Bã Xã Keo Kiệt Chống Lại Đòi Tiền

Chương 6: Chương 6




Đỗ Khang cảm thấy bản thân sắp điên mất rồi, Hà An Ân cái người phụ nữ đáng chết kia, cô làm sao có thể sau lưng anh đi thân thiết cùng người đàn ông khác? Lại còn ăn mặc xinh đẹp, trang điểm xinh đẹp như vậy.

Hôm nay vốn là ngày cô hẳn đến nhà anh quét dọn, thường sáng là cô đã đến nhưng anh chờ mãi không thấy, anh cho rằng cô xảy ra chuyện gì, cho nên mới nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, vì sao còn chưa tới và vân vân, nhưng mà tin nhắn kia giống như đá chìm đáy biển, một câu trả lời cũng không có.

Anh ở nhà đã đợi lại đợi, đợi gần hai giờ, anh rốt cuộc kềm chế không được lấy chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe đến nhà cô tìm cô, nhưng đang chờ đợi đèn đỏ, anh thấy cô hôm nay xinh đẹp lạ thường, lại trang điểm đậm nhạt.

Trừ bỏ lúc đi làm có trang điểm một chút, nhưng ở trước mặt anh, cô thực sự rất ít trang điểm, luôn đơn thuần trương một khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến cô thanh thuần tựa như thời còn là sinh viên đại học.

Cô không trang điểm, điều này khiến anh thật vừa lòng, anh không thích phụ nữ suốt ngày chỉ trang điểm trước trang điểm sau, cho nên cô dạng này anh cảm thấy tốt lắm, nếu như cô có ích kĩ cũng tốt, chỉ cần một mình anh biết cô có bao nhiêu mỹ là tốt rồi.

Nhưng tại thời điểm này đây, cô cùng một người phụ nữ trung niên cùng bộ dạng cô có sáu phần giống cùng nhau đi vào một gian nhà hàng, anh nghĩ kia hẳn là mẹ cô, thấy mẹ Hà, Đỗ Khang cảm thấy bản thân giống như thấy ba mươi năm sau của Hà An Ân, bỗng nhiên cảm thấy thật thần kỳ, cũng nhịn không được vểnh môi lên nở nụ cười.

Anh dừng xe ở kế đó, nhìn họ đi vào gian nhà hàng kia, kỳ thực Đỗ Khang cũng có vài phần hoài nghi, bởi vì anh biết An Ân, tuyệt đối sẽ không chi nhiều tiền để vào nơi như vậy,với lại cô đói bụng vào nhà hàng ăn tối, nhưng anh tuyệt đối sẽ không nhìn lầm Hà An Ân .

Anh lại tìm phục vụ đặt một bàn có thể nhìn cô, mà cô lại không nhìn tới chổ của anh, bỗng nhiên anh phát hiện, ngồi đối diện cô không phải mẹ Hà, mà là một người đàn ông lịch sự.

Bọn họ nói chuyện còn thật vui vẻ, thậm chí lúc Hà An Ân nhìn đến bản giá trên thực đơn cảm thấy kinh ngạc,người đàn ông cư nhiên tuyệt không để ý tiếp nhận thực đơn, vì cô gọi món ăn.

Anh khó có thể tin, bởi vì anh luôn luôn cho rằng chỉ cần anh tiến hành theo trình tự, từng bước một làm cô đối với phản cảm của anh,khiến cô hiểu anh nhiều hơn, liền có thể thuận lợi đem cô bắt lại.

Kỳ thực tối hôm qua, anh biết cô giả bộ ngủ, tuy rằng cô làm giống nhau nhưng mặt cô hồng khiến lộ ra sơ hở, da cô nóng bừng không lừa được người, khi làm cô mở mắt ra, trong mắt kia lộ ra vẻ không dám tin chọc giận anh.

Vì sao không dám tin? Là không tin tưởng sẽ đối với cái chạm của anh cảm thấy tim đập rộn lên? Vẫn không tin anh cũng sẽ đối với cô động tâm, thích cô? Mặc kệ là điều gì, đều khiến anh tức giận, cho nên cố ý đối với cô lạnh lùng, cố ý không cùng cô nói rõ hết thảy, nhưng kia không có nghĩa là anh cho phép cô không thích anh, thậm chí chuẩn bị cùng người đàn ông khác kết hôn sinh con.

Nhìn đến hình ảnh hai người ở chung hòa hợp, anh khó chịu tính tiền rời đi nhà hàng, trở lại trên xe, sau đó lấy điện thoại ra muốn cô đến nhà anh.

Anh chịu đủ rồi, cũng không cần chờ tính toán cái kế hoạch đáng chết gì, nếu hôm nay anh cái gì cũng không làm, như vậy anh nhất định là người ngu xuẩn nhất toàn thế giới,người đàn ông ngu ngốc nhất.

Nào ngờ cô chẳng những không đến, thậm chí còn đối với anh nói, cùng người nào ăn cơm là chuyện của cô, cô không cần thiết phải báo cáo cho anh.

Những lời này giống như con dao hướng trái tim đang đập của anh đăm một nhát, khiến anh đã đau lại càng buồn bực, bất chấp cảm giác của cô, anh quẳng xuống lời nói nặng, muốn cô lập tức tới nhà anh.

Anh gác điện thoại sau đó trở về nhà chờ cô, anh tưởng trong khoảng thời gian chờ cô có thể làm bản thân bình tĩnh một chút, nhưng theo từng giây từng phút trôi qua, cô vẫn chưa có tới, lửa giận của anh cháy càng ngày càng tràn đầy, khiến anh suýt nữa khống chế không được bản thân lao ra, muốn đem người phụ nữ khiến mình vừa giận vừa hờn giáo huấn cho thật tốt một chút, làm cho cô vĩnh viễn cũng không dám cùng người đàn ông khác đi ra ngoài ăn cơm.

Cửa chính truyền đến âm thanh mở khóa, anh bổng chốc đứng lên, đi nhanh tới cửa chính, dùng sức kéo cánh cửa ra.

Hà An Ân có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt khói mù của anh, "Anh không phải bị bệnh sao?"

Đỗ Khang nhìn trên tay cô cầm nguyên liệu nấu ăn, đoán được cô đến chậm là vì đi mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng này không đủ để bình ổn phẫn nộ của anh, anh một tay lôi cô tiến vào sau đẩy ngã ở trên ghế sofa.

Vật trên tay rớt xuống đất, Hà An Ân cũng bị anh dọa đến,người đàn ông trước mắt giống dã thú hung mãnh, làm cho cô không nhận biết người đàn ông này.

"Anh buông tôi ra, Đỗ Khang, anh nhanh chút buông tôi ra!" Tay cô chống đẩy người đàn ông trên người, nhưng vừa vươn hai tay lên thì bị anh dùng sức kiềm chế trụ, áp ở trên đầu cô.

"Tôi không buông!" Anh cuối đầu nhìn cô gầm nhẹ: "Hà An Ân,em người phụ nữ đáng chết này! Chẳng lẽ em đối với tôi một chút cảm giác cũng không có, tuyệt không thích tôi sao?

"Anh, anh đang nói gì vậy?"

Cho rằng anh biết được tâm ý của cô, Hà An Ân cực kỳ hoảng loạn, theo bản

năng muốn chạy trốn tránh, nhưng cô không có chổ trốn, bởi vì anh dùng các loại tư thế xâm lược ngăn chận cô, khiến cô không thể động đậy, bị buộc thần phục ở dưới thân anh.

"Tôi nói cái gì? Ngày hôm qua em rõ ràng cảm giác được tôi đang sờ em, nhưng em cố tình không hiểu, chẳng lẽ em thật sự không hiểu tôi có ý tứ gì sao?"

Tim cô đập nhanh một chút, "Anh. . . . . . Anh có biết anh đang nói gì không?" Cô dừng lại giãy dụa, có chút không thể tin hỏi.

Là cái ý tứ kia sao? Thật là cô tưởng, là cô chờ mong cái ý tứ kia sao? Bản thân cô không dám phán đoán, muốn anh chính miệng nói cho cô.

Nhưng Đỗ Khang cho rằng cô còn muốn trốn tránh, bàn tay to nắm giữ cằm của cô, "Tôi đương nhiên biết tôi đang nói gì, ý tứ của tôi chính là thế này."

Anh nói xong, hai cánh môi liền không khỏi phân trần phủ lên đôi môi nhỏ nhắn mà anh đã thèm nhỏ dãi lâu rồi.

Hà An Ân ngây ngẩn cả người, hết thảy biến hóa trước mắt quá nhanh, cô sững người nhìn anh, quên cả tránh ra, quên cả phản kháng, làm cho Đỗ Khang có cơ hội, hôn càng sâu hơn.

Nụ hôn của anh rất bá đạo cũng quá nồng liệt, làm cho bàn cờ trong lòng cô bổng nhiên nhảy lên , Hà An Ân không tự giác thả lỏng căng thẳng bản thân,

Ở dưới nụ hôn của anh ưm ra tiếng, cô cảm thấy không khí càng ngày càng không đủ, theo bản năng muốn tránh cô suýt nữa hít thở không thông .

Chỉ là cái miệng của anh cứ gắt gao áp trên môi cô, tiếp tục hấp thu tất cả thơm ngọt trong miệng cô, làm cô bắt đầu bởi vì thiếu dưỡng khí mà cảm thấy hôn mê, động tác giãy dụa cũng càng ngày càng yếu, đến cuối cùng, chỉ có thể bị anh áp ở trên sofa, mặc anh tùy ý hôn.

Phát hiện Hà An Ân khuất phục , Đỗ Khang có chút ngoài ý muốn, càng thêm vui sướng.

Kỳ thực cô không phải đối với anh không có cảm giác, nếu không thích anh, cô đã sớm đẩy anh ra, cũng thưởng anh một bạt tay, đưa anh xếp vào danh sách đầu cả đời không qua lại với nhau, nhưng cô không có, thậm chí khi anh thử thả lỏng kiềm chế tay cô, hai tay nhỏ bé của cô cũng không có nhân cơ hội đào thoát, mà là không tự giác luồng vào tóc rậm rạp của anh nhẹ vỗ về, đáp lại nụ hôn của anh.

Bên trong yên tĩnh,những thanh âm ái muội bất chợt vang lên, kích thích rất lớn bản năng nam tính anh, người phụ nữ dưới thân rất mềm mại, rất mẫn cảm, một điểm phản kháng cũng không có, ngoan ngoãn giống như tiểu oa nhi mặc anh sắp đặt.

Rất ngoan, cô chính là rất ngoan, khiến anh vốn tính toán cho cô một ít thời gian thích ứng đều vô dụng rồi.

Vừa làm cô biết tâm ý của anh, anh biết kia đối với cô mà nói là quá nhanh, nhưng anh nhịn không được , trong mấy ngày nay, mỗi ngày nhìn thấy bóng dáng của cô, còn có hương thơm hơi thở như có như không kia, thân thể bé bỏng mềm mại không xương, không một chỗ nào không khiêu khích thần kinh của anh, anh không quên khi làm cô vô tâm cưỡi ở trên người mình vặn vẹo,cảnh tượng đẹp như thế làm anh hoa mắt còn có bao nhiêu mê người.

Hơn nữa anh cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ bất an,cho tới ngày hôm nay tận mắt thấy cô cùng một người đàn ông khác điều kiện không tồi thân thiết, nếu không sớm một chút đem cô biến thành của anh , tim anh sẽ không hoàn thiện, dù sao anh cũng không phải không tính toán chịu trách nhiệm, anh vốn đả động cùng cô kết giao , thời kì kết giao sẽ có hành vi thân mật kia cũng là trong dự kiến, chẳng qua hiện tại anh chỉ đẩy thời gian sớm hơn mà thôi.

Đỗ Khang thuyết phục bản thân, một phen ôm lấy cô, làm chân thon dài của cô vòng qua eo mình, hai người vừa hôn vừa thất tha thất thểu đi về phía gian phòng.

Khi Hà An Ân nằm ở trên giường, cô mới giựt mình thấy trên người mình sớm đã trần như nhộng, mà cúi người nhìn trên người Đỗ Khang, đang cởi quần áo cuối cùng, trong nháy mắt đó, tất cả lý trí cô đều trở lại.

Cô trừng lớn mắt, bàn chân đá vào lần giường, bắt đầu hoảng loạn lui về sau, "Em, Em nghĩ muốn. . . . . ."

"Nghĩ cái gì?" Anh nắm giữ mắt cá chân của cô, dùng lực một cái, đã đem cô một lần nữa cố định ở dưới thân mình, "Nhanh chút, em đang nghĩ gì hả?Để anh có thể nghĩ cùng em."

"Anh đợi chút, anh như vậy làm em không có biện pháp suy nghĩ." Cô lắp bắp nói.

Quá nhanh , tuy cô biết Đỗ Khang cũng thích cô, nhưng cô mới vừa biết mà thôi, còn chưa có thích ứng, mà hết thảy vẫn là không chân thực, bọn họ đã muốn lên giường lăn trên drap giường , Hà An Ân cảm thấy bản thân còn chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ , cho nên vọng tưởng dùng phương thức tạo cơ hội chạy trốn"Cho em mặc quần áo, đến tiệm cà phê bên ngoài,thì em mới có thể suy nghĩ thật tốt chứ?"

Anh cười hỏi, một đôi bàn tay mạnh mẽ phút chốc tách đùi cô ra, rồi sau đó đưa thân vào giữa hai chân cô.

Hà An Ân thở hổn hển, cả người cứng ngắc giống như xác chết cứng.

"Quần áo anh sẽ cho em mặc vào , nhưng không phải bây giờ." Anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ, còn duỗi thẳng đầu lưỡi liếm nhẹ, liếm lỗ tai của cô, sau đó đem vành tai cô nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng, "Hiện tại, ngoan ngoãn, cùng anh hưởng thụ, bằng không chờ một chút làm em đau,anh cũng mặc kệ em đó."

Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp, Hà An Ân cô khi nào thì bị người khác uy hiếp quá như vậy? Nhưng cô thật sự sợ, thật sự sợ anh sẽ làm cô đau, nhất là vật kia để ở cửa hoa huyệt, nam tính cực nóng rục rịch, làm cô ngay cả lực phản kháng cũng không có, cả người còn giống như thạch hoa quả?Rung rẩy lên.

Người đàn ông trước mắt đã tà lại hư, căn bản không giống Đỗ Khang bình thường , vẫn là nói, kỳ thực lúc trước cô còn chưa có cơ hội lật tẩy bộ mặt này của Đỗ Khang?

"Bé con ngoan ngoãn." Anh thưởng cho cô một nụ hôn, anh một lần lại một lần dùng dùng nụ hôn nồng liệt khiến cô và anh cùng nhau trầm luân, anh không cho phép cô ở cùng anh mà suy nghĩ chổ khác , không đếm xỉa đến chuyện này.

Làm chính miệng cô thừa nhận thích anh trước, anh thế nào cũng muốn thân thể của cô tiếp nhận anh trước, thừa nhận anh.

Anh hiểu hôn thế nào sẽ làm cô lâng lâng, nằm ở dưới thân thể anh mặc anh muốn làm gì thì làm, khoái cảm theo mỗi một động tác mỗi một cái vuốt ve của anh, lẻn vào từng tế bào cô, làm đầu cô một mảnh trống rỗng, không có nhiều không gian rảnh rỗi có thể đi suy nghĩ có thể hay không thể,cần phải trở ngại.

Đỗ Khang hôn lên môi cô rồi từ từ trượt xuống ,tới cổ trắng mịn, xương quai xanh mảnh khảnh, yêu say đắm không ngừng liếm hôn, cuối cùng mới từ từ đi đến nụ hoa nhô lên, đầu lưỡi thăm dò, mút tiểu quả hồng nhạt kia, cô yêu kiều nỉ non, nháy mắt chợt lóe lên khoái kích thích trực tiếp phản ứng.

"Thật là cơ thể mẫn cảm." Nhìn cô phản ứng , Đỗ Khang cười càng sâu cũng càng tà ác, chợt đem tiểu quả mạnh mẽ toàn bộ ngậm vào trong miệng, tùy ý mút, tùy ý gặm, mặc kệ cô nức nở cùng thở dốc, mút càng dùng sức, cắn càng khoan khoái, bàn tay còn săn sóc sờ lên một đầu đẫy đà khác.

Tay nhỏ bé đánh mạnh bỗng ngừng môi lại không ngừng thở dốc, Hà An Ân quả thực không thể tin được, tiếng rên rỉ hổn loạn quyến rủ tận xương kia là từ trong miệng mình phát ra, nghe bản thân phát ra thanh âm, cô chỉ cảm thấy bản thân sắp bốc cháy lên.

Hơn nữa theo động tác trên môi anh, còn có hạ thân một chút lại một chút cọ xát kích thích cô, cô chỉ cảm thấy bản thân ngượng ngùng, khó có thể mở miệng bộ vị truyền đến từng đợt co rút lại, cùng với đau một chút, giống như đang chờ mong chút gì, làm cô xấu hổ đến khó có thể nhận.

Hành động ngượng ngùng của Hà An Ân, khiến Đỗ Khang vừa yêu vừa thương hất tay cô ra, "Kêu lên, anh muốn nghe."

"Mới, mới không cần. . . . . ." Thanh âm ngượng ngùng như vậy, cô mới không cần để anh nghe được, nhưng bất chợt mật huyệt bị đầu ngón tay anh xâm nhập, cô lập tức ưm một tiếng kiều mị đến cả chính mình cũng không nhận ra được âm thanh.

Anh cười nhẹ ra tiếng, ngón tay dọc theo nơi tiết ra thủy dịch, ở trong mật huyệt cô tùy ý ra vào, cô thật chặt, thật nhỏ, nhất định phải thật tốt mở rộng cô, mới có thể hoàn toàn tiếp nhận anh.

Lại thêm vào một ngón, hai ngón tay thon dài làm cô chặt kích suýt nữa nửa bước khó đi vào huyệt đạo luật động, mật huyệt cô bị ngón tay anh căng đến có chút đau, nâng nước mắt lưng tròng lên trừng anh, lại không biết bộ dáng bản thân khổ sở có bao nhiêu động lòng người khiến người đàn ông triệt để điên cuồng.

"Thực hỏng bét." Vốn anh tính từ từ sẽ đến, nhưng bị cô nhìn như vậy, tức thời trong lòng nóng lên, không cách nào từ từ sẽ đến, "Em thật sự bức điên anh mà. . . . . ." Anh khàn khàn thì thầm.

Nghe được anh nói, cô có chút mơ hồ, cô chưa từng làm qua chuyện này, chỉ là ngoan ngoãn nằm, mặc anh tùy ý thích chơi đùa, nói thật sự bức điên anh là không có đạo lý, nhưng nghe được anh vì cô mà điên cuồng, thật sự làm thân là phụ nữ như cô cảm giác rất thỏa mãn, một bên không tự giác gợi lên tươi cười.

"An Ân, nói với anh, em là lần đầu tiên sao?" Phản ứng mẫn cảm của cô, thật sự không giống phản ứng người phụ nữ đã hưởng qua hoan ái.

Câu hỏi anh khiến Hà An Ân càng xấu hổ, cô có yêu qua vài lần, nhưng mỗi lần đều chưa tới trình độ này đã chia tay, mà nguyên nhân chủ yếu chính là tính cách quá mức keo kiệt kia không thể tránh được.

"An Ân, em có phải không?" Anh hỏi lại một lần, đầu ngón tay thăm dò càng sâu, thẳng chạm đến một màng mảnh mỏng dính máu, "Bé con ngoan ngoãn, anh sẽ không làm em đau , được không?"

Hà An Ân nghe không hiểu ý tứ của anh, cô vẫn là xấu hổ, rất muốn đem tay anh từ giữa đùi mình đẩy ra, nhưng mà khi anh vùi đầu ở giữa đùi cô, hô hấp cô cứng lại, ý thức được chuyện kế tiếp anh sẽ làm là gì , hai tay vội vàng đẩy anh ra, "Không cần, anh không cần. . . . . ."

"Ngoan, em ướt át quá chậm, anh đợi không kịp." Anh trả lời như vậy càng khiến cô xấu hổ, cứ như vậy kéo tay cô ra, hôn lên nơi tư mật kia.

Khoái cảm mãnh liệt giống điện lưu từ nơi bị anh đụng chạm đánh úp về phía cô, cô khó có thể tin huy trú cái miệng nhỏ nanh, chỉ cảm thấy bản thân sắp bị anh hút khô toàn bộ, nhưng phương pháp đáng chết này rất hữu hiệu, cô quả thật là vì kích thích khoái cảm mà rất nhanh ướt át.

"Đủ. . . . . . Em đã đủ. . . . . . A không cần. . . . . ." Bởi vì xấu hổ ngượng ngùng, cô run run nắm lấy tóc anh, muốn gọi anh ngừng, tưởng nói cho anh cô đã đủ ẩm, đã đủ tiếp nhận anh rồi.

Bên tai nghe cô kháng cự lần nữa, anh tuy rằng biết cô là vì e lệ, bởi vì ngượng ngùng, nhưng anh vẫn cảm thấy bực mình, khi cô há mồm muốn nói ra lời kháng cự, anh đem đầu lưỡi tiến vào hoa huyệt của cô, mô phỏng động tác kế tiếp anh sẽ đối với cô, khinh thứ .

Hà An Ân cả người sợ run lên, thân thể tuyết trắng bởi vì tình cảm mãnh liệt mà nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn lờ mờ tỏa sáng, thoạt nhìn giống như yêu tinh ban đêm hấp dẫn phàm nhân, nhìn thấy anh lại một trận kích động,cô thầm nghĩ điên cuồng một chút, giống như anh triệt để không khống chế được.

Cô lắc lắc đầu, tóc dài ở trên gối tản ra, khóe mắt còn có một mảnh ẩm ướt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng là anh còn tiếp tục , tuy rằng lúc này anh thật sự rất muốn vùi thật sâu vào cô, muốn cô, nhưng anh thế nào cũng phải làm cô triệt để ẩm ướt, sẽ không làm cô đau về sau mới bằng lòng chân chính tiến vào cô.

Mãi cho đến một trận co rút hướng cô thổi quét, xác định cô đã đủ ẩm ướt, anh rốt cuộc nhịn không được phủ trên cô, dùng nam tính đã nhẫn nại lâu lắm rồi, cọ xát ,dính mật dịch thuộc về cô.

"An Ân, nhìn anh." Khẽ liếm qua mi mắt khép lại của cô, anh khẽ gọi tên cô.

Hà An Ân mở con ngươi ẩm ướt, tim cô đập nhanh và loạn nhịp nhìn anh.

"Muốn anh sao?" Anh thấp hỏi.

Cô đâu có ngốc ,câu hỏi ngại ngùng như vậy muốn cô trả lời thế nào đây? Chính là vừa bình ổn lại dao động, thế nhưng bởi vì hơi thở anh, bởi vì hương vị anh, bởi vì câu hỏi truyền đến một trận co rút, cô muốn anh, không chỉ vì anh, không chỉ vì lời lẽ anh, mà là muốn anh, thật sự muốn anh.

"An Ân, nói với anh, muốn anh sao?" Anh ép hỏi cô, đầu ngón tay lại một lần nữa cắm vào thủy huyệt mềm mại ra vào.

Vừa cao trào miên huyệt không thể chịu nhẫn* kích thích như vậy, cô nức nở , nhưng anh không có tính cứ như vậy buông tha cô, ngón tay dài mạnh mẽ lần nữa ra vào cô, cọ xát chỗ phiến thịt mềm sâu kia, làm cho cô thủy dịch chảy ra càng nhiều , làm cô nhịn không được thét chói tai lên tiếng, "Muốn, em muốn anh!

*Chịu đựng + nhẫn nhịn

"Muốn ai?" Ngón tay dài không ngừng, tiếp tục tàn nhẫn ma sát khối thịt mềm nho nhỏ kia,

"Muốn anh. . . . . . Đỗ Khang. . . . . . Muốn anh. . . . . ." Nước mắt ở khóe mắt bởi vì chịu không nổi hành hạ như vậy trào ra hốc mắt, cô nức nở ở dưới thân anh nhấp nhô thân mình, đùa nghịch ra từng đợt rồi lại từng đợt cuộn sống bạch ngọc đẹp mắt.

"Thật ngoan." Nghe được đáp án vừa lòng, Đỗ Khang không chần chờ, thu hồi ngón tay dài, dùng nam tính buộc chặt tiếp cận đau đớn của cô, rồi sau đó nhất đĩnh mà sâu, vùi thật sâu vào cô, thúc tới.

" Ưm!"Cứ tưởng những việc anh làm đã khiến cô đủ ẩm ướt , nhưng cô vẫn là bởi vì trong nháy mắt đó xé rách đau mà trắng mặt, anh quá lớn, hơn nữa anh còn không có cho cô chuẩn bị tâm lý, cứ như vậy lút cán hòa nhập.

" Ưm, bảo bối, vì anh nhẫn nại, vì anh nhịn một chút được không." Anh ở trên thân thể cô, không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn lắm tấm mồ hôi, thấp giọng ở bên tai cô thì thầm từng câu trấn an.

Kỳ thực đó là khó nhịn , bởi vì hoa huyệt gắt gao bao vây lấy anh không được co rút lại, muốn đem anh đẩy ra bên ngoài cơ thể, kia đã thống khổ lại khoái cảm mất hồn, khiến anh cơ hồ sắp kháng cự không được, cô hơi hơi nhíu mày lại, hơi chút biểu cảm khó chịu lại làm anh dứt khoát không được.

Tim đập cùng tim đập, hô hấp giao hòa hô hấp, không thể phân rõ mồ hôi trên người là của ai, cũng không thể phân rõ tiếng tim đập cùng với thở dốc của ai , Hà An Ân chỉ cảm thấy bên trong cơ thể và nơi khác vì anh đốt cháy lên.

Đau vẫn là đau, nhưng cô lại có thể cảm giác sâu sắc thủy dịch càng tràn ra nhiều, làm vị trí hai người ái ân càng triệt để ẩm ướt, thân thể dần dần thích ứng anh, hơn nữa một trận khao khát tự nhiên nảy sinh, làm cô kềm nén không được nâng vòng eo lên đón nhận anh.

Không cần thiết ám chỉ nhiều, Đỗ Khang hôn môi hơi mở của cô, đầu lưỡi tham lam tiến trong miệng cô, tùy tiện quấy nhiễu lưỡi cô, cường kiện giữa lưng lúc đầu hoãn trì lại dùng lực luật động, mỗi một cái đều vùi thật sâu vào cô.

Cảm giác khó diễn tả bằng lời theo động tác anh truyền đến, đã đau lại vui vẻ, làm người ta muốn chạy trốn lại luyến tiếc, cô khép mắt lại, đáp lại cái hôn nóng bỏng của anh, cái lưỡi học phương thức của anh, vụng về dây dưa cùng anh.

Nụ hôn dày đặc chuyển đi xuống, anh đem tiểu quả trước ngực cô toàn bộ ngậm vào trong miệng, tuỳ tiện cắn hôn bú, khoái cảm xa lạ theo từng cái liếm láp truyền đến, môi rốt cuộc dừng lại khiến người nào đó chịu không được bắt đầu rên rỉ quyến rủ.

"Đỗ Khang. . . . . ." Cô khó nhịn khẽ gọi tên anh, bởi vì thân mình truyền đến khát vọng , dần dần chưa thỏa mãn cho anh thong thả tiến lên, cô càng muốn nhiều, càng nhiều.

Bên tai nghe cô quyến rũ phát cuồng yêu kiều thở dốc, hơn nữa thanh cô khó nhịn khẽ gọi, Đỗ Khang chỉ cảm thấy một tia lý trí cuối cùng trong đầu mình đều bị đốt hủy, bàn tay to nắm lấy mông cô, anh ra sức vùi vào cô đem cô gắt gao ấn về hướng bản thân, khiến bản thân càng thêm chôn sâu vào cô, một hồi lại một hồi, một lần lại một lần, ở trên thân thể cô đoạt lấy khoái cảm thuộc về bản thân.

Tiếng nước thân mật ái muội ngượng ngùng ở trong phòng càng không ngừng vang lên, hơn nữa thở gấp của cô cùng với của thở gấp của anh,làm người ta xấu hổ không muốn nghe loại thanh âm cực kì ái muội này .

Nhưng anh không cho, đưa tay cố ý vặn vẹo nơi mẫn cảm của cô ,cô rốt cuộc không chịu nổi bị khiêu khích hoa hạch kia, khiến cô nặng nề mà run rẩy, nức nở ra tiếng, nhuyễn huyệt bao bọc anh tiết ra thủy dịch càng nhiều, để tiếng nước càng vang, càng nhiều, anh cố ý ngăn cô vô lực lại, anh không cho cô phân tâm có cơ hội ngăn cản.

Mười ngón tay vùi vào tóc anh, hai tay bám trên bờ vai anh, hai chân còn bị anh buộc vòng qua lưng anh, cô bất lực bị buộc nghênh hợp với anh sau anh lại thúc mạnh.

Anh dùng sức giống như muốn xuyên suốt qua cô vậy, sâu như vậy,nơi đó dâng lên cảm giác mà trước nay chưa từng có kích thích thần kinh non nớt của cô, nhưng cô không muốn trốn cũng không bao giờ muốn chạy trốn nữa, dù cho trong lòng anh xấu xa cũng không có quan hệ.

"An Ân." Anh khàn khàn nỉ non gọi tên cô, cảm giác nhuyễn huyệt thủy ẩm cô bắt đầu co rút lại, co rút, trong miệng yêu kiều càng yêu mị, anh nhịn không được lại gia tăng tốc độ, càng thêm xâm nhập vào cô, đâm vào chỗ sâu nhất của cô.

Thân thể cô mềm mại kéo căng, trong cơ thể bị từng đợt nhiệt lưu cọ rửa, thật lâu vô pháp bình phục lại, đầu một mảnh hôn mê, cô không thể suy xét, chính là bị anh ôm, cô cảm thấy bình tĩnh lạ lùng, coi như cô trời sinh thuộc về nơi này, nên bị anh ôm lấy.

Bên tai truyền đến tiếng tim anh đập trầm ổn, cô thấy trong lòng một trận lo lắng, cùng Đỗ Khang lên giường đây là bất ngờ, mà về sau, anh cùng cô sẽ biến thành như thế nào, cô không thể suy nghĩ ra được, cô bây giờ thật sự quá mệt, cô không có cách nào suy nghĩ, hay chờ sau khi cô tỉnh rồi suy nghĩ tiếp.

Khép mắt, cô nặng nề ngủ, không có phát hiện người đàn ông phiá sau liên tục nắm trước ngực cô, cả một đêm đều không có buông tay ra, giống như trân trọng báo vật? Giống như bảo bối.

Warning 18+

Chương 6-3

Anh cười nhẹ ra tiếng, ngón tay dọc theo nơi tiết ra thủy dịch, ở trong mật huyệt cô tùy ý ra vào, cô thật chặt, thật nhỏ, nhất định phải thật tốt mở rộng cô, mới có thể hoàn toàn tiếp nhận anh.

Lại thêm vào một ngón, hai ngón tay thon dài làm cô chặt kích suýt nữa nửa bước khó đi vào huyệt đạo luật động, mật huyệt cô bị ngón tay anh căng đến có chút đau, nâng nước mắt lưng tròng lên trừng anh, lại không biết bộ dáng bản thân khổ sở có bao nhiêu động lòng người khiến người đàn ông triệt để điên cuồng.

"Thực hỏng bét." Vốn anh tính từ từ sẽ đến, nhưng bị cô nhìn như vậy, tức thời trong lòng nóng lên, không cách nào từ từ sẽ đến, "Em thật sự bức điên anh mà. . . . . ." Anh khàn khàn thì thầm.

Nghe được anh nói, cô có chút mơ hồ, cô chưa từng làm qua chuyện này, chỉ là ngoan ngoãn nằm, mặc anh tùy ý thích chơi đùa, nói thật sự bức điên anh là không có đạo lý, nhưng nghe được anh vì cô mà điên cuồng, thật sự làm thân là phụ nữ như cô cảm giác rất thỏa mãn, một bên không tự giác gợi lên tươi cười.

"An Ân, nói với anh, em là lần đầu tiên sao?" Phản ứng mẫn cảm của cô, thật sự không giống phản ứng người phụ nữ đã hưởng qua hoan ái.

Câu hỏi anh khiến Hà An Ân càng xấu hổ, cô có yêu qua vài lần, nhưng mỗi lần đều chưa tới trình độ này đã chia tay, mà nguyên nhân chủ yếu chính là tính cách quá mức keo kiệt kia không thể tránh được.

"An Ân, em có phải không?" Anh hỏi lại một lần, đầu ngón tay thăm dò càng sâu, thẳng chạm đến một màng mảnh mỏng dính máu, "Bé con ngoan ngoãn, anh sẽ không làm em đau , được không?"

Hà An Ân nghe không hiểu ý tứ của anh, cô vẫn là xấu hổ, rất muốn đem tay anh từ giữa đùi mình đẩy ra, nhưng mà khi anh vùi đầu ở giữa đùi cô, hô hấp cô cứng lại, ý thức được chuyện kế tiếp anh sẽ làm là gì , hai tay vội vàng đẩy anh ra, "Không cần, anh không cần. . . . . ."

"Ngoan, em ướt át quá chậm, anh đợi không kịp." Anh trả lời như vậy càng khiến cô xấu hổ, cứ như vậy kéo tay cô ra, hôn lên nơi tư mật kia.

Khoái cảm mãnh liệt giống điện lưu từ nơi bị anh đụng chạm đánh úp về phía cô, cô khó có thể tin huy trú cái miệng nhỏ nanh, chỉ cảm thấy bản thân sắp bị anh hút khô toàn bộ, nhưng phương pháp đáng chết này rất hữu hiệu, cô quả thật là vì kích thích khoái cảm mà rất nhanh ướt át.

"Đủ. . . . . . Em đã đủ. . . . . . A không cần. . . . . ." Bởi vì xấu hổ ngượng ngùng, cô run run nắm lấy tóc anh, muốn gọi anh ngừng, tưởng nói cho anh cô đã đủ ẩm, đã đủ tiếp nhận anh rồi.

Bên tai nghe cô kháng cự lần nữa, anh tuy rằng biết cô là vì e lệ, bởi vì ngượng ngùng, nhưng anh vẫn cảm thấy bực mình, khi cô há mồm muốn nói ra lời kháng cự, anh đem đầu lưỡi tiến vào hoa huyệt của cô, mô phỏng động tác kế tiếp anh sẽ đối với cô, khinh thứ .

Hà An Ân cả người sợ run lên, thân thể tuyết trắng bởi vì tình cảm mãnh liệt mà nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn lờ mờ tỏa sáng, thoạt nhìn giống như yêu tinh ban đêm hấp dẫn phàm nhân, nhìn thấy anh lại một trận kích động,cô thầm nghĩ điên cuồng một chút, giống như anh triệt để không khống chế được.

Cô lắc lắc đầu, tóc dài ở trên gối tản ra, khóe mắt còn có một mảnh ẩm ướt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng là anh còn tiếp tục , tuy rằng lúc này anh thật sự rất muốn vùi thật sâu vào cô, muốn cô, nhưng anh thế nào cũng phải làm cô triệt để ẩm ướt, sẽ không làm cô đau về sau mới bằng lòng chân chính tiến vào cô.

Mãi cho đến một trận co rút hướng cô thổi quét, xác định cô đã đủ ẩm ướt, anh rốt cuộc nhịn không được phủ trên cô, dùng nam tính đã nhẫn nại lâu lắm rồi, cọ xát ,dính mật dịch thuộc về cô.

"An Ân, nhìn anh." Khẽ liếm qua mi mắt khép lại của cô, anh khẽ gọi tên cô.

Hà An Ân mở con ngươi ẩm ướt, tim cô đập nhanh và loạn nhịp nhìn anh.

"Muốn anh sao?" Anh thấp hỏi.

Cô đâu có ngốc ,câu hỏi ngại ngùng như vậy muốn cô trả lời thế nào đây? Chính là vừa bình ổn lại dao động, thế nhưng bởi vì hơi thở anh, bởi vì hương vị anh, bởi vì câu hỏi truyền đến một trận co rút, cô muốn anh, không chỉ vì anh, không chỉ vì lời lẽ anh, mà là muốn anh, thật sự muốn anh.

"An Ân, nói với anh, muốn anh sao?" Anh ép hỏi cô, đầu ngón tay lại một lần nữa cắm vào thủy huyệt mềm mại ra vào.

Vừa cao trào miên huyệt không thể chịu nhẫn* kích thích như vậy, cô nức nở , nhưng anh không có tính cứ như vậy buông tha cô, ngón tay dài mạnh mẽ lần nữa ra vào cô, cọ xát chỗ phiến thịt mềm sâu kia, làm cho cô thủy dịch chảy ra càng nhiều , làm cô nhịn không được thét chói tai lên tiếng, "Muốn, em muốn anh!

*Chịu đựng + nhẫn nhịn

"Muốn ai?" Ngón tay dài không ngừng, tiếp tục tàn nhẫn ma sát khối thịt mềm nho nhỏ kia,

Chương 6-4

"Muốn anh. . . . . . Đỗ Khang. . . . . . Muốn anh. . . . . ." Nước mắt ở khóe mắt bởi vì chịu không nổi hành hạ như vậy trào ra hốc mắt, cô nức nở ở dưới thân anh nhấp nhô thân mình, đùa nghịch ra từng đợt rồi lại từng đợt cuộn sống bạch ngọc đẹp mắt.

"Thật ngoan." Nghe được đáp án vừa lòng, Đỗ Khang không chần chờ, thu hồi ngón tay dài, dùng nam tính buộc chặt tiếp cận đau đớn của cô, rồi sau đó nhất đĩnh mà sâu, vùi thật sâu vào cô, thúc tới.

" Ưm!"Cứ tưởng những việc anh làm đã khiến cô đủ ẩm ướt , nhưng cô vẫn là bởi vì trong nháy mắt đó xé rách đau mà trắng mặt, anh quá lớn, hơn nữa anh còn không có cho cô chuẩn bị tâm lý, cứ như vậy lút cán hòa nhập.

" Ưm, bảo bối, vì anh nhẫn nại, vì anh nhịn một chút được không." Anh ở trên thân thể cô, không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn lắm tấm mồ hôi, thấp giọng ở bên tai cô thì thầm từng câu trấn an.

Kỳ thực đó là khó nhịn , bởi vì hoa huyệt gắt gao bao vây lấy anh không được co rút lại, muốn đem anh đẩy ra bên ngoài cơ thể, kia đã thống khổ lại khoái cảm mất hồn, khiến anh cơ hồ sắp kháng cự không được, cô hơi hơi nhíu mày lại, hơi chút biểu cảm khó chịu lại làm anh dứt khoát không được.

Tim đập cùng tim đập, hô hấp giao hòa hô hấp, không thể phân rõ mồ hôi trên người là của ai, cũng không thể phân rõ tiếng tim đập cùng với thở dốc của ai , Hà An Ân chỉ cảm thấy bên trong cơ thể và nơi khác vì anh đốt cháy lên.

Đau vẫn là đau, nhưng cô lại có thể cảm giác sâu sắc thủy dịch càng tràn ra nhiều, làm vị trí hai người ái ân càng triệt để ẩm ướt, thân thể dần dần thích ứng anh, hơn nữa một trận khao khát tự nhiên nảy sinh, làm cô kềm nén không được nâng vòng eo lên đón nhận anh.

Không cần thiết ám chỉ nhiều, Đỗ Khang hôn môi hơi mở của cô, đầu lưỡi tham lam tiến trong miệng cô, tùy tiện quấy nhiễu lưỡi cô, cường kiện giữa lưng lúc đầu hoãn trì lại dùng lực luật động, mỗi một cái đều vùi thật sâu vào cô.

Cảm giác khó diễn tả bằng lời theo động tác anh truyền đến, đã đau lại vui vẻ, làm người ta muốn chạy trốn lại luyến tiếc, cô khép mắt lại, đáp lại cái hôn nóng bỏng của anh, cái lưỡi học phương thức của anh, vụng về dây dưa cùng anh.

Nụ hôn dày đặc chuyển đi xuống, anh đem tiểu quả trước ngực cô toàn bộ ngậm vào trong miệng, tuỳ tiện cắn hôn bú, khoái cảm xa lạ theo từng cái liếm láp truyền đến, môi rốt cuộc dừng lại khiến người nào đó chịu không được bắt đầu rên rỉ quyến rủ.

"Đỗ Khang. . . . . ." Cô khó nhịn khẽ gọi tên anh, bởi vì thân mình truyền đến khát vọng , dần dần chưa thỏa mãn cho anh thong thả tiến lên, cô càng muốn nhiều, càng nhiều.

Bên tai nghe cô quyến rũ phát cuồng yêu kiều thở dốc, hơn nữa thanh cô khó nhịn khẽ gọi, Đỗ Khang chỉ cảm thấy một tia lý trí cuối cùng trong đầu mình đều bị đốt hủy, bàn tay to nắm lấy mông cô, anh ra sức vùi vào cô đem cô gắt gao ấn về hướng bản thân, khiến bản thân càng thêm chôn sâu vào cô, một hồi lại một hồi, một lần lại một lần, ở trên thân thể cô đoạt lấy khoái cảm thuộc về bản thân.

Tiếng nước thân mật ái muội ngượng ngùng ở trong phòng càng không ngừng vang lên, hơn nữa thở gấp của cô cùng với của thở gấp của anh,làm người ta xấu hổ không muốn nghe loại thanh âm cực kì ái muội này .

Nhưng anh không cho, đưa tay cố ý vặn vẹo nơi mẫn cảm của cô ,cô rốt cuộc không chịu nổi bị khiêu khích hoa hạch kia, khiến cô nặng nề mà run rẩy, nức nở ra tiếng, nhuyễn huyệt bao bọc anh tiết ra thủy dịch càng nhiều, để tiếng nước càng vang, càng nhiều, anh cố ý ngăn cô vô lực lại, anh không cho cô phân tâm có cơ hội ngăn cản.

Mười ngón tay vùi vào tóc anh, hai tay bám trên bờ vai anh, hai chân còn bị anh buộc vòng qua lưng anh, cô bất lực bị buộc nghênh hợp với anh sau anh lại thúc mạnh.

Anh dùng sức giống như muốn xuyên suốt qua cô vậy, sâu như vậy,nơi đó dâng lên cảm giác mà trước nay chưa từng có kích thích thần kinh non nớt của cô, nhưng cô không muốn trốn cũng không bao giờ muốn chạy trốn nữa, dù cho trong lòng anh xấu xa cũng không có quan hệ.

"An Ân." Anh khàn khàn nỉ non gọi tên cô, cảm giác nhuyễn huyệt thủy ẩm cô bắt đầu co rút lại, co rút, trong miệng yêu kiều càng yêu mị, anh nhịn không được lại gia tăng tốc độ, càng thêm xâm nhập vào cô, đâm vào chỗ sâu nhất của cô.

Thân thể cô mềm mại kéo căng, trong cơ thể bị từng đợt nhiệt lưu cọ rửa, thật lâu vô pháp bình phục lại, đầu một mảnh hôn mê, cô không thể suy xét, chính là bị anh ôm, cô cảm thấy bình tĩnh lạ lùng, coi như cô trời sinh thuộc về nơi này, nên bị anh ôm lấy.

Bên tai truyền đến tiếng tim anh đập trầm ổn, cô thấy trong lòng một trận lo lắng, cùng Đỗ Khang lên giường đây là bất ngờ, mà về sau, anh cùng cô sẽ biến thành như thế nào, cô không thể suy nghĩ ra được, cô bây giờ thật sự quá mệt, cô không có cách nào suy nghĩ, hay chờ sau khi cô tỉnh rồi suy nghĩ tiếp.

Khép mắt, cô nặng nề ngủ, không có phát hiện người đàn ông phiá sau liên tục nắm trước ngực cô, cả một đêm đều không có buông tay ra, giống như trân trọng báo vật? Giống như bảo bối.

Trời tối.

Thời điểm Hà An Ân mở mắt ra, sắc trời ngoài cửa sổ đã trở tối, cô chống đỡ thân mình có chút mềm nhũn, cảm giác drap trên người rớt xuống, lộ ra da thịt trần trụi , cô hô nhỏ một tiếng, vội vàng kéo drap che khuất thân mình,sau đó ngẩng đầu nhìn xem bên gối có hay không một người đàn ông thực tủy tri vị [1] nằm bên cạnh.

May mắn anh không ở trên giường cũng không có trong phòng ngủ, bằng không nhìn đến dạng này của cô, nhất định sẽ một lần nữa đè cô ở dưới thân, tiến hành một tràng hoan ái nhuần nhuyễn vô cùng.

Ngày đó bọn họ phát sinh quan hệ, cô không biết nên ứng phó đoạn cảm tình này thế nào, tình cảm tới rất bất ngờ, rất không chân thực, sau khi cô tỉnh lại điều thứ nhất có thể nghĩ đến chính là bỏ trốn.

Nhưng là cô còn chưa rời giường, đã bị Đỗ Khang một lần nữa áp trên giường, thân thể nam tính trần trụi rắn chắc cùng cô gắt gao kề nhau, cô xấu hổ đến vô pháp thành ngữ, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt nhìn anh.

Đỗ Khang cái gì cũng không nói, trực tiếp hôn cô, thẳng đến hít thở cô sắp không thông mới buông cô ra.

"Em là người phụ nữ của anh , biết không hử?" Hôn môi nóng bỏng xong, anh liền bá đạo tuyên ngôn một câu này,nói ra quan hệ bọn họ, cũng không cho phép cô nói nửa câu cự tuyệt.

Hơn nữa từ đó về sau, Đỗ Khang tựa hồ đối với thân thể của cô thật vừa lòng, cũng thật ham thích làm chuyện kia, mỗi lần chỉ cần cô tới quét dọn, sẽ bị anh áp đến mỗi một góc trong nhà, dạy cô bày ra tư thế anh yêu thích,sau lại là một trận động lực áp bức không biết mệt mỏi, khiến cô ngay cả khí lực quét dọn cùng thời gian cũng không có.

Trông cậy vào Đỗ Khang đi quét dọn đó là chuyện không có khả năng, cho nên một lần hai lần, nhà anh lại trở thành ổ chó như ban đầu, cô lại một lần nữa biến thành nữ oai,nắm lấy cổ áo anh uy hiếp nếu như còn lôi thôi như vậy, cô sẽ không cấp"Thịt" cho anh ăn.

Hiệu quả uy hiếp không phải là không có, nhưng thật nhỏ bé, bởi vì đối thủ của cô là Đỗ Khang.

Đỗ Khang tuyệt đối là một người đàn ông mang thù lòng dạ hẹp hòi, điểm này cô đã sớm biết, bất quá lúc này đây anh lại bởi vì cô uy hiếp, hung hăng đè cô ở trên giường làm cả một ngày, làm cô luôn luôn hôn mê đến khi bầu trời sụp tối mới tỉnh lại, tứ chi cùng với bộ phận giữa hai chân còn truyền đến từng trận đau buốt làm người ta hổ thẹn không thôi .

Bên trong vẫn cứ tràn ngập hương vị sau hoan ái, Hà An Ân nhìn tấm drap dưới đất , đi đẩy cửa sổ ra, một cơn gió đêm lành lạnh thổi vào, thoáng thổi tan hương vị kiều diễm trong phòng.

Không nghĩ tới gió đêm sẽ lạnh như vậy, tất cả da gà cô đều dựng đứng lên, rụt rụt cổ, cô kéo drap, xoay người muốn tìm quần áo cuả mình mặc vào, chính là ngay sau đó, một nhiệt độ cơ thể cực nóng từ sau vây quanh cô, làm cô xua đi cái lạnh, không cần ngẩng đầu, cô cũng biết ai đang ôm cô không buông rồi.

"Em ngủ thật lâu,thật sự mệt đến vậy sao?" Người đàn ông ôm cô , tuyệt không thông cảm cảm xúc thẹn thùng của cô, hé miệng chính là chế nhạo xấu xa, " Thể lực em thực kém, nên phải hảo hảo dạy dỗ em một chút mới được nha."

Hà An Ân mặt nóng bừng lên, không kêu một tiếng, cô biết thể lực anh tốt lắm, chí ít là so với cô tốt hơn nhiều, thẳng đến khi chính thức kết giao, cô mới biết được vốn người đàn ông này rất thích vận động, tựa hồ có liên quan tới áp lực công tác anh, cũng vì nguyên do vậy, cho nên thân thể Đỗ Khang mới có thể cao cùng rắn chắc như vậy, cùng một loại kế toán nho nhã yếu đuối ngồi ở trong văn phòng không giống nhau.

Nghĩ đến thân thể rắn chắc của anh, bộ dáng anh ở trên người mình cuồng dã ngượng ngùng nhể nhải liền không mời mà đến, làm giữa đùi cô vốn đã mềm nhũn khó chịu càng thêm vô lực, chỉ có thể mệt mỏi tựa vào trước ngực anh.

"Anh suy nghĩ, không biết gọi em là gì? Có phải hay không cùng ‘ vua yêu bận ấy mới là ,con hầu nâng dậy coi đà mệt thay’[2] hai câu bên trong bài thơ này nói rất giống nhau?" Có thể làm bản thân người phụ nữ tư thái nghênh đón mình, nói chưa có cảm giác thỏa mãn, Đỗ Khang cảm thấy chính là gạt người.

"Anh. . . . . ." Cô cắn môi, ngẩng mặt lên trừng anh, người đàn ông này sao khi kết giao càng ngày da mặt càng dày lên, nói cũng càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng nói càng sắc, càng nói càng hạ lưu, tóm lại không đem cô đùa đến mặt đỏ tai hồng cũng không bỏ qua.

[1] ăn tủy trong xương mới biết nó ngon

[2] Nếu mọi người muốn biết thêm có thể lên google gõ “Trường hận ca “ sẽ ra.

Chương 6-6

"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh nếu không anh sẽ cảm thấy em đây là mời anh đó." Bàn tay to trượt xuống, xoa bụng coi như bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng mà xoa.

Mặt cô nóng cực kỳ, cảm thấy bản thân sẽ tự cháy lên, nhưng cô không thể cùng anh tiếp tục kéo dài, bằng không hai người sẽ ở trên giường lăn lộn hơn mấy lần, anh mới bằng lòng buông cô ra.

Hơn nữa bây giờ đã trễ rồi,nếu cô không về nhà, người trong nhà sẽ lo lắng cho cô , nên cô đành phải bắt bàn tay to đang chạy loạn của anh, ấp úng nói: "Không cần, nơi đó em, còn đau . . . . . ."

Nghe vậy, bàn tay Đỗ Khang vốn ngay bụng khẽ vuốt dừng một chút, mặt chôn ở trên cổ cô khẽ thở dài: " An Ân ngốc, em có biết hay không dùng giọng điệu như vậy nói mấy lời đó, sẽ chỉ làm anh càng muốn bổ nhào về phiá em, tách chân em ra, sau đó. . . . . . Ưm. . . . . ." Trong miệng những lời vô vị khó nghe, bị tay nhỏ bé mềm mại chặn lại.(Kyo : a BT wá đi hừ hừ :”>)

"Không cho nói!" Cô tức giận ra lệnh.

Thấy cô bắt đầu có chút tức giận , Đỗ Khang cũng thật thông minh đưa hai tay lên cao, tỏ vẻ mình vô tội.

Anh thật là vô tội, muốn người phụ nữ lâu như vậy, thật vất vả ăn luôn, làm sao có thể không biết ăn tủy trong xương mới biết nó ngon đây?

Hơn nữa tiểu ngu ngốc này không biết, anh vẫn là săn sóc cô gái còn không hiểu biết nam nữ hoan ái này, khắp nơi đều lưu lại vài phần, bằng không cô sẽ hung dữ lại lớn tiếng với anh?

Lấy tay nhỏ bé đang che miệng mình ra, "Đói bụng không?Anh gọi pizza, ăn xong anh đưa em về."

Sờ sờ bụng,buổi trưa còn chưa ăn gì lại bị sói đè ở trên giường, cô sớm đã đói bụng, cho nên nghe đã có đồ ăn, cô nôn nóng đợi không được liền đi ra ngoài, hoàn toàn quên trên người mình chỉ bọc bằng drap.

Lộ ra chân nhỏ trần trụi, cô lập tức bị Đỗ Khang ôm ngang lên, một lần nữa thả trên giường, tư thế giống như hồi trưa bị anh ôm lên giường, nhưng lúc này đây cô tuyệt không sợ bị anh áp đảo, bởi vì anh không đến mức mất trí canh lúc cô đói bụng mà chỉ lo thỏa mãn thú tính của mình.

Buổi chiều đó sao vài lần hoan ái vô cùng nhuần nhuyễn,anh ôm cô mê man đến phòng tắm cẩn thận tắm rửa,bây giờ cô chỉ cần mặc quần áo vào là xong.

Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng kiến thức cuộc sống anh cũng không có, nhưng quản lý chuyện của cô lại làm không kém, nếu không là kiến thức cuộc sống anh quá lôi thôi, cô thật sự sẽ cho rằng anh là cố ý đem nhà làm loạn dơ muốn cô tới dọn dẹp.

Nhắc tới dọn dẹp, Hà An Ân lại có chút tức giận, bởi vì anh đã đạt được, anh mới thành thật nói cho cô tất cả, sau đó, cô mới biết mình ngốc cỡ nào,ngu ngốc cỡ nào.

Người đàn ông này căn bản chính là đem cô lừa tiến hành nhân thê dục thành, mà cô còn đắc chí cho rằng bản thân tìm được một công việc tốt, vì vậy khi cô đòi nghỉ công việc này, trở lại tiện bán đồ ở chợ đêm,anh lại một lần nữa đưa ra hiệp ước, đến mức độ này, nếu cô còn không có phát hiện bản thân bị lời nói người đàn này lừa , thì chỉ số thông minh của cô so với heo còn thấp hơn.

Đỗ Khang giúp cô mặc quần áo xong ngẩng đầu phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận , lập tức đoán được cô tức giận cái gì, "Em đừng tức giận, em hẳn là ngẫm lại anh vì em tốn bao nhiêu tâm tư, anh chưa từng vì một người phụ nữ làm nhiều chuyện như vậy, còn thận trọng tính toán , vì em, anh còn buông cả nguyên tắc của mình,bắt đầu ăn cỏ gần hang ."

Nghe những lời không biết xấu hổ của anh, Hà An Ân ngăn một hơi buồn bực, " Vậy em nên em phải cảm ơn anh đã coi trọng em chắc?"

"Không cần không cần,em chỉ cần nghe lời anh, hôn anh vài cái là tốt rồi." Nói xong Đỗ Khang còn chủ động đem miệng kề sát vào cô , ý bảo cô có thể tùy thời hôn xuống.

Hà An Ân nhịn không được vươn ngón tay ra, một trái một phải kẹp hai bên gò má anh, kéo mặt anh biến thành bộ dạng buồn cười, thì lòng cô mới tốt một chút, "Đỗ Khang, sao anh lại nói hưu nói vượn như thế, đem cái chết nói thành sống , bộ dạng phong độ của Đỗ quản lý anh bỏ nơi nào rồi hả?"

"Ở em. . . . . . Trước mặt . . . . . . Anh mới là chân thật . . . . . ." Anh chậm rãi, mở miệng nói ra lời ngon tiếng ngọt khiến người ta động tâm.

Cô mới sẽ không mắc câu, "Hừ."

Hà An Ân ở trong lòng hừ lạnh, nhưng không có phát hiện lực đạo kẹp mặt anh dần dần nhỏ đi.

Đỗ Khang cười nhẹ hai tiếng, giúp cô mang dép lê vào sau đó liền nắm tay cô đi đến phòng khách.

Pizza đặt trong túi giữ ấm, cho nên dù anh có ở trong phòng dây dưa lâu như vậy, cũng không có lạnh đi, cô cực kỳ đói nôn nóng không đợi được cầm lấy một miếng pizza cắn một cái, vị phô mai thơm nồng với chân giò cùng dưá, là hương vị cô thích nhất, cho nên cô thỏa mãn nheo mắt lại nở nụ cười.

"A đúng rồi, lần trước phiếu giảm giá kia của anh còn hữu dụng hay không? Có giảm bảy mươi phần trăm." Cắn cắn, cô bỗng dưng nhớ đến chuyện này, "Nếu không dùng phiếu giảm giá,vậy tiệm pizza sẽ lời rồi."

Cô nhắc đi nhắc lại , nhìn bộ dáng anh chỉ cười không nói chuyện, cô chu miệng lên, "Anh đang cười cái gì? Nhanh chút nói đi đến cùng phiếu giảm giá còn hữu dụng hay không?"

" Có có, anh đương nhiên sẽ không quên, về phần anh đang cười cái gì? Chính là cười tiểu yêu tiền này ." Bộ dáng cô đối với tiền tính toán chi li, thật sự làm anh nhìn hoài không chán.

Hơn nữa nhìn cô bởi vì bỏ lỡ một ít ưu đãi, hoặc là khi mua không được vật tiện nghi chất liệu lại tốt gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ giống như trời muốn sập xuống vậy biểu cảm uể oải thật sự làm anh luôn nhịn không được.

"Em yêu tiền thì thế nào,anh không phải đã sớm biết sao?"Cho rằng anh đang cười nhạo tính keo kiệt của mình, tuy rằng cô không cho là đúng, nhưng trong lòng lại có chút buồn .

"Đồ ngốc." Nếu là để ý, không thích tính cô, anh sẽ không tốn nhiều thời cùng tư tửơng lừa cô vào tròng.

Có lẽ người phụ nữ khi yêu hay nghĩ ngợi lung tung, Hà An Ân cũng không ngoại lệ, tuy rằng miệng thỉnh thoảng nói nhao nhao,tính khí ồn ào sẽ làm tình cảm hai người rất tốt, nhưng nếu đó là chuyện buồn ,kia cũng không phải là chuyện anh muốn thấy.

Tay Đỗ Khang nhéo nhéo chóp mũi của cô , "Đừng nghĩ lung tung, ăn nhanh một chút, sau đó anh sẽ đưa em trở về." Nói thì nói rất êm tai, nhưng trên thực tế, Đỗ Khang thật sự rất không nguyện ý mỗi lần phải đúng giờ đưa bạn gái về nhà.

Nhưng bất đắc dĩ, anh hiện tại chính là bạn trai mà không phải là chồng, cho nên người Hà gia tuyệt đối sẽ không cho Hà An Ân dời qua ở chung cùng anh, mà quan trọng nhất là bạn gái anh còn chưa nói với cha mẹ cô cô đã có bạn trai , đến mức bây giờ Đỗ Khang vẫn chưa khi nào đứng trước mặt người Hà gia, vẫn là tình trạng thiếp than* không rõ .

*Vợ nhỏ

Cũng vì chuyện này anh cùng Hà An Ân thảo luận nhiều lần, anh cho rằng thân phận rất quan trọng, đặt biệt người Hà gia còn có thể dẫn Hà An Ân xem mắt người đàn ông khác, nhưng về việc này Hà An Ân lại rất kiên định, nói không nói sẽ không nói, cho dù ở trên giường anh có sử dụng tiện chiêu cũng không thể bức cô đáp ứng.

Nhìn đến biểu cảm tức giận của anh, ở trong lòng Hà An Ân vụng trộm nở nụ cười, kỳ thực cô đã sớm nói chuyện cô cùng Đỗ Khang với người nhà, chỉ là Hà An Cần nói muốn để người cấp trên từng để cho cô đau khổ cũng niếm mùi đau khổ, muốn cô làm bộ như chưa nói cho người nhà biết, cho nên Đỗ Khang còn tưởng rằng anh vẫn là một người tình bí mật.

Hơn nữa nếu để cho Đỗ Khang biết chuyện người Hà gia đã biết quan hệ bọn họ, kế tiếp nhất định sẽ ép cô chuyển đến ở chung với anh.

Hà An Ân cũng không ngu ngốc, nếu chuyển qua mà nói, mỗi đêm xuân nhất định là chạy không khỏi , cô mới không cần mỗi ngày đều không đứng được, hơn nữa trở lại văn phòng còn có thể bị đám đồng nghiệp nữ phòng tài vụ đói khát kia dùng ánh mắt rửa sạch, cộng thêm mở miệng đùa giỡn.

Cho nên duy trì bộ dạng bây giờ thì tốt rồi, cắn một miếng pizza lớn, cô thấy tâm trạng tốt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.