Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 23: Chương 23: Sấm rền bình nguyên




Bóng đêm ngoài cửa sổ tối như mực, một tiếng “cạch cạch” rất nhỏ trong phòng đã phá vỡ không khí yên tĩnh chết chóc vốn có. Tủ sắt mở ra, Triển Du cầm đèn pin quét qua một vòng, dường như không hề phí chút sức nào đã tìm được thứ Nam Khôn muốn cô trộm – một cái chìa khóa.

Năm phút sau, cô “vào toilet trang điểm lại” trở về vẫn nho nhã lịch sự nói lời “Cảm ơn” với người mở cửa cho cô, sau đó bình tĩnh tự nhiên nhận lấy những ánh mắt hoặc tán thưởng hoặc nghiền ngẫm hoặc hèn mọn bỉ ổi của một đám đàn ông, đi thẳng đến chỗ Nam Khôn ngồi xuống.

Nam Khôn nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, khóe miệng lại nở một nụ cười sủng nịnh.

Trên sân khấu Đoàn lão gia đang phát biểu, Đoàn Kỳ đứng bên cạnh lão, mắt liếc nhìn Nam Khôn đang “liếc mắt đưa tình” với Triển Du, trong lòng hận đến nhỏ máu nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa ưu nhã.

Từ nhỏ cô ta đã biết mình trong tương lai sẽ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Nam cho nên ngôn ngữ hành động đều giả vờ hào phóng, luôn giữ mình trong sạch.

Khi còn bé cô ta không hiểu, nhưng vẫn luôn nỗ lực vì kì vọng của ba mẹ và ông nội, về sau lúc còn ngây thơ, có lần đi theo ông nội đến nhà họ Nam làm khách, người văn tĩnh hướng nội như cô ta bị một đứa nhóc trêu chọc không thoát ra được, Nam Khôn đã đến giải vây khiến cô ta cảm kích khôn cùng, cũng khiến cho cô ta hiểu được hàm nghĩa của câu xuân tâm nảy mầm.

Những người phụ nữ khác mê mệt Nam Khôn có thể bởi vì tiền, nhưng cô ta thì không phải, những năm nay nếu không phải vì tình yêu cuồng nhiệt, đối mặt với sự hờ hững của Nam Khôn cô cũng sẽ không ẩn nhẫn như vậy, không ngờ tới kết quả Nam Khôn lại lạnh lùng vô tình như thế.

Lúc trước khi ba nói sẽ giúp cô ta diệt trừ Aki cô ta biết ba cũng không hề nói đùa, xuất phát từ sự ghen ghét không nói nên lời nên cô ta cũng không lên tiếng ngăn cản, cô ta cho rằng Aki biến mất sẽ là kết thúc cho vận đào hoa của Nam Khôn, không ngờ tới một vật cưng dịu dàng đáng yêu chết đi lại xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp khí phái bức người như vậy.

Cô ta hận người phụ nữ bên cạnh Nam Khôn, cũng hận cả Nam Khôn, càng hận mình quá ngốc.

Nhưng trong khi oán hận cùng không cam lòng cô ta cũng sinh ra rất nhiều nghi hoặc, vì sao một Nam Khôn nghiêm cẩn tự kiềm chế gần đây lại đột nhiên trở nên phong lưu như vậy? Là vì bất mãn cô dung túng cho Nam Trân hại Aki sao? Hay là vì bất mãn chuyện lần trước ông nội đã ép buộc hắn?

Đoàn thiên kim đáng thương đang ngập tràn uất ức không có chỗ giải tỏa, trong lòng còn đang oán hận Nam Khôn bạc tình, nhưng cô ta không biết Nam Khôn vô tình vô nghĩa với cô ta như vậy thật ra còn có nguyên nhân khác!

10h30 tối, bữa tiệc từ thiện kết thúc mỹ mãn, tất cả thương gia chơi đồ cổ đều lục đục ra về, Nam Khôn cùng Triển Du cũng lên xe dẹp đường hồi phủ.

Sau khi lên xe, Triển Du đưa thứ vừa trộm được cho Nam Khôn, trôi chảy hỏi một câu: “Không phải loại két bảo hiểm cá nhân của Pháp này cần phải có ba chìa khóa sao?”

Nam Khôn biết cô chỉ muốn mượn vấn đề này để hỏi chuyện khác, nhìn cô một cái thật sâu, nói: “Chìa khóa này là của ba tôi.”

Triển Du cảm thấy kinh ngạc: “Sao lại ở chỗ của Đoàn lão gia?”

Cô tin chắc rằng Nam Khôn sẽ không giao chiếc chìa khóa của ba mình cho Đoàn Quốc Hùng.

Nam Khôn không lên tiếng, chân mày hơi chau lại, đáy mắt như tăng thêm một chút hận thù, sau nửa ngày mới nghe hắn lạnh lùng nói: “Trước khi chết ba tôi đưa chiếc chìa khóa này cho mẹ tôi, lão ta đã đoạt lấy nó từ tay mẹ tôi, còn giết bà.”

Triển Du trợn mắt há mồm, còn chưa nói gì đã nghe hắn nói: “Trong két sắt có giấy chuyển nhượng 20% cổ phần của Hải Thiên cùng văn kiện về quỹ tín thác, văn kiện đã được công chứng, người thừa kế phải là ba tôi hoặc con ruột của ông ấy, thời hạn hiệu lực là 10 năm. Cho nên trong thời hạn hiệu lực, cho dù bọn họ có tìm được luật sư cướp được ba chiếc chìa khóa cũng vô dụng, nhưng đến khi hết hiệu lực, nếu như cổ phần không có người thừa kế thì văn kiện này có thể mất hiệu lực bất cứ lúc nào, đến lúc đó phải mở cuộc họp ban giám đốc để quyết định.”

Tháng sau văn kiện này sẽ hết hiệu lực, luật sư biết rõ chuyện năm đó cũng đã bị Đoàn Quốc Hùng đuổi cùng giết tận. May mà đầu tuần này lão hồ ly kia đã lấy chiếc chìa khóa này ra từ két bảo hiểm trong ngân hàng Thụy Sĩ, bằng không đến tháng sau có lấy được chìa khóa cũng uổng công.

Triển Du biết tập đoàn Hải Thiên là tập đoàn lúc trước Đoàn Quốc Hùng và ông nội của Nam Khôn đã cùng đồng sáng lập, cũng biết hiện giờ Nam Khôn chỉ có 29% cổ phần, không có tiếng nói lớn nhất, bởi vì chủ tịch Đoàn Quốc Hùng nắm trong tay 43% cổ phần Hải Thiên.

Chỉ là cô không biết ân oán giữa Nam Khôn và nhà họ Đoàn lại phức tạp như vậy.

“Năm đó ông nội đã nhận ra lòng lang dạ thú của Đoàn Quốc Hùng, nhưng ba tôi trời sinh tính tình lương thiện, cũng không phải là người giỏi kinh doanh, cho nên ông nội mới nghĩ cách chừa lại cho ba tôi một đường lui, ai ngờ tới lại bởi vì vậy mà dẫn đến họa sát thân cho ông.”

“Ba anh cũng bị lão ta hại chết sao?!” Triển Du nghĩ thầm, ba của anh không phải bị ông ngoại anh hại chết sao?

Nam Khôn như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, hàng mi anh tuấn cau lại, cứng ngắc nói: “Là lão ta đã cáo mật với ông ngoại tôi.”

Triển Du biết đào sâu thêm nữa chính là chuyện xấu của nhà người ta, lại thấy sắc mặt Nam Khôn khó coi như vậy nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ ném cảm xúc nói một câu: “Khó trách gần đây anh lại níu lấy nhà họ Đoàn không tha.”

Phòng chừng tháng sau cả nhà họ Đoàn sẽ bị Nam Khôn đánh cho thảm hại đây.

Người ta nói thù giết cha không đội trời chung, Đoàn Quốc Hùng này chẳng những hại chết ba hắn, còn giết của mẹ hắn. Mối huyết hải thâm thù này, cũng thật là phục hắn, có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hiện giờ rốt cuộc cũng đã có đủ năng lực để trả thù, cô cảm thấy chắc chắn Nam Khôn sẽ không dễ dàng để cho Đoàn Quốc Hùng chết như vậy – có đôi khi cái chết là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất, để cho lão sống không được, chết không xong, trốn cũng không thoát, đến khi không chịu nổi phải kêu khổ mới thôi.

Chỉ là cô có chút vấn đề nghĩ không ra: “Năm đó ông ngoại anh là người khôn khéo như vậy mà cũng không phát hiện ra điểm gì khác thường sao?”

Nam Khôn hờ hững nhìn cô, yên lặng một lúc lâu mới nói: “Lúc ấy ông ngoại bị chuyện của ba và cậu hai làm cho tức giận phát bệnh tim, kết quả vẫn chưa xuất viện đã nghe tin dữ của mẹ. Ông ấy hôn mê hơn ba năm, sau khi tỉnh lại đã không còn nhớ rõ rất nhiều chuyện.”

Thấy sắc mặt Nam Khôn như vậy, chắc hẳn quãng thời gian kia nhất định đã rất khó khăn với hắn.

Triển Du đột nhiên cảm thấy mình có hơi bà tám, vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng ròi, đêm nay giúp anh một việc lớn như vậy, anh làm sao cảm tạ tôi đây?”

Nam Khôn thoáng giật mình, bình tĩnh nói: “Em nói đi.”

Triển Du không ngờ tới hắn lại phóng khoáng như vậy, lại còn ném cầu trở lại, nhưng nhất thời cũng không có ý muốn trục lợi, nói đùa: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng sống sung túc như vậy nên cũng không biết tính thế nào, anh cứ cho đại một cái giá đi.”

Nam Khôn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi nghiêm trang nói: “Không thì đêm nay tôi lấy thân báo đáp vậy.”

“Hứ! Thật là không biết xấu hổ.” Triển Du thật sự muốn cho mình một cái tát, ai bảo miệng mày tùy tiện! Ai bảo mày mềm lòng! Đáng đánh!

Nam Khôn thấy cô trừng mắt, xấu hổ và giận dữ thì bao ấm ức trong lòng trong nháy mắt đã bị quét sạch, giọng nói hiếm khi ngả ngớn như vậy: “Lần trước đã không cho em cảm nhận được vui sướng tình thú gì là tôi không đúng, đêm nay nhất định phải cố gắng thỏa mãn em, em nói xem có được không?”

Trước kia Triển Du chỉ cảm thấy da mặt của tên Hình Thiên lưu manh dày hơn cả từ điển Tân Hoa, không ngờ tới độ lưu manh của Nam Khôn còn hơn cả quỷ không mặc quần áo – quá là không biết xấu hổ. Đối phó với tên mặt dày này, dù có nói tiếp cái gì cũng đều là tự rước lấy nhục.

Cho nên cô nhịn xuống ham muốn gào ầm lên, quay đầu nhìn ra bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ, không tiếp lời.

“Không nói lời nào, chính là ngầm đồng ý hả?”

Hơi thở nam tính nồng đậm mang theo cảm giác áp bức chậm rãi tới gần, Triển Du không còn cách nào tiếp tục bình tĩnh được nữa, quay đầu lại giận dữ thét lên: “Anh mà còn tới gần nữa…ưm.”

Hình như Nam Khôn rất thích đánh lén như vậy, hơn nữa lần nào cũng nhắm rất chuẩn, nhưng mà lần này sau khi buông ra hắn không cho Triển Du có cơ hội trốn tránh nữa, đôi mắt sâu thẳm khóa lấy cô, hỏi: “Có phải em còn giận tôi vì chuyện lần trước không?”

Triển Du bị vây trong vách xe và lồng ngực hắn, tiến lùi đều không được, không tự nhiên nói: “Anh buông ra.”

Nam Khôn chẳng những không buông mà ngược lại còn tới gần hơn: “Đêm đó không phải tôi tức giận với em hiện giờ, cho nên tôi cũng không cảm thấy có lỗi vì hành vi đêm đó của mình, nhưng nếu trong lòng em vẫn còn vướng mắc chuyện đó thì có thể cho tôi thêm vài dao nữa, ta sẽ không oán hận. Làm vậy cũng không phải bởi vì cảm giác tội lỗi, chỉ bởi vì tôi thích em, hiểu chưa?”

Cho tới bây giờ hắn chưa từng yêu mến ai, cho nên lúc mới bắt đầu hắn cũng không biết cảm giác đó gọi là thích hay là yêu.

Aki dịu dàng động lòng người đã từng khiến cho hắn động lòng, nhưng lại không đủ để làm cho hắn hiểu được tình yêu chân chính giữa nam và nữ, càng không thể làm cho hắn cảm nhận được hai linh hồn ngang hàng nhau giao hòa với nhau lại tuyệt diệu như vậy, cho đến khi Aki biến thành Triển Du rốt cuộc hắn mới cảm nhận được cảm giác tim đập khó kìm giữ được, rốt cuộc mới hiểu rõ cái gì gọi là thích, cái gì gọi là yêu.

Hắn yêu mến tính cách cởi mở phóng khoáng của Triển Du, cũng yêu mến dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của Triển Du lúc làm việc, tất cả những gì thuộc về Triển Du hắn đều yêu mến. Trong lòng Triển Du có điều cố kị, hắn biết rõ, nhưng cho tới giờ hắn cũng không phải người tự làm mình uất ức, không có khả năng để cho Triển Du tự mình nghĩ thông suốt.

Triển Du đột nhiên bị hắn thổ lộ khiến cho lòng loạn như ma, không biết nên nói thế nào.

Nam Khôn cũng không nghĩ sẽ buông tha cho cô, từng bước ép sát: “Triển Du, tôi cho rằng người làm việc theo lí trí lại gọn gang linh hoạt như em trên phương diện tình cảm sẽ dám yêu dám hận. Rõ ràng trong lòng em không hề bài xích tôi, vậy tại sao lại phải trốn tránh?”

Bởi vì một người có thân phận như anh, hẳn là phải cần một tiểu thư khuê các dịu dàng lương thiện yên lặng đứng sau lưng chứ không phải một người phụ nữ như tôi, tôi không thể vì anh mà từ bỏ giấc mộng cùng sự nghiệp của mình, ít nhất hiện giờ không thể được.

Hơn nữa, ba của tôi vẫn luôn hy vọng sau này tôi sẽ gả cho Mục Hàn.

Làm công việc như cô, nội dung công việc ngay cả người thân cũng không được nói, hơn nữa phải thường xuyên vô cớ biến mất rất lâu.

Trừ bạn đồng hành ra, có rất ít người có thể hiểu cho mình vô điều kiện.

Cô và Mục Hàn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, còn thân thiết hơn cả anh em ruột, hiểu rõ lẫn nhau, cũng có thể hiểu cho nhau và duy trì công việc của đối phương, huống chi cho tới bây giờ Mục Hàn luôn là người thấu tình đạt lí, lại khéo léo hiểu lòng người, cho nên nếu như cô ở bên cạnh Mục Hàn, dù cho trong tương lai không thể có một tình yêu cuồng nhiệt thì cũng sẽ không xảy ra chuyện đỏ mặt tía tai ngày hôm đó, bọn họ sẽ bình thản và hạnh phúc.

Triển Du yên lặng nửa ngày, tìm đại một cái cớ: “Hiện giờ tôi đang làm việc.”

“Tôi không yêu cầu em kết hôn với tôi ngay hoặc sinh con ngay, tôi chỉ muốn em nhìn thẳng vào tình cảm của mình, tiếp nhận tấm lòng của tôi mà thôi, chuyện này cũng không tiện cho công việc của em sao?” Ánh mắt và giọng điệu của Nam Khôn đều vô cùng dịu dàng nhưng cũng đã đủ làm nên chuyện.

Cho tới bây giờ Triển Du không hề biết lúc hắn nói chuyện này cũng có thể chân thành như vậy, khiến cho cô không còn đường lui: “Nam Khôn, hiện giờ tôi…”

Nam Khôn biết cô muốn nói gì, không đợi cô nói xong đã ngắt lời, hắn nói: “Triển Du, trừ em ra, tôi chưa từng yêu mến ai, không hiểu phải làm thế nào để bày tỏ với người khác, nhưng tôi nghĩ em là người thông minh, hẳn là có thể cảm nhận được sự cố gắng của tôi.”

Lưng Triển Du cứng đờ, ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng trong nháy mắt lại bị ánh mắt dịu dàng lại như dòng nước xoáy kia của hắn hút mất hồn.

Nam Khôn thấy cô bình tĩnh nhìn mình như vậy, ánh mắt trong trẻo ngập tràn tín nhiệm, trong lòng không khỏi nóng lên, muốn hôn cô.

Nhưng mà trong thời khắc ngọt ngào như thế thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, thật là khiến cho người ta muốn điên lên.

Nam Khôn nhận điện thoại, giọng điệu không tốt lắm: “Chuyện gì?”

Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy hàng chân mày tuấn tú của hắn lập tức nhíu chặt lại.

Triển Du vốn còn đang xấu hổ, nhưng khi chứng kiến biểu lộ kia của hắn cũng không khỏi căng thẳng trong lòng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Nam Khôn cúp điện thoại, sắc mặt ngưng trọng nói: “Cậu cả bị giết.”

Triển Du: “Cái gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.