Trong tình huống này tất nhiên Triển Du
không thể đẩy Nam Khôn ra, dù thật sự đêm nay Nam Khôn muốn ăn cô thì
chức trách cùng sứ mạng của cô cũng sẽ không cho phép cô lâm trận lùi
bước.
Khi cần thiết phải anh dũng hiến thân vì lợi ích quốc gia cùng sự nghiệp đặc công, hy sinh mình vốn chính là
thiên thức của một đặc công như cô, nói cách khác lúc chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nếu như không thể không dùng thủ đoạn nhan sắc để đạt được
mục đích thì điều tất yếu cô phải làm là hy sinh mình. Không riêng gì
cô, các thành viên khác trong Liệp Ưng cũng giống vậy, nếu như trời sinh Nam Khôn thích đàn ông vậy thì tối nay người ở đây chính là mấy người
như Mục Hàn chẳng hạn.
Những nụ hôn như mưa, dày đặc nhiệt
tình. Đầu tiên đôi mắt phượng của Triển Du mở to, vẻ mặt lại chợt tựa
như tràn đầy mừng rỡ nhìn người đàn ông này, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ
mê luyến không thể che dấu được.
Môi mềm kề nhau, triền miên mấy bận,
người đàn ông này mỗi lần hôn đều mang theo một vẻ dịu dàng thắm thiết,
Triển Du ra vẻ hưởng thụ chậm rãi nhắm mắt lại nhưng trong lòng lại đầy
một bụng khả nghi. Ở đây không có áo mưa cũng không có thuốc tranh thai, lại trễ như vậy rồi, theo lý mà nói thì theo tính cách làm việc cẩn
thận lại không chịu sai sót của Nam Khôn, hắn sẽ không bước vào nguy
hiểm như vậy mới phải, nhưng hai người đã hôn cả ngày mà hình như hắn
không muốn dừng lại chút nào.
Mập mờ đang thăng cấp, ngay cả thời gian cũng xấu hổ đỏ mặt.
Đôi môi mềm mại căng mọng của Triển Du
như một thứ quả ướt át tươi mát, bị Nam Khôn gây mê nên có chút hứng
khởi, trong lúc khoái cảm đang lan rộng, động tác của hắn càng kịch liệt hơn, đầu lưỡi mềm mại trơn tru ngang nhiên xâm nhập, bá đạo trở mình
mút vào cùng quấn lấy đầu lưỡi cô.
Trong lúc nụ hôn đang sâu, đầu óc Triển
Du có hơi choáng váng, không nhịn được mở rộng tầm mắt ra nhìn trộm, đôi mắt kia cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Nam Khôn yêu chết đi
được thần sắc mê ly “không đề phòng” của cô, hai con ngươi sâu và đen
như đầm mực trong nháy mắt đã tản ra một hương vị dục vọng, như vết dầu
càng loang càng rộng, giống như lúc nào cũng có thể nổ mạnh làm cho
Triển Du sợ hãi không thôi.
Nhiệt độ trong phòng thoắt cái đã trở nên nóng hổi khiến người ta có chút không thể thích ứng được.
Đôi cánh tay đầy sức mạnh kia của Nam
Khôn càng siết càng chặt, trằn trọc xâm nhập hôn lên thân thể cách một
lớp vải kia, Triển Du cũng có thể cảm giác đươc cơ thể mạnh mẽ kia đang
bừng bừng phấn chấn nhiệt tình. Cô giương mắt nhìn đôi con ngươi nhuốm
màu dục vọng đang nhộn nhạo dậy sóng kia nhưng lại không hề thấy phản
cảm.
Trong nội tâm đã giao chiến mấy phen,
cuối cùng cô như đã thỏa hiệp vươn tay ôm lấy cổ Nam Khôn, bắt đầu không lưu loát nhưng nhiệt tình đáp lại hắn.
Nhưng mà điều khiến cho cô không ngờ chính là sự chủ động của cô bỗng nhiên đã làm cho Nam Khôn đình chỉ tiến công.
Rời khỏi môi nhau, hơi thở đàn ông dày
đặc vẫn vương vít trên mặt Triển Du, nóng đến nỗi khiến tim cô đập
nhanh. Triển Du nhìn dục vọng trong mắt hắn dần dần tan biến mà chuyển
thành vẻ sủng nịnh nồng đậm cùng một chút ảo nảo không dễ nhận ra.
Cô biết rõ vì sao hắn ảo não.
Người đàn ông này trời sinh tính tình đã cơ trí tỉnh táo, cẩn thận nghiêm túc, luôn giống như một người máy hệ
thống tinh vi, làm chuyện gì cũng muốn đạt tới cảnh giới lí trí nhất,
bình thường bất kể ở bên ngoài hay ở nhà hắn cũng vĩnh viễn làm ra vẻ
bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng), nghiêm chỉnh lạnh lùng,
giống như có cực kì ít người có thể khơi mào tình cảm thật sự của hắn,
nhưng vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng hắn đã không kiểm soát được, đương nhiên trình độ “không thể khống chế” cũng chỉ có khi hắn
định nghĩa như vậy mới có thể gọi là không khống chế được, đối với Triển Du mà nói chỉ có thể gọi là hưng phấn.
Biết rõ đêm nay chắc chắn người đàn ông
này sẽ không tiếp tục nữa, tảng đá trong lòng dần rơi xuống, Triển Du
không để lại dấu vết thở phào một hơi, vẻ mặt lại vẩn cẩn thận như
trước: “Tứ gia?”
Nam Khôn thấy đôi mắt ngập nước tràn ngập mê hoặc của cô, không khỏi sinh lòng tà ác, hỏi đùa: “Muốn tôi tiếp tục sao?”
Éo đở nỗi! Nói ra giống như chị mày chưa thỏa mãn dục vọng vậy, thôi, hôm nay thỏa mãn lòng hư vinh của nhà ngươi vậy.
Triển Du gật đầu như bằm tỏi, đôi mắt mở thật to, dáng vẻ thản nhiên như đang không hề che giấu nội tâm của mình.
Quả nhiên Nam Khôn rất hài lòng với dáng vẻ này của cô, nhích lại gần hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Bây giờ muộn rồi tôi hơi mệt, ngày mai đi, được chứ?”
Triển Du cười thầm trong lòng: anh hai
à, thầy giáo chưa từng dạy anh sao? Hoa khai kham chiết, trực tu chiết.
Mạc đãi vô hoa không chiết chi. (Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay, đừng chờ hoa rụng bẻ cành không)
Ngày mai à? Nghĩ hay nhỉ.
Sáng ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời đầu ngày lên cao dày đặc chiếu lên bức màn che, căn phòng yên tĩnh không tiếng động.
Triển Du nằm thẳng, dáng ngủ rất an ổn, hàng mi rậm dài ánh lên một buồng bóng tối hình quạt đẹp mắt dưới mi mắt cô.
Nam Khôn nghiêng người ôm cô, đã thức
dậy nhưng không mở mắt ra, nhắm mắt hôn hôn lên chóp mũi cô. Thật ra
Triển Du cũng đã thức dậy từ lâu nhưng vẫn giả vờ ngủ, lúc này Nam Khôn
chạm vào cô nên cô liền thức thời mở mắt ra, mơ mơ màng màng làm nũng
với người đàn ông này.
Nam Khôn hôn lên trán cô một cái, ấm giọng dặn dò: “Hôm nay tôi có việc phải ra ngoại tỉnh xử lí, lát nữa phải đi nên không thể ăn sáng cùng em được, em hãy cùng bọn Nam Trân đi chơi thật vui, nếu
những người kia có hỏi gì em cứ trả lời thật là được, mời em chơi bài em cũng không cần kiêng kị gì, thua thì A Đông sẽ trả giúp, thắng thì em
giữ, nhưng nếu bọn họ rủ em đi trượt băng hay ăn gì thì em không được
ăn, nghe thấy không?”
Triển Du nhu thuận gật đầu: “Ừm”
Nam Khôn yêu chiều vỗ nhè nhẹ lên mặt cô: “Ngoan lắm, ngủ tiếp đi.”
Triển Du chôn mặt cọ cọ lên cổ hắn, ra vẻ không nỡ rời xa.
Nam Khôn bị cô cọ như vậy nên tâm trạng cũng rất vui, cười vỗ vỗ cô, dỗ dành: “Tối nay tôi sẽ tự đến đón em, nghe lời.”
Triển Du nghe lời buông lỏng tay, lại hôn lên mặt hắn một cái: “Tứ gia đi đường chú ý an toàn.”
“Ừ” Nam Khôn cũng không để ý đến vẻ quyến luyến của cô, nói đứng là đứng lên, mặc quần áo tử tế rồi mở cửa ra ngoài.
Hắn vừa đi thì Triển Du cũng không nhàn rỗi, cô xuống đi đi vào nhà tắm, bắt đầu một ngày mới.
Ở bên kia Hình Thiên hả hê chọc cô: “Em yêu, tối hôm qua không phải hai người đã động phòng rồi à, sao hôm nay
lại dậy sớm thế, xem ra tứ gia Nam Khôn không dùng quá nhiều sức nhỉ.”
Triển Du ngồi trên bồn cầu trừng mắt, trào phúng nói: “Anh nha, thật không hỗ là tên lưu manh của đội. Nhìn thấy cái tính cách
tiểu tiện nhân như anh đến tổ tông của anh cũng đau lòng đến phát khóc,
còn không biết trời cao đất rộng à, đồng chí Tiểu Thiên.”
“Ôi chao! Đồng chí Tiểu Du, tôi thay
mặt tổ tông nhà tôi cảm ơn ngài, bọn họ ở trong mộ phần rất vui vẻ,
người đã thất thân như ngài cũng đừng nhớ thương bọn họ quá.”
“Chết tiệt, có anh mới thất thân đấy, cả nhà anh đều thất thân!”
“Ớ ớ! Sao em biết thế? Đúng là tối hôm qua anh đã thất thân một lần rồi.”
Trong bọn họ thì công lực đùa giỡn lưu
manh của Hình Thiên đều làm cho những người khác phải té ngửa, quả thật
Triển Du nghẹn họng không nói được gì nữa.
“Tên tiểu tử thối nhà cậu lại đang đùa giỡn Du nhi rồi, đáng đánh.”
Hình như ở bên kia Mục Hàn đã thưởng cho người nào đó một cú, sau đó hỏi Triển Du: “Có chuyện gì Du nhi?”
Triển Du lập tức chỉnh lại thần sắc, nghiêm mặt nói: “Tối hôm qua Nam Trân mời em đến tham gia cuộc tụ hội của các tiểu thư
gì đó, ở câu lạc bộ Haiya, em nghi bọn họ có âm mưu gì đó. Còn nữa, tối
qua đột nhiên Nam Khôn đưa em một chiếc đồng hồ, em đã kiểm tra thử, bên trong có thiết bị định vị, hơn nữa món đồ này rất lợi hại, không thể
tháo ra, nếu tháo ra thì đồng hồ sẽ thành phế thải, chỉ có thể dùng
thiết bị chặn sóng ngăn lại.”
“Anh đang muốn nói chuyện này với hai người, tối hôm qua xe của Nam Trân bị người ta động chân động tay, hơn
nữa hôm qua Chiến Cát gửi tin tức cho anh nói người của nhà họ Nam gần
đây đã tiếp xúc với tổ chức Hắc Hổ (tổ chức lính đánh thuê ở Trung Đông), cụ thể là ai thì bên kia không nói, nhưng mấy ngày nữa nhất định nhà họ Nam sẽ xảy ra chuyện, em phải cẩn thận một chút.”
Triển Du nghe vậy khẽ nhíu đôi mày thanh tú lại: “Rốt cuộc mấy người này muốn làm gì đây?”
Mục Hàn nói: “Anh và Hình Thiên đã
cẩn thận phân tích, cảm thấy người đứng sau có thể là lão quỷ Nam Uy.
Sau khi Nam Khôn nắm quyền thì chức tổng giám đốc của Xích Thủy vẫn bỏ
trống, tuần sau bọn họ sẽ mở cuộc họp ban giám đốc, trước mắt người có
tư cách ngồi lên vị trí đó nhất là ba anh em Nam Uy, Nam Hiểu Văn không
tranh giành quyền thế nhiều năm rồi, lúc này không thể nào chen vào nữa. Lão nhị Nam Trọng trước nay dã tâm có thừa, năng lực lại không đủ. Chỉ
có Nam Uy là người bụng dạ nham hiểm, quỷ kế đa đoan nhất. Bọn anh đoán
lần này hắn muốn mượn cơ hội này để giá họa cho Nam Trọng.”
Lão nhị của nhà họ Nam lần trước đã mượn danh Xích Thủy vụng trộm nhà họ Nam buôn bán kim cương lậu, việc này đã làm cho ban giám đốc cùng Nam Khôn rất bất mãn, lần này nếu lại mang
thêm tội danh giết hại người thân, vậy cho dù Nam Khôn chịu tha cho ông
ta thì mấy nguyên lão trong ban giám đốc cũng sẽ không đồng ý cho ông ta giữ chức.
Triển Du cũng hiểu phần nào về lão hồ ly Nam Uy kia nhưng trong lòng vẫn có chút khó hiểu: “Nói vậy là ông ta muốn vu oan giá họa, có Nam Trân diễn trò với lão là đủ
rồi, sao còn phải dùng nhiều tiền đi thuê sát thủ, không phải đã làm
chuyện thừa sao?”
“Đây cũng là chỗ bọn anh khó hiểu
nhất, nếu như người thuê sát thủ không phải Nam Uy thì cũng chỉ còn Nam
Trọng và Nam Khôn. Thật ra Nam Khôn cũng không có nhiều khả năng lắm,
lão gia đã để lại cho hắn một đội quân tinh nhuệ trung thành nhất, đến
nay bọn họ cũng chưa từng xuất hiện ngoài ánh sáng, hơn nữa thân thủ của bọn họ tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém tổ chức Hắc Hổ, căn bản hắn
không cần phải thuê sát thủ.”
Hình Thiên tiếp lời: “Anh cảm thấy
Nam Uy đáng nghi nhất, Nam Trọng ông ta thuê người để giết ai chứ? Giết
Nam Trân sao? Đầu óc của ông ta cũng đâu có mọc đậu, hay là giết anh của ông ta? Chuyện này lại càng không có sức thuyết phục, giết Nam Uy chẳng phải đã giúp Nam Khôn trừ bớt chướng ngại vật sao, ông ta ngu vậy sao?”
“Hai người nói xem không phải Nam Uy muốn thuê người giết em chứ?”
Triển Du suy đoán trong đầu: “Người
nào trong nhà họ Nam cũng biết Nam Trọng trời sinh đã sĩ diện, lại có
lòng thích đi trả thù, việc buôn lậu lần trước Nam Khôn đã làm đẹp mặt
ông ta trước ban giám đốc, xem ra nhất định là ông ta lòng đầy thù hận.
Gần đây những hành vi của Nam Khôn đều vô tình hay cố ý nhắc nhở cho mọi người thấy, em rất được sủng. Hôm nay em ra ngoài chơi, cuối cùng em và Nam Trân đều xảy ra chuyện, nhất định Nam Khôn sẽ truy cứu, trong tình
huống này, người thứ nhất hắn hoài nghi sẽ là ai?”
Đáp án không cần nói cũng biết.
Một câu nói làm bừng tỉnh người đang nằm mộng, Mục Hàn chợt nói: “Đúng vậy, giết em, lại gây tiếng bẩn cho Nam Trọng, chuyện này đối với Nam Uy mà nói không thể nghi ngờ chính là biện pháp hữu hiệu nhất.
Nhưng bây giờ chúng ta không có cách nào biết rõ kế hoạch của bọn họ,
hôm nay em ra ngoài chơi nhất địn phải tỉnh táo một chút.”
Triển Du có chút tức giận: “Em khinh, mấy tên rùa thối tha này, xem mạng người như cỏ rác, quả thật bọn họ đã coi trời bằng vung.”
“Vãi trứng…Em yêu à, không đáng tức giận vì mấy tên súc sinh đó đâu.” Giọng điệu đồng chí Hình Thiên nghe như đang ngái ngủ nói.
Triển Du vui mừng: “Em không có trứng, vãi không được nha, nếu không thì anh cho em mượn vào trái trứng để em vãi đi?”
Mục Hàn: “…”
Khi hai người đang đấu võ mồm thì điện thoại trong phòng ngủ vang lên.
Triển Du biến sắc: “Nhất định là Nam Trân gọi đến, em rút đây.”
Mục Hàn: “Được rồi, đề cao cảnh giác, luôn giữ liên lạc.”
Đôi mắt phượng của Triển Du híp lại, hàng lông mi thật dài xẹt qua một vẻ sắc bén kiên định: “Yên tâm, em biết phải làm thế nào.”