ngày sẽ lại thích một người thích đến độ si mê thế này, rõ ràng lí trí nói cô không được sa vào quá mức nhưng cô vẫn cảm thấy đang chìm vào cơn nghiện.

Tình yêu luôn không có lí lẽ như vậy, cô nghĩ.

“Đang nghĩ gì vậy?” Dường như Nam Khôn đã nhận ra vẻ xuất thần của cô, bắt lấy cằm cô hôn một cái, “Mệt không?”

Triển Du vươn tay ôm lấy cổ hắn, thuận thế xoay người giạng chân ngồi trên bụng hắn, thoáng nhíu mày nói: “Em đang nghĩ sao Thanh Mộc lại biết em là Long Ảnh, em nhớ lần trước lúc em làm nhiệm vụ hoàn toàn chưa từng gặp cô ta.”

Hôm nay đột nhiên Thanh Mộc kêu tên cô, cho dù Simon không biết Long Ảnh là ai, lúc ấy cũng không quan tâm đến chuyện kia nhưng nếu sau khi Thanh Mộc tỉnh lại nhắc tới chuyện đó với lão, khó có thể đảm bảo lão sẽ không đi điều tra.

Một năm trước, lần làm nhiệm vụ ở Italy là kinh nghiệm thất bại duy nhất của cô, cô không muốn bị bất kì kẻ nào bới ra.

Nam Khôn hiểu rõ quy tắc của bọn cô, có những chuyện dù có là người thân mật nhất cũng không được nói.

Cho nên hắn cũng không hỏi những thứ khác, chỉ nói: “Lần trước làm nhiệm vụ em cũng hoàn toàn không dịch dung sao?”

Triển Du nói: “Có, nhưng bị người khác phát hiện.”

“Xem ra kinh nghiệm lần trước không thể khiến cho người ta thấy vui được.”

Nam Khôn yêu chiều vuốt ve khuôn mặt cô, hòa nhã nói: “Có thể nói cho anh biết người khiến nhiệm vụ thất bại kia hiện giờ còn sống không?”

Triển Du lắc đầu, vẻ mặt ẩn chứa chút thống khổ: “Em không biết, em thật tình hy vọng hắn đã chết, nhưng hôm nay phản ứng của Thanh Mộc lại khiến em cảm thấy hắn ta vẫn còn sống.” Tên kia là vết nhơ duy nhất trong đời cô, cũng từng là cơn ác mộng của cô, cô thật sự không muốn nhắc đến.

Nam Khôn yên lặng ngắm cô, thần sắc có chút phức tạp, trên đời này người có thể làm cho Triển Du cảm thấy sợ hãi không nhiều lắm, hắn ta là ai?

“Vậy thì xem ra nếu như muốn tra ra hắn, Thanh Mộc sẽ là một manh mối.”

“Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi, em không muốn nhắc lại nữa.” dường như Triển Du không thích nhớ đến kinh nghiệm kia, “Về phần Thanh Mộc em sẽ khiến cô ta ngoan ngoãn ngậm miệng.” tuần sau sẽ giao hàng, thời khắc mấu chốt ấy, ai tới ngăn cản cô, cô gặp Phật giết Phật!

Nam Khôn không nói gì, như có điều suy nghĩ nhìn cô, chỗ sâu nhất trong con ngươi đen láy lại ẩn giấu sát ý.

Triển Du phảng phất như đã nhìn thấu tâm tư của anh, không được tự nhiên giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu.”

Nam Khôn không thuận theo mà buông tha: “Vậy là thế nào?”

“Sau này em sẽ nói cho anh biết được không?” Triển Du mềm mại nói, “Tên kia chính là một tên biến thái, nhớ tới hắn ta đã làm cho em thấy ngán, hiện giờ tâm tình của em rất tốt, không muốn nhắc tới hắn.”

Cô đã nói vậy, Nam Khôn làm sao có thể ép cô được nữa, hắn không nói nữa, cánh tay đang ôm lấy eo Triển Du siết chặt lại.

Triển Du nhìn thấy hai hàng chân mày của hắn vẫn mang theo sắc màu trang nhã như trước, cúi người hôn hôn lên môi hắn, tư thế thân mật lại mang theo một chút nịnh nọt: “Hôm nay lão đại nói với em có thể Nam Duệ đã vụng trộm giao dịch với gia tộc Kono, anh biết chuyện này không?”

Nam Khôn gật gật đầu: “Anh đã để bọn Sơn Lang đi thăm dò.”

“Ừm” Triển Du chôn mặt vào cổ hắn cọ cọ, hương vị nam tính chỉ thuộc về mình Nam Khôn làm cho cô cảm thấy an tâm.

Nam Khôn ôm cả vòng eo gầy gò của cô, sau nửa ngày đột nhiên nghe thấy hắn thản nhiên nói: “Tuần sau anh đi cùng bọn em.”

“Sao cơ?” Triển Du đã nghe rõ, hỏi vậy chỉ là cảm thấy kinh ngạc.

Nam Khôn không lặp lại cũng không giải thích, cúi đầu hôn hôn lên tóc cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.