Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 2: Chương 2: Chương 1.1




Tào Đông Minh bước xuống từ một chiếc xe buýt có tiếng động cơ đinh tai nhức óc, đây là chuyến xe duy nhất đi về thôn. Anh nhìn quanh trạm dừng một chút, thời đại này rồi mà vẫn còn có loại xe công cộng thực sự quá cổ lổ sĩ như thế này. Muốn về thành phố thì phải ngồi xe công cộng ít nhất nửa giờ, nói cách khác anh phải chờ xe bốn tiếng đồng hồ, sau đó phải chịu đựng thêm nửa giờ nữa mới có thể đến nơi, mà cũng với thời gian này anh xuất ngoại cũng còn nhanh hơn.

Lẽ đương nhiên Tào Đông Minh không phải cam tâm tình nguyện chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy như thế này. Anh đường đường là con trai độc nhất của nhà họ Tào, thuộc công ty thiết kế chế tạo xe hơi cũng là một hãng xe nổi tiếng. Anh cũng sở hữu biệt thự, một đại thiếu gia không lo chuyện cơm áo. Nếu không ở quán bar la cà ôm ấp người đẹp thì cũng sẽ là nhân vật nổi tiếng được đăng lên trang nhất báo chí. Thế nhưng cũng vì một bài báo lá cải nào đó mà ba anh trong lúc nóng giận đã đày anh về nơi thâm sơn cùng cốc này rồi?

Gì mà sau khi du học về sẽ cho anh lấy bằng bác sĩ, gì mà sẽ tìm một giáo sư giỏi nhất để dạy anh, chỉ có điều đến buổi phải đi gặp giáo sư thì anh lại bị những thằng bạn rủ đi quán bar, ôm ôm ấp ấp những em gái xinh đẹp độn ngực dày cộm lên. Kết quả là ba anh trong lúc tức giận lại phát lệnh đày ải đến nơi đây để tĩnh tâm.

Ông còn nói rất êm tai, rằng vốn là vì muốn trừng phạt anh nên đưa anh đến một nơi cây không thể mọc, chim không thể sinh, thậm chí chẳng có nổi một quán ăn. Vậy làm sao anh có thể đi quán bar thâu đêm suốt sáng với chúng bạn đây? Bọn chúng học ngành y, thế rồi anh cũng theo chúng chọn ngành y, bọn chúng muốn anh lập phòng nghiên cứu thì anh cũng lập phòng nghiên cứu. Anh cũng không còn cách chọn lựa khác, không thích cũng không được.

Nhà bọn họ chỉ là một doanh nhân chuyên buôn bán lẻ thuốc tây mà thôi, tuy rằng cho tới nay cả dòng họ đều có truyền thống về y học cổ truyền nhưng không nhất thiết rằng ai muốn kinh doanh đều phải có bằng bác sĩ. Chỉ cần có đầu óc kinh doanh tốt là được. Trong cả gia đình chỉ có mình anh là con trai, có thời gian để học cái này, học cái kia, không bằng hãy tiến cử anh vào vị trí quản lý nào đó trong công ty, giao công ty cho anh tiếp quản sớm một chút, có phải rất thoả đáng rồi hay không?

Tuy rằng Tào Đông Minh rất ngang bướng và mạnh mẽ nhưng khi phải đối mặt ba mình thì anh lại không thể nào nói như vậy được, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chấp nhận đến đây thôi.

Thôn Tiểu Khê này không phải là một thôn thâm sơn cùng cốc bình thường mà là năm đó khi ông nội giao công ty cho ba anh tiếp quản, vì yêu mến thiên nhiên nên tự mình tìm đến nơi này để dưỡng già. Nói cách khác là ông nội đã tìm một nơi đặc biệt thô sơ, tầm thường nhất, lạc hậu nhất, nhàm chán nhất trên thế giới này để sinh sống qua ngày.

Giờ ông nội có khỏe không sao? Nơi này ngoại trừ dành cho ông nội dưỡng già thì còn một công dụng nhỏ đó là đày anh đến đây để dạy dỗ anh nên người. Không biết sau khi nhìn lại đứa cháu nội của mình trở nên hư hỏng, trầm mê với vui đùa, không làm việc đàng hoàng thì ông nội sẽ có phản ứng gì nữa?

Tào Đông Minh đứng ở trước trạm xe bus, nhìn về phía xa xa, phía trước là một cái dốc khá sâu, nhìn hai bên đường lớn ngoại trừ cây cối thì chính là rãnh nước. Xa hơn nữa lại xuất hiện vài ngôi nhà ẩm thấp, đơn lẻ. Vậy chính xác là ông nội đang sống ở cuối thôn Tiểu Khê này.

Năm đó ông nội dự định mua ngôi nhà này chính là vì muốn cùng bà nội dưỡng già. Sau đó bà nội đột nhiên qua đời, ông nội cũng kiên trì muốn sống ở đây. Cuối cùng, các thành viên trong nhà đều phải đồng ý và mỗi cuối năm cả nhà sẽ đến đây thăm ông nội. So với lúc trước, thôn Tiểu Khê này cũng không thay đổi gì mấy, trên mặt đất vẫn còn những đọt cỏ mọc thưa thớt mà ở thôn Tiểu Khê này, những loại cỏ như thế này xuất hiện rất nhiều, hầu như đâu đâu cũng có.

Sau đó anh chỉ có thể đi bộ vào trong thôn, con đường bằng phẳng mà rộng rãi, dưới chân anh là đôi giày thể thao đạp trên đất vẫn có chút không quen. Anh sẽ không giẫm phải cứt chó hay là đồ vật lạ lùng nào khác chứ?

“Vẫn nên gọi ông nội đến đón mình thôi.”

Anh dừng lại ở ven đường, bên cạnh là một hồ cá khá lớn, anh vừa nhìn vào hồ cá vừa suy nghĩ. Sau đó một hồi anh vẫn quyết định mình nên gọi điện thoại cho ông nội để ông lái xe tới đón mình. Bởi vì anh rất hoài nghi mình không có cách nào có thể đi một quãng đường xa như vậy. Huống hồ hồi trước anh chỉ lái xe tới đây, mà bây giờ nếu chỉ dựa vào một mình anh thì anh không có cách nào tìm được ra nhà của ông nội.

Tào Đông Minh lấy ba lô trên vai mình xuống, tìm một chỗ sạch sẽ và dừng lại, bắt đầu kéo khóa của chiếc balô. Nhưng vừa mở ra anh chỉ có thể nhìn thấy chiếc laptop cứng nhắc, PSV (phương tiện tìm vận tải công cộng), hồi lâu mới tìm được chiếc điện thoại di động của mình. Anh sợ ở cái vùng hoang dã này, sóng di động sẽ không bắt tới nổi nên trước tiên anh để điện thoại trong túi quần sau của mình.

Tào Đông Minh tiếp tục nhìn vào vào trong balo, cũng thầm tự khen ngợi mình thông minh. Căn cứ vào kinh nghiệm bị ba mình giáo huấn nhiều năm, anh biết mình nhất định phải mang theo một ít thứ dùng để giải sầu. Dựa theo kế hoạch, chỉ cần anh ở trong phòng cả ngày được đánh máy tính thôi cũng tốt lắm rồi, rồi sau đó muốn anh ở bao lâu đều được. Thế nhưng nếu tình huống ngược lại, ba mẹ muốn kêu anh trở lại để trừng phạt thì anh cũng đành thuận theo mà thôi.

Trong điện thoại di động, anh tìm số điện thoại của ông nội và ấn nút gọi, sau đó áp tai vào loa điện thoại. Nhìn cá trong hồ lượn lờ mà điện thoại vẫn không ai bắt, anh bắt đầu sốt ruột. Đúng lúc này phía sau lại truyền đến một tiếng thét chói tai.

“Tiên sinh phía trước, mau tránh ra, tránh ra!” Một tiếng thét chói tai và hoảng hốt của một thiếu nữ nào đó đang tiến gần về phía mình, Tào Đông Minh theo phản xạ định xoay người nhìn lại, anh lập tức trợn tròn mắt lên.

Ngay lập tức chỉ thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ màu trắng áo liền quần đang lái một chiếc xe đạp từ phía sau anh lao xuống từ sườn dốc, đồng thời lại đang trực chỉ hướng anh thẳng tiến.

Đùa gì thế này? Anh còn chưa gặp được ông nội mà đã xảy ra tai nạn rồi sao? Ngay lúc này dĩ nhiên Tào Đông Minh đang suy nghĩ trước hết thoát thân trước rồi tính nhưng anh vừa mới bước ra một bước thì ngừng lại, quay đầu lại nhìn vào hồ cá kia một chút.

“Đừng lái về bên này, qua bên kia.” Cánh tay dài của anh vung lên chỉ vào con đường ở giữa.

Người phụ nữ kia cũng biết hướng anh vừa chỉ nhưng không biết là do kinh hãi quá độ hay là lực lái quá lớn mà tay cô run lên, xe đạp vẫn chạy về phía trước mà không thay đổi phương hướng.

“A a a!” Cô thét lên ầm ĩ hướng anh đang đứng lao thẳng tới.

Thật là một trò đùa ngớ ngẩn, Tào Đông Minh ở trong lòng mắng một câu. Lúc này anh cũng không còn đường để trốn, trái lại anh di chuyển thân thể mở hai tay ra đứng trước xe đạp che chắn, xe đạp cũng tạo ra một lực lớn lao thẳng về phía anh.

“Không được, không được!” Trên xe, người phụ nữ kia sợ đến nỗi nhắm hai mắt lại, thật giống như người đang điều chỉnh tay lái không phải là cô.

Tào Đông Minh hít sâu một hơi, hai tay duỗi về phía trước...

“Phịch” một tiếng, người phụ nữ cũng không còn thét chói tai nữa. Lúc này cô hơi mở mắt ra, phát hiện mình cũng không ngã chổng vó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.