Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 6: Chương 6: Chương 2.2




Edit : Sóc Là Ta

Một tiếng khóc chói tai ngăn cản dòng suy tưởng trong đầu Tào Đông Minh. Ngay tại lớp anh có một bé trai đột nhiên khóc to, nhìn sang thì anh thấy có một giáo viên đang dỗ dành cậu bé nhưng cũng không có hiệu quả gì.

Tiếng khóc ấy khiến Tào Đông Minh cảm thấy phiền lòng, dĩ nhiên là vào lúc không ai chú ý tới anh thì anh buồn bực trừng mắt nhìn đứa bé kia.

“Sao vậy con?” Nghe người bạn nhỏ khóc đến thương tâm, Lâm Đại Dung bước tới hỏi.

“Cũng không có chuyện gì.” Giáo viên kia cười cợt nói: “Tiểu Kiệt tè ra quần, tớ chỉ muốn dẫn cậu bé đi thay đồ nhưng cậu lại không chịu, còn tỏ ra mình đang giận dỗi đấy.”

“Nhưng cô giáo là nữ.” Cậu bé có tên Tiểu Kiệt nói.

“Thật không có cách nào.” Lâm Đại Dung nặn nặn bóp bóp khuôn mặt Tiểu Kiệt “Bởi vì Tiểu Kiệt là con trai mà cho nên cũng sẽ biết thẹn thùng.”

“Ôi, vậy mà làm cô la đến khản cổ, thực sự là hao tổn tâm trí.” Giáo viên kia thở dài nói: “Nếu như chúng ta có giáo viên nam thì tốt rồi.”

Giáo viên nam ... nghĩ là việc không liên quan tới mình nên Tào Đông Minh lại nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa. Lúc ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy hai ánh mắt nóng rực đến nỗi khiến người ta lạnh hết cả sống lưng, tầm mắt bất chính mờ ám khóa chặt trên người mình. Tào Đông Minh có cảm giác chắc chắn sắc mặt của mình nhất định n,rất khó nhìn, chắc hai người phụ nữ này cũng phải biết xem sắc mặt của đối phương chứ.

“Đông Minh, phiền anh có thể dẫn Tiểu Kiệt đi thay quần không?”

Người phụ nữ này chắc ở bên cạnh những đứa trẻ này lâu quá nên não bộ cô có chút vấn đề chăng? Tào Đông Minh lo lắng hết nhìn bên trái lại xoay sang bên phải, lại không nghĩ ra lý do nào để giải vây cho mình, cũng không thể nói mình nhìn đứa trẻ này cảm thấy rất buồn nôn, rất phiền phức.

“Đúng vậy, vậy xin nhờ anh. Anh ra ngoài quẹo phải và tiếp tục đi thẳng một lát là sẽ thấy toilet.” Giáo viên lớp mẫu giáo cũng không khách khí, cứ vậy mà đẩy Tiểu Kiệt vào tay anh nói tiếp: “Ở đây chờ một chút, tôi đi lấy quần để anh thay cho nó.”

Ồ? Tào Đông Minh có chút không phản ứng kịp, chuyện này xảy ra nằm ngoài dự liệu của anh. Tiểu Kiệt đột nhiên nắm chặt tay anh, cũng không khóc không náo loạn nữa, thậm chí cậu còn nháy đôi mắt to tròn nhìn anh và nở nụ cười.

Anh quay đầu về phía Lâm Đại Dung để tìm ánh mắt cầu cứu nhưng Lâm Đại Dung cũng cười thật tươi với anh tựa hồ muốn nói ‘may mà có anh ở đây’. Mà khi đối mặt với nụ cười của cô, yết hầu của Tào Đông Minh lại cứ đưa lên đẩy xuống môt hồi, cổ họng có chút đau rát.

Cuối cùng anh vẫn bước chân nặng nề dẫn theo Tiểu Kiệt ra ngoài, còn lại hai người phụ nữ chăm sóc đám trẻ kia.

Còn chưa quá hai phút lại nghe thấy tiếng đồ vật rơi trong toilet, mà toilet là nơi dành cho đám trẻ con dùng nên không gian khá lớn, âm thanh vang vọng lại cũng rất lớn. Vào lúc này không biết tự nhiên âm thanh này vang lên khiến Lâm Đại Dung đau lòng một hồi. Cô quyết định dừng lại công việc đang dang dở, nhanh chóng chạy ra ngoài. Tuy rằng vườn trẻ sẽ không có nguy hiểm gì nhưng Tào Đông Minh cũng vừa mới đến còn chưa quá quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, nhỡ đâu trượt chân đụng đầu trong toilet thì biết làm thế nào?

Nghĩ vậy, cô chạy vào xem tình hình thế nào, trong phòng rửa tay trống trải, Tào Đông Minh và Tiểu Kiệt đang đứng đối diện nhau mà Tiểu Kiệt thì trần truồng đứng đó còn Tào Đông Minh đúng là quần áo hoàn chỉnh nhưng chỉ có điều trên quần ướt một mảng lớn, hơn nữa phía sau mông đều là nước. Trên cơ thể trơn bóng của Tiểu Kiệt cũng đều bị ướt hết, trên đất bày ra một chậu rửa mặt, hẳn là vừa nãy rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh lớn đến như vậy.

“Hai người đang làm gì?”

Tào Đông Minh quay đầu nhìn cô, ánh mắt kia không nói rõ, cũng không tả rõ được, lại làm cho những căng thẳng trong lòng cô lúc nãy như quét sạch đi. Cô thật sự rất muốn cười nhưng cố kiềm nén. Tuy nhiên vẻ mặt nhẫn nhịn đó cũng không thoát khỏi ánh mắt Tào Đông Minh.

“Rất buồn cười sao?” Giọng nói uy hiếp của Tào Đông Minh vang lên cũng không thể doạ dẫm Lâm Đại Dung, ngược lại còn khiến cô thật sự bật cười.

Xem ra cô hoàn toàn không xem anh ra gì, hơn nữa cảm giác hài hước còn khác hẳn với người thường.

Tào Đông Minh dẫn Tiểu Kiệt đến toilet thay quần, chuyện như vậy anh cũng khẽ cắn răng nhẫn nhịn làm theo. Nhưng vấn đề là sau khi cởi quần cậu bé ra thì Tiểu Kiệt lại yêu cầu anh rửa đít cho cậu, còn nói các thầy giáo khác đều sẽ làm như vậy. Thầy giáo nói mọi đứa trẻ đều thích sạch sẽ, nói tới nói lui khiến anh nhức cả đầu.

Muốn anh rửa đít cho tên tiểu quỷ này sao? Mông của cậu bé còn có dính nước tiểu mà đứa nhỏ này lại cũng không phải là con trai anh mà dù có là con trai của anh thì anh cũng sẽ mời bảo mẫu làm những việc này mà thôi. Vậy mà tên tiểu tử này lại không tha thứ, Tào Đông Minh không thể làm gì khác hơn là lấy một chậu nước, cởi hết quần áo cậu ta ra và tạt nước lên người cậu. Làm được đến đây cũng đã là cực hạn của anh rồi, xong rồi anh lại lấy khăn lau khô coi như là lau khô thôi.

Nhưng ai biết khi giội đến một nửa thì Tào Đông Minh phát hiện mình chưa tháo chiếc đồng hồ đeo tay ra, sợ nước trúng vào mặt đồng hồ nên anh mới tạm thời bỏ chậu nước xuống và để đồng hồ lên bồn. Ai ngờ, chưa được bao lâu, cũng chưa kịp để chiếc đồng hồ đeo tay trọn vẹn trên bồn rửa tay thì từ đâu có một chậu nước xuất hiện giội thẳng vào người anh.

Tiểu Kiệt, tên ác ma này cho rằng Tào Đông Minh đang chơi trò giội nước với cậu, thừa dịp anh không đề phòng lại dùng hết sức lực cầm chậu nước giội thẳng vào người anh. Thế nhưng, vào lúc đuối sức cũng trượt tay nên chậu nước rơi xuống đất, vang lên âm thanh khô khốc như vậy.

Lần này được rồi, anh mới ngày đầu tiên “đi làm”, nghe âm thanh chậu rửa mặt rơi xuống đất mà Lâm Đại Dung lại cười sảng khoái vang vọng trong cả khu nhà trẻ này. Thật tức chết anh mà.

Thời gian ngủ trưa là khoảng thời gian những tiểu ác ma đều bị bắt nằm trên giường. Tào Đông Minh như một nhà thơ u buồn, khuôn mặt hướng ra cửa sổ để ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào mình. Hai tay anh ôm ngực, cúi đầu không nói, mà anh đứng yên như vậy cũng đã nửa giờ rồi... Đúng, anh đang muốn hong khô quần mình.

“Xin lỗi anh.” Sau khi Lâm Đại Dung la hét để những tên tiểu quỷ kia đi ngủ thì rốt cuộc cô cũng đến phòng học tìm anh. Mỗi bước đi của cô, dường như Tào Đông Minh đều phảng phất nghe thấy trong lòng cô đang cười sảng khoái. Anh tàn nhẫn nhìn cô một cái.

Lâm Đại Dung nhìn vẻ mặt anh giận hờn thì cũng biết rõ mình đã chạm đến lòng tự tôn làm tổn thương anh. Thế nhưng, nghĩ lại tình cảnh đó, cô vẫn không nhịn được cười, nói: “Trong nhà trẻ chỉ có quần áo để tụi nhỏ thay thôi. Anh mặc vậy mà không cảm thấy khó chịu sao?”

Lần này Tào Đông Minh tức giận trừng mắt nhìn cô, mà Lâm Đại Dung lại làm như không nhìn thấy, còn ngây ngốc quay về phía bên cạnh anh vừa đứng vừa trò chuyện giết thời gian. Cô trò chuyện về những đứa trẻ ở thôn Tiểu Khê, tán gẫu về người dân sống chung quanh thôn nhỏ này.

Nói là tán gẫu nhưng thực ra chỉ có một mình cô đang nói mà thôi. Anh lại không ngờ cô lại thích trò chuyện đến thế. Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Thế nhưng cô không thể nói những chuyện có ý nghĩa hơn sao? Nói thí dụ như vì sao cô đến nhà ông nội anh để làm quen cũng “đồng thời cùng xem kịch lúc tám giờ“. Trời ạ, chỉ nghe nói tới đây thôi thì cũng đủ khiến người ta ngáp lên ngáp xuống rồi.

“Thực ra lúc mới vừa chuyển tới nơi này thì tôi cũng chưa quen với thời gian ở nơi đây lắm. Thức dậy từ buổi sáng sớm lại đờ người ra đến tối, ròng rã suốt một ngày cũng sẽ không có ai đến bắt chuyện với mình. Một ngày trôi qua phảng phất như bị kéo dài gấp mấy lần. Lúc đầu, cũng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng càng ở lâu càng quen thuộc với nhịp sống chậm rãi như thế này, cảm thấy mỗi ngày đều trải qua rất chân thật.”

Tào Đông Minh nghe đến đây, lỗ tai cũng dựng đứng lên, nói: “Cô cũng không phải người ở nơi này?”

Lâm Đại Dung nở nụ cười, nói: “Hai năm trước tôi mới chuyển đến đây sống cùng ba mẹ, mà năm năm trước ba mẹ tôi đã chuyển tới nơi này sống rồi. Họ dùng toàn bộ số tiền tích góp được để mở tiệm bán hoa, một phần nữa là họ muốn ở đây để dưỡng già.”

Chẳng trách cô cũng không giống người dân sinh trưởng ở nơi này, da cô trắng nõn nà không giống những người dân thôn quê chân lấm tay bùn ở quanh đây. Lẽ nào đây chính là nguyên nhân cô ấy dọn về đây sống cùng với ông nội mình sao? Tào Đông Minh rất xem thường mấy việc như thế này, tại sao một người hiện đại lại chạy về hướng nông thôn, như vậy rất không hợp với thời thượng sao? Người lớn tuổi coi như cũng tạm chấp nhận thôi nhưng cô ấy còn trẻ mà lại chấp nhận trở về đây sinh sống, cả ngày vây quanh mấy đứa trẻ mặt còn hôi sữa, nước mũi chảy ròng ròng, trông thật kinh tởm.

“Thực ra nơi này cũng tương đối tốt.” Lâm Đại Dung nói.

“Cô không cần cứ luôn miệng giới thiệu nơi này với tôi, ngược lại hiện tại tôi có muốn đi cũng không được. À, mà cô đang định quảng cáo cho nơi này sao?” Tào Đông Minh cũng không muốn gặp cảnh mình đã rời khỏi nhà ông nội mà vẫn phải nghe chuyện về thôn này. Thật phiền chết đi được.

“Không phải, chỉ là tôi thật sự rất thích nơi này.” Lâm Đại Dung vẫn như cũ không hề biết trong lòng Tào Đông Minh đang dần mất kiên nhẫn. Cô chậm rãi và kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì ông nội Tào thường kể với tôi về anh, nói anh không thích sống ở thôn Tiểu Khê này, rất ít đến thăm ông. Tôi vốn nghĩ muốn anh thích ứng với nơi này thì ít ra cũng nên cho anh một thời gian, phải từ từ lĩnh hội thì mới phát hiện nó đẹp được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.