Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực

Chương 6: Chương 6




Đây chính là khách sạn của bạn mẹ sao?

Đây là.... là Motel cao cấp đi? Có không ít nhà nghỉ ô tô sao với khách sạn còn cao cấp hơn nhiều, chẳng qua là có quá nhiều tin tức về quan hệ bất chính phát sinh ở loại địa phương này, làm cho ấn tượng của cô đối với nhà nghỉ ô tô thật sự cũng rất không tốt a.

Trong đầu Lệ Mộng Hằng hiện lên hình ảnh của những Motel tình nhân cấp năm sao trong mấy tạp chí, trong xe hoàn toàn trống không có trở ngại dọc theo hình xoắn ốc mà chạy trên đường, ánh hoàng hôn, những nụ hồng đọng sương kiều diễm ướt át, trên chiếc giường trắng noãn, có thân thể hai người đang lăn lộn....

Ho khan.... Trí tưởng tượng của cô cũng quá phong phú rồi.

Khách sạn ô tô này đúng không hổ là do bạn của bà chủ lớn đầu tư, trang trí đậm tính hào hoa quý phái, so với mấy khách sạn cao cấp năm sao trên tivi giới thiệu còn xa hoa hơn.

Trì Diệu Hi đến quầy lễ tân làm thủ tục, còn Lệ Mộng Hằng thì đứng chờ ở bể phun nước bên cạnh, ở trung tâm bể nước là một tường thạch cao hùng vĩ.

Hai vợ chồng đã ly hôn còn cùng nhau xuất hiện ở Motel cao cấp vì lý do gì chứ? Mượn nhà vệ sinh hay là tới để tham quan sao? Đều không phải như vậy, mà là vì hai người phải diễn một vở kịch cho mọi người xem.

Cố rốt cuộc là tại sao lại xuất hiện ở đây chứ, nếu không muốn thì rõ ràng vẫn có thể từ chối mà!

Cố có thể lấy lý do là phải theo chăm sóc bà ngoại mà từ chối, nhưng cuối cùng cô vẫn phải tới đây là vì sao? Vốn là dự định không để quan hệ của mình và Trì Diệu Hi ngày càng trở nên phức tạp mà từ chối, kết quả, lúc ở phòng nước nghe qua một đoạn đối thoại làm cô đổi ý.

Sau khi cự tuyệt Trì Diệu Hi thì cô đến phòng uống nước rửa ly để pha trà, vô tình lại để cô thấy được thư ký của tổng giám đốc khóc lóc kể lể với một cô gái khác, vốn là cô ta cùng bạn trai đến nhà hàng ăn tiệc sinh nhật, nhưng tuần trước làm thêm giờ quá nhiều, cô không thể đi được, sau lại phát hiện bạn trai mình đem phiếu hẹn dùng cơm dùng hết, cô ép hỏi mới biết rằng bạn trai thế mà lại cùng bạn gái cũ đi ăn chung với nhau.

Thư ký Ngô khóc lóc thảm thiết, mà ngực cô cũng buồn bực đến mức muốn nổ tung, cũng không biết là có liên quan gì, nhưng chuyện của thư ký Ngô lại để cho cô theo bản năng nghĩ đến mình, cô từ chối dùng phiếu khuyến mãi đó, thì Trì Diệu Hi sẽ dùng chung với ai chứ?

Theo trực giác, cô chính là nghĩ đến La Vịnh Ân.

Không sai! Nhất định là cô ta!

Chỉ mới tưởng tưởng mà trong lòng cô liền dâng lên hừng hực lửa giận: thật khéo đúng lúc lại để cô thấy La Vịnh Ân giống như thân mật cùng Trì Diệu Hi từ một chỗ khác của hành lang đi tới, sau đó, lý trí của cô liền bị lửa giận thiêu sạch, bước về phía trước mỉm cười nói với Trì Diệu Hi: "Diệu Hi." Cô rất hiếm khi kêu tên anh thân thiết như vậy, hơn nữa những lúc ở công ty, cô toàn kêu anh là tổng giám đốc.

Trì Diệu Hi vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong đôi mắt lóe sáng lên, nhìn cô chờ cô nói.

"Đó là ý tốt của cha mẹ, chúng ta là hậu bối nhất định phải tiếp nhận, không phải sao?"

Trì Diệu Hi đương nhiên không biết tại sao cô lại thay đổi ý kiến một trăm tám mươi độ như vậy, nhưng anh từ trước đến nay sẽ không từ chối cơ hội tốt, anh liền hết sức phối hợp nói: "Dĩ nhiên."

Hít một hơi thật sâu, cô nói: "Tôi đổi ý rồi, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, đúng là nên tìm nơi để thư giản, chuyến du lịch lần này chúng ta cùng đi chứ?" Cô nhìn thấy mặt La Vịnh Ân cứng lại, đôi mắt đẹp giống như là đang có lửa cháy rừng rực, loại đau này thật khó có thể diễn tả bằng lời.

Tóm lại.... chính là như vậy, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao cô lại xuất hiện ở đây.

Lệ Mộng Hằng! Lúc nào thì mày lại biến thành loại hữu dũng vô mưu như vậy chứ, trước là không để ý sau là ngu ngốc! Sau khi tỉnh táo lại, cô rất hối hận, lúc ấy không có chuyện làm hay sao mà cô lại vọng động như vậy chứ? Cô hết sức sỉ vả mình.

Lúc Trì Diệu Hi quay lại thì đi cùng một người phụ nữ trung niên, anh giới thiệu đơn giản hai người với nhau.

"Mộng Hằng, đây chính là chủ của khách sạn này, bà Trương Phong Hòa, cũng là bạn của mẹ. Dì Trương, đây là vợ của cháu, Lệ Mộng Hằng."

Lệ Mộng Hằng lễ phép cười một tiếng.

"Cháu chào phu nhân."

"Gọi phu nhân là gì cho xa lạ, cứ gọi dì Trương là được rồi." Bà mang theo hảo cảm quan sát Lệ Mộng Hằng một chút, hai vợ chồng bạn tốt của mình hình như đối với cô bé có ấn tượng cũng không tệ, bà cười thần bí, "Tới nơi này chính là muốn thả lỏng, chơi cho hết mình đi, chớ làm phụ lòng tốt của mẹ con. Mấy thứ bố trí bên trong đều là làm theo đề nghị của bà ấy, giống như, bà ấy biết con thích hoa hồng, nên ở trong cũng để không ít đó."

Lệ Mộng Hằng cười cười,"Dạ cảm ơn ạ". Là do cô nghi ngờ lung tung sao? Thế nào mà cô cảm thấy nụ cười của bà ấy có chút là cho người ta nổi da gà, chẳng lẽ trừ hoa hồng ra bên trong còn có thứ gì khác sau....Làm ơn! Rốt cuộc cô làm sao vậy, cứ nghi ngờ lung tung, khách sạn không phải là bày biện những thứ như vậy sao?

Lúc vào thang máy, Trì Diệu Hi cười như không cười hỏi: "Cô biết bối cảnh của mẹ tôi không?"

Lệ Mộng Hằng không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, liền lắc đầu một cái. Cô chẳng qua chỉ là một thư ký, đâu để ý phu nhân chủ tịch có bối cảnh thế nào, chỉ biết là chủ tịch tính khí rất khó mà lại chỉ có đối với phu nhân nhà mình là không có cách nào, nghĩ tới đây, cô không nhịn được nhìn người bên cạnh mình một chút.

Hai cha con bọn họ bên ngoài thì giống nhau, nhưng nội tâm thì lại không như vậy,... Có lẽ cũng không nói như vậy được, Trì Diệu Hi chẳng qua là chưa gặp đúng người thôi.

"Mẹ tôi là con lại giữa Trung và Nhật, bà cũng là kiến trúc sư có danh tiếng."

Lệ Mộng Hằng là lần đầu tiên được nghe nói, tiếp đến, cô nhớ lại bản thiết kế nhà mình.

"Khó trách phòng cưới của chúng ta bà chỉ cần một chút liền có thể vẽ ra bản trang trí, vậy tại sao anh lại phản đối?" Nếu mẹ chồng là nhà thiết kế, thì giao cho bà mới an tâm mới đúng chứ.

Trì Diệu Hi chỉ cười cười chứ không trả lời.

Cô có chút nổi giận. Làm cái gì mà thần thần bí bí như vậy chứ, rõ ràng đề tài là anh khơi mào, vậy mà lại không nói tiếp, chơi cô như vậy rất vui sao?

Đến tầng lầu có phòng của bọn họ, thang máy "đinh" một tiếng mở cửa ra, khi đứng bên ngoài phòng có một đoạn hành lang, ba mặt phòng là tường trắng bao xung quanh một mặt tường bằng thủy tinh đặc biệt, dưới chân được trải một lớp thảm rất thoải mái....

Khách sạn như vậy nếu như trước kia cô được vào có lẽ cô sẽ đánh giá rất cao, chẳng qua là vừa nghĩ tới lúc sau khi đã ly hôn với Trì Diệu Hi mà hai người lại cùng đi, hơn nữa còn là diễn một vở vợ chồng tình thâm với nhau trước mặt mọi người thì tâm tình cô cũng chẳng vui nổi.

Hai người tối nay.... Không! Là hai ngày ba đêm phải ở chung một gian phòng thật sao? Theo bước chân đến cửa phòng ngày càng gần, tim của Lệ Mộng Hằng càng đập nhanh hơn.

Trì Diệu Hi dùng thẻ mở cửa phòng, trong nháy mắt, mùi hoa hồng nồng nặc phả vào mặt hai người.

"Oa, thật là đẹp quá đi!" Ở giữa lối vào là một bình hoa hồng thật là to, Lệ Mộng Hằng rất vui, tâm tình vốn đang thấp thỏm đều bị đánh bay phân nửa, cô nhanh chóng đi vào phòng.

"Nơi này được thiết kế thật tốt, ngay cả phòng tắm cũng đều rất tuyệt!" Cô nhảy cẫng lên đắc ý giống như lượm được vàng, xem bên này một chút, bên kia một chút, sau tấm bình phong xinh đẹp gần như trong suốt là một chiếc giường thật to, thoạt nhìn có vẻ rất co dãn.

Lệ Mộng Hằng đi tới ngồi xuống, đúng là rất thoải mái. Lúc tay của cô lùi về sau để đỡ người thì trùng hợp đụng trúng một món đồ có vẻ kỳ quái, cô liền cầm lên nhìn. Đây là cái gì? Thế nào mà hình dáng có chút... làm cho người ta thẹn thùng?

Không cẩn thận chạm tới chốt mở, vật trên tay run lên, Lệ Mộng Hằng sợ hết hồn, kêu nhỏ lên tiếng,"Cái này, cái này tắt thế nào? Làm sao tắt đây?" Cô thấy rõ ràng trên công tắc có chữ viết, liền ngờ vực nói ra, "Mạnh, đặc biệt mạnh, thăng thiên?"

Trì Diệu Hi bước qua tới.

"Cô đang làm gì vậy?" Vừa nhìn thấy đồ vật trong tay cô, anh liền nhướng mày nói: "Gấp đến mức muốn sử dụng liền sao?"

"Đây rốt cuộc là cái gì vậy?"

"Gậy xoa bóp bằng điện."

"A....." Lệ Mộng Hằng ngẩn ra, Mặt đỏ hết lên, đem đồ cầm trên tay ném mạnh lên giường. Không thể trách tại sao cô thấy đồ vật này có tạo hình là lạ, trên giường sao lại có loại đồ như vậy chứ?!

Không khí lập tức quỷ dị đến cực điểm, cô cố gắng trấn định, căn bản không dám nhìn mặt Trì Diệu Hi. Người kia còn có thể có vẻ mặt như thế nào chứ? Trước kia cô còn cho là anh rất tĩnh táo đến mức có thể nói là "Ra vẻ đạo mạo", mà gần đây cô càng ngày càng cảm thấy người này thật ra rất thích trêu chọc người khác, nhất là cô!

"Cái đó...Để xem thử tin tức có gì hay không." Lần này cô xác nhận thứ mình cầm trên tay là điều khiển ti vi, liền mở nguồn điện, mong đợi có thể có tiết mục gì hay để hóa giải trạng thái khốn quẫn lúc này.

Ai ngờ ti vi vừa mở.....

"A a, a~ mau! Sâu một chút, sâu hơn một chút...."

Hai thân thể lõa thể quấn quít lấy nhau, còn có bộ vị đặc biệt, cùng với nữ diễn viên phim AV vẻ mặt sung sướng.

Lệ Mộng Hằng trong nháy mắt hóa đá, sau một khắc cô lập tức xông tới, một tay che lấy mắt Trì Diệu Hi.

"Không nên nhìn!" Một tay thống hận tắt nguồn điện.

Đây rốt cuộc lại là tình huống gì nữa đây, thế nào mà một căn phòng cao cấp như vầy mà toàn chứa những thứ dung tục không vậy? Lệ Mộng Hằng thật sự rất muốn kiếm cái lỗ mà chui.

Thanh thanh cổ họng một cái, cô nói: "Hơi nóng, tôi đi tắm trước một cái cho mát đây!" hiện tại chắc chỉ có thể trốn vào nhà tắm mới có thể tạm thời tránh khuôn mặt cười như không cười của Trì Diệu Hi, lúc mở cửa tủ quần áo, cô muốn lấy áo choàng tắm, kết quả lấy ra cũng là....trang phục hầu gái?

Giống như là biết trước, Trì Diệu Hi cười trộm, "Cái đó, tôi cho cô một lời khuyên, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, mặc thứ đó vào chắc chắn sẽ rất hợp đó!"

"............."

Lệ Mộng Hằng đỏ mặt chui vào tủ quần áo, cô chui vào trong, liều mạng tìm kiếm, nhưng trong tủ đồ chỉ có đồ nữ vương, đồ nữ tiếp viên hàng không, đồ thỏ, nếu không thì chỉ có áo choàng tắm. Cô thật là khóc không ra nước mắt mà, khách sạn này cũng thật lạ~

"Cô đang tìm áo tắm hoặc khăn tắm sao? Ở chỗ này nè." Sau lưng truyền đến tiếng nói lành lạnh của anh.

Không kịp giữ lễ phép, cô "Giành" áo tắm liền đi về phía phòng tắm mà chạy, thẹn hóa quá giận cô dùng sức đóng cửa phòng tắm, tâm tình buồn bực ngồi trên bồn cầu.

"Thật là mất mặt mà! Lần đầu tiên trong đời mặt mũi đều quăng sạch thật muốn chết hết sức!" Vuốt ve khuôn mặt nóng bừng bừng của mình, cô nhắm mắt lại, hít vào, thở ra.

Trấn định một chút, cứ coi như là những thứ tình thú trong khách sạn thì không có gì là không được! Cô, Lệ Mộng Hằng có đủ sức để đối phó với bất cứ tình huống phát sinh đột xuất nào, không có cái gì có thể làm khó được cô.

Hít vào thật sâu, rồi thở ra! Không sai, không có gì phải sợ. Cô mỉm cười, mở mắt ra, nhưng vừa mở mắt ra, cô liền thấy bóng dáng Trì Diệu Hi.... Không! Anh đang mở chân, nằm trên giường xem ti vi sao?

Là ảo giác, ảo giác sao? Tại sao cô đang ở trong phòng tắm, đã đóng cửa rồi mà vẫn thấy được nhất cử nhất động của Trì Diệu Hi ở bên ngoài chứ?

Lúc này cô mới phát hiện, phòng ngủ và phòng tắm được ngăn cách bởi một lớp thủy tinh dầy trong suốt, nói cách khác, cô ở bên trong tắm hay đi vệ sinh, thì bên ngoài mọi người đều có thể thấy!

"A ~ đáng ghét!" Không trách được lúc nãy cô vừa vào cửa đã có thể thấy được nhà tắm cũng rất xa hoa!

Trì Diệu Hi lúc phát hiện vẻ mặt bị đả kích của Lệ Mộng Hằng, mới đầu thì anh còn buồn bực cười, lúc sau lại cười đến mức chảy cả nước mắt.

Lệ Mộng Hằng khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đi trở ra, cô làm sao có thể khỏa thân tắm trước mặt Trì Diệu Hi được chứ. Thật sự là rất mất mặt, cô cả đời này làm việc mất mặt cũng không nhiều bằng một tiếng đồng hồ này!

"Anh cười đủ chưa hả?"

"Cuộc sống phải có những việc đắc ý để vui mừng chứ!"

"Gian phòng này thật sự là được trang trí theo ý kiến của mẹ sao? Bà, bà không phải là nhà thiết kế nội thất có tiếng trong nghề sao?"

"Sửa lại một chút, muốn ở trước từ nhà thiết kế nội thất thêm vào hai chữ "Tình thú", ông ngoại tôi ở Nhật Bản là ông trùm của giới khách sạn tình thú cùng với câu lạc bộ thể hình." Gia phong của Trì gia bảo thủ, cha tôi lúc đầu muốn kết hôn với một người phụ nữ Nhật Bản thiếu chút nữa đã phải làm cả cuộc cách mạng, mặc dù bà cũng có một nữa huyết thống là người Hoa.

Sau khi mẹ được gả tới đây, tự nhiên cũng không thể tiếp tục làm công việc mà mình thích, chỉ có thể len lén hợp tác cùng bạn bè, muốn làm cái gì cũng phải bí mật một chút.

Khó trách phòng tân hôn của bọn họ, có đánh chết Trì Diệu Hi cũng không đồng ý để bà nhúng tay vào.

Vô lực, Lệ Mộng Hằng đi tới ngồi xuống một cái ghế kỳ quái.

"Gian phòng này thật là đặc biệt, ngay cả ghế cũng rất có cá tính."Cô khẩn trương đến miệng đắng lưỡi khô, thấy bên cạnh có ly nước, cô liền cầm lên uống.

"Nơi cô ngồi chính là cái ghế tám chân nổi tiếng, có thể dễ dàng tiến hành các tư thế yêu."

Lệ Mộng Hằng bị dọa vội vàng nhảy ra khỏi cái ghế.

"Còn có, nước cô uống có thể đủ để mười con voi động dục "Thánh thủy"."

Ánh mắt Lệ Mộng Hằng trợn to tới cực điểm, nhìn cái ly trong tay đúng là có in hình của một con voi, cô liền phun hết nước trong miệng ra ngoài.

Trì Diệu Hi hôm nay cười đặc biệt nhiều lại còn rất rực rỡ.

"Tiểu thư, cô bị hù đến mức độ mà logo "Giống ấn" cũng không nhận ra được sao?"

Đối vậy! Logo này cô làm sao có thể quên được chứ, cô cố gắng trấn định uống thêm một hớp nước.

"Cái ly đúng là của Giống ấn, nhưng bên trong chứa cái gì tôi cũng không biết nha." Trên mặt anh hiện lên nụ cười của một trò đùa dai.

Lệ Mộng Hằng nguýt anh một cái.

"Hôm nay tôi mới biết anh xấu như vậy nha."

"Không phải hình tượng của tôi luôn là thánh nhân người tốt sao."

"Dạ dạ dạ, anh là người nổi tiếng "Bãi thuốc nổ"."

Trì Diệu Hi bật cười.

"Tôi còn tưởng cái danh hiệu này không ai dám đứng trước mặt tôi kêu chứ."

"Vợ cũ có đặc quyền là mắng chồng trước mà."

Trì Diệu Hi nhìn cô đầy hăng hái, liền thoải mái ở trên giường nằm xuống.

"Cô có cơ hội rồi đó, mắng tiếp đi."

Lệ Mộng Hằng cũng đi tới mép giường ngồi xuống.

"Không mắng đâu, khó lắm mới có được ngày nghỉ mà mắng chửi người có gì vui chứ."

Sau khi cưới bọn họ luôn lạnh nhạt với nhau, gần gũi giống như hôm nay thực hiếm, giống như là trở lại đoạn thời gian làm bộ qua lại với nhau trước kia, lúc bọn họ chụp hình cưới, giống như một đôi tân nhân vui vẻ, tại sao khi kết hôn xong, ngược lại không có tiến triển gì mà còn thục lùi là sao chứ?

"Huống chi lỡ như anh thẹn quá hóa giận, chúng ta vẫn phải cùng nhau vượt qua hai ngày ba đêm này, chẳng phải như vậy sẽ chẳng khác gì sống một ngày như một năm sao?"

"Ở cùng một chỗ với tôi thực sự khó khăn như vậy sao?"

Khổ sở và đau khổ chứng tỏ là còn yêu, nếu không thích thì sẽ không có vấn đề này. Mục đích của cô tới đây cũng không phải là để ôn lại loại chuyện như vậy, vì không để cho không khí căng thẳng, cô nói: "Căn phòng này có thật nhiều thứ mới lạ, khó có được cơ hội tốt mở rộng tầm mắt như vầy thật." Cô muốn đứng lên, thì Trì Diệu Hi đã kéo tay cô lại trước, làm cô ngã ngồi trở về trên giường, "Anh....."

"Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi rồi." Anh nghiên người nhìn cô, "Cô muốn tặng quà gì cho tôi vậy?"

Lệ Mộng Hằng ngẩn ra, cô không nghĩ tới là anh sẽ đòi trực tiếp như vậy, theo trực giác cô hỏi ngược lại: "Vậy anh thích cái gì?" Đường đường là một ông chủ lớn, cô không nghĩ ra là anh có thích thứ gì yêu thích mà không có được, còn cần cô đưa nữa.

"Vậy liền dùng hai ngày ba đêm này, làm một người vợ thật tốt của tôi đi."

Lệ Mộng Hằng kinh ngạc đến mức nói không ra lời. Thế này là thế nào? Cũng đã ly hôn rồi còn cần cô đóng vai vợ tốt làm gì chứ? Đè nén kích động trong lòng, cô nhẹ nhàng mở miệng nói: "Có người nói cuộc sống giống như một bộ phim, với những người khác nhau chúng ta sẽ đóng những vai khác nhau, có lúc là con gái người khác, có lúc là bạn bè, vợ hiền.... Với những vai diễn khác nhau, đối với những diễn viên khác nhau cũng không giống, có một số trường hợp phải là đúng người diễn vai đó mới tốt được."

"Tôi lúc trước cũng tự cho mình là một diễn viên rất giỏi. Khi làm con của cha mẹ, tôi là một đứa con ngoan, khi làm một thư ký, tôi lại có thể theo kịp tiến độ làm một trợ thủ đắc lực của cấp trên, nhưng đối với một năm thời gian chung sống với anh là tôi vẫn không thể nào đóng tốt được vai một người vợ hiền của Trì Diệu Hi, cho nên, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian hai ngày ba đêm này."

"Không chỉ có cô, tôi cũng không làm tốt nhân vật chồng của Lệ Mộng Hằng, cho nên, miễn là có cơ hội để diễn tốt nhân vật này, tôi sẽ nắm chặc lấy nó."

Cô nhìn thấy trong mắt của Trì Diệu Hi giống như có chứa đựng tình cảm, nên cô cũng không dám nhìn quá chăm chú. Anh đang suy nghĩ cái gì chứ, tại sao lại đề nghị làm loại chuyện này? Cứ như vậy, thì rốt cuộc coi cô là cái gì? Bạn gái hiện tại của anh là La Vịnh Ân rốt cuộc là cái gì?"

"Chuyện say rượu mất lý trí của cô, người bị hại là tôi đây còn chưa kiếm cô đòi bồi thường nha~!"

Lại nữa, người đàn ông này hình như có thói quen uy hiếp cô thì phải!

"Anh rốt cuộc...."

"Rốt cuộc muốn thế nào phải không?"

Dùng vẻ mặt đáng ghét Trì Diệu Hi nói tiếp.......Đáng yêu quá, tim cô đập thật mau! Người chồng trước này luôn đối với cô lạnh nhạt, cô cũng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý để buông tay, tại sao lại vào lúc này còn làm cho cô cảm thấy anh đáng yêu như vậy chứ?

Thích một người quả nhiên không thế cứ nói ghét là ghét ngay được, chuyện tình cảm đối với cô giống như là chơi thả diều, lúc thả dây thì phải từ từ, mà khi thu lại cũng phải làm như vậy. Thu lại nhanh quá cũng không phải là chuyện tốt, tình cảm trong lòng chưan được bình ổn hoàn toàn cũng giống như thu dây lại quá nhanh sẽ dễ dàng làm đứt dây.

Tuần sau chính là sinh nhật Trì Diệu Hi, năm trước sinh nhật anh đúng lúc anh đi ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, quà của cô cũng không thể đưa cho anh được, năm nay anh lại hướng cô mà đòi quà, muốn quà cũng không có gì khó.

Có lẽ đây là lần cuôi cùng cô có thể tặng quà cho anh, liền dung túng tính tình tùy hứng của anh, cũng là dung túng tình cảm chưa thu hồi kịp của cô đi............

"Sao lại không nói gì? Tức giận sao?"

"Tôi cũng không phải anh cứ động một chút là tức giận." không biết sao, lúc này cô lại nhớ đến dáng vẻ của những người bị Trì Diệu Hi đuổi ra khỏi phòng làm việc, lúc những người đó bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt của cô cũng thật sự rất nghiêm túc, hôm nay nhớ tới mới phát hiện ra mình cũng là người rất biết nhẫn nại.

Bởi vì lúc này không cần nhẫn nhịn, Lệ Mộng Hằng liền bậc cười, cười một tiếng liền không thể dừng lại, cười đến mức ngả trái ngả phải, làm mấy cọng tóc rơi xuống gò má, Trì Diệu Hi thay cô vén tóc vào sau tai, nương theo tóc cô khẽ vuốt ve, tầm mắt nhìn vào nhau, mặt anh để ngày càng sát vào, lại sát vào.... Cuối cùng môi chạm vào cô.

TâmLệ Mộng Hằng lập tức nhảy dựng lên, Trì Diệu Hi đang hôn cô sao? Cô cũng cười không nổi nữa rồi.

"Anh...."

"Cô cũng không phải là tôi, sẽ không động một chút liền tức giận mà." Anh lui về phía sau, cười đắc ý.

Lệ Mộng Hằng đối với gương mặt như mèo trộm được cá của anh thì không thể nào tức giận được, bị "Trộm hương" tim của cô vẫn còn đập rất nhanh, mặt cũng đỏ bừng.

"Hiện tại hôn cô, có bị cô ghét không?"

"Hôn cũng hôn xong rồi mà bây giờ anh mới hỏi tôi câu đó có trễ quá không?" Cô thích được anh hôn, mới hôn có một cái mà cô đã quyến luyến, chuyến du lịch này càng ngày càng nguy hiểm rồi! Nhưng kỳ lạ là, cô không cảm thấy sợ, mà ngược lại có một chút chờ mong.

Bởi vì có lẽ đây là cơ hội cuối cùng cô có thể ở bên cạnh Trì Diệu Hi, cô không nên suy nghĩ quá nhiều, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi, làm theo tiếng lòng của mình vậy.

"Này, có khi nào tôi không làm tốt được vai người chồng tốt, cũng như cô không làm được người vợ tốt là do chúng ta cố kỵ nhiều thứ quá hay không?" Anh một bên nói, một bên dịu dàng hôn cô, sau đó anh chợt nói: "Cái bộ phim truyền hình cô yêu thích tôi cũng có coi qua một lần."

Lệ Mộng Hằng mặt đỏ tim đập nhanh không có cách nào suy nghĩ, những vẫn cảm thấy việc Trì Diệu Hi đi xem phim truyền hình là có gì đó không đúng.

"Tại sao?"

"Tôi có hỏi cô tại sao lại thích nhân vật chính phim đó như vậy? Cô đã nói, người đó chính là người đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ." Nói như vậy cũng đồng nghĩa là Lệ Mộng Hằng thích kiểu người như vậy đi, nhưng anh đã từng cố gắng muốn trở thành hình tượng như vậy, nhưng sau đó phát hiện ra, anh và nam nhân vật chính đó hình tượng hoàn toàn khác nhau, anh không thể nào trở thành hắn được, nếu cứ tiếp tục cố chấp mà bắt chước có lẽ sẽ trở thành vẽ rồng thành rắn mất.

"Rồi sao?"

"Người đàn ông đó là thánh nhân, nếu không cẩn thận sẽ trở thành "Người dư thưa", còn tôi chỉ thích hợp làm một người đàn ông hư hỏng, cơ hội là do mình tìm được, muốn thích thì thích, muốn lấy thì lấy." Trì Diệu Hi lại lần nữa hôn lên môi của cô, lần này không phải nụ hôn như chuồn chuồn lướt lúc nãy, mà chính là một nụ hôn nóng bỏng.

Nụ hôn này làm hô hấp, nhịp tim của hai người rối loạn, đầu óc Lệ Mộng Hằng trống rỗng, tình cảnh như vậy cô đã mơ tưởng đến rất nhiều lần, nhưng lúc này phát sinh thực sự thì tay chân cô lại luống cuống không biết phải làm sao.

Trì Diệu Hi ở trên người cô đốt lửa, lúc Lệ Mộng Hằng ánh mắt mông lung liền nâng người cô lên nhìn cô.

"Mộng Hằng, không phải em vẫn muốn biết đêm đó em uống say đã xảy ra chuyện gì sao? Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, lần này đừng quên chúng ta đã hoan ái với nhau, thân là một người đàn ông mà bị quên mất như vậy, nói thật, anh cũng không cảm thấy quá vui vẻ đâu!"

Thì ra là..... Anh lúc trước nói từ "Không vui" là để chỉ việc này sao? Suy nghĩ của cô mới đến đó, thì Trì Diệu Hi đã tiến vào cô, lấy tiết tấu nguyên thủy nhất mang lại vui sướng cho cô.

Tiếng thở dốc một tiếng so với một tiếng càng nặng.

"Trì, Trì Diệu Hi...." Lệ Mộng Hằng mệt đến mức nói không ra hơi, toàn thân đổ mồ hôi.

"Nhanh lên một chút, chậm quá rồi, không còn sức nữa sao?" Trì Diệu Hi nói mát.

Lệ Mộng Hằng căm tức, "Này, anh có phải là đàn ông không vậy? Đây là sườn núi đó, có người đàn ông nào lại để cho phụ nữ chở lên núi chứ!" Cô ngưng động tác đạp xe.

Xe đạp lập tức lùi về phía sau, Trì Diệu Hi lập tức đưa chân lên đạp về phía trước, anh vui vẻ cười to,"Anh nói muốn chở em, em lại nói là mình chạy xe đạp tốt lắm, bản thân chơi đoán số thua lại cậy mạnh nguyện ý nhận thua, hiện tại mệt đến mức chạy không nổi nữa, thì mắng anh không phải đàn ông. Tiểu thư, phục vụ em cũng quá khó khăn đi!"

"Làm sao em biết là đường này toàn đi lên chứ". Mặc dù độ dốc nhỏ, nhưng luôn đi lên như vậy, ai chịu cho nổi chứ? Mệt quá, thật là mệt quá đi ~! Cô bao nhiêu năm rồi không có vận động như vầy chứ?

"Lúc bắt đầu làm nũng chịu thua là được rồi không phải sao?"

"Vừa bắt đầu đã nhận thua thì biết đến bao giờ mới có thể thắng chứ?"

"Này này này, thật uổng cho em là phụ nữ, trong quan hệ nam nữ bình thường, phụ nữ chỉ cần cúi đầu thì đã là thắng rồi, uống phí bình thường em quyến rũ như vậy, học chiêu này đi, đảm bảo có rất nhiều chỗ có thể sử dụng!"

"Không muốn, như vậy quá giả tạo, tuyệt không giống em chút nào." Gì, nói giống như là anh ấy hiểu phụ nữ lắm không bằng.

"Cũng vì vậy mới có hiệu quả đó."

Xe đạp đôi của bọn họ đi qua một quầy hàng, bên trên chưng bày một đống dừa, bọn họ mua một trái, nói chủ tiệm khoét một lỗ cắm ống hút vào liền uống.

Con đường này xây dọc theo bờ biển, một bên là vách đá, một bên là biển xanh, lúc này trời đang về chiều khoảng năm sáu giờ gì đó, mặt trời không gay gắt, gió biển mát mẻ, rất thích hợp cho việc chạy xe đạp hoặc tản bộ.

Chuyến du lịch lần này vốn là hai ngày ba đêm, nhưng Trì Diệu Hi lại xin công ty nghỉ thêm ba ngày, nói muốn thả lỏng thư giản, để cho bọn họ có đủ thời gian rời khỏi miền bắc.

Bọn họ bỏ qua khách sạn lớn, đổi qua ở những chỗ đặc sắc ở địa phương, ăn cũng không ăn những thứ cao cấp mà là những món ăn vặt nổi tiếng của địa phương, có một lần Trì Diệu Hi còn cao hứng mượn xe máy của chủ nhà trị nói muốn dẫn cô ra ngoài chơi, mà tệ một nỗi là, một ông chủ lớn như anh, bình thường chỉ lái xe ô tô, còn xe máy thì căn bản chưa từng chạy lần nào, hơn nữa không có bằng lái anh chỉ có thể lái xe 50 phân khối, mà xe của chủ nhà lại là xe 125 phân khối, cuối cùng vẫn là "Thư ký toàn năng" như Lệ Mộng Hằng chạy xe máy chở anh đi vòng vèo khắp đường lớn ngõ nhỏ.

Bọn học đi dạo bưu điện, tiệm bán hoa, vào đình cúng bái, cuối cùng còn đi dạo một địa phương rất nổi tiếng là chợ đêm.

Máy ảnh trên tay Trì Diệu Hi chụp liên tục không ngừng nghỉ, Lệ Mộng Hằng còn giễu cợt anh, không phải mới có mấy ngày mà thẻ nhớ đều đầy không đủ dùng chứ? Người ta là nông dân lên thành thị, còn anh ngược lại thiệt chứ.

Trì Diệu Hi chơi ở chợ đêm rất vui vẻ, còn nói so với lần đi dạo chợ đêm trước đó chắc phải cách nhau mười năm.

Chợ đêm nhiều người đông đúc, chen lấn nối đuôi nhau, Trì Diệu Hi giống như chuyện đương nhiên nắm lấy tay cô, cái loại nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền vào lòng bàn tay là cho dù đang là ở đêm hè cũng không cảm thấy nóng nực.

Bánh nướng, bánh hấp, nước chanh, bắp nướng.... Bọn họ ăn rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng nếu hỏi mùi vị như thế nào, Lệ Mộng Hằng thật ra lại không có nhiều cảm tưởng, chỉ cảm thấy mọi thứ cuối cùng dung hợp lại thành một mùi vị hạnh phúc.

Niềm vui lớn nhất khi đi chơi chợ đêm thật ra chính là đi dạo, dạ dày giống như không dáy, có thể ăn rất nhiều thứ, người bình thường ăn ba, bốn món đã cảm thấy no rồi, nên có thể đi dạo một chút là tốt nhất.

Chợ đêm có rất nhiều thứ vừa lạ vừa quen, bọn họ đem hết những trò chơi đều chơi một lần từ vớt cá, đánh bi thép, bắn súng, còn có lô tô.

Nhiều cửa hàng được xếp từ gần đến xa, có đồ ăn, nước uống, dành cho con nít,..... Còn có ném vòng là có phần thưởng hậu hỉnh nhất, vật càng xa thì giá trị càng lớn.

Hai mươi ngàn đổi được 10 vòng ném, nhưng vận may của Lệ Mộng Hằng không tốt chơi hết 30 vòng rồi mà ngay cả thức gần nhất là đồ uống cô cũng không trúng được, chứ đừng nói tới con búp bê bằng sứ đứng ở hàng cuối cùng mà cô thích.

Trì Diệu Hi liếc nhìn con búp bê kia một cái.

"Chất liệu rất thô nha, em muốn cái đó làm gì?"

"Con búp bê đó cười rất hạnh phúc nha." Cô không nói ra chính là, hình ảnh ấy rất giống với tâm tình cô lúc này.

Trì Diệu Hi cũng chơi thử vận may, nhưng chơi 30 lần rồi mà cũng chỉ được phần thưởng an ủi của chủ tiệm.

Tóm lại, mấy hôm nay hai người chơi rất vui, ban ngày có nhiều hành trình, thỉnh thoảng còn có nhiều thứ ngạc nhiên, mà khi mệt mỏi trở lại chỗ ở, thì màn kích tình ban đêm mới bắt đầu.

Lệ Mộng Hằng vốn tưởng rằng tính tình Trì Diệu Hi khó khăn như vậy, thì phương diện kia chắc cũng không quá nhiệt tình, ai biết được, anh ta..., cuối cùng người cầu xin tha thứ đều là cô.

Những ngày vui vẻ luôn đặc biệt trôi qua rất mau, giống như mới ngày hôm qua còn vì ganh tỵ với La Vịnh Ân mà đồng ý chuyến du lịch này, thì chỉ mới chớp mắt thôi thì ba ngày hai đêm kia đã trôi qua lâu rồi, ngay cả ba ngày xin nghỉ cũng đã đến ngày cuối cùng.

Trì Diệu Hi sung sướng uống nước, vận động mạnh chảy nhiều mồ hôi mà được uống nước thì thật là chuyện hạnh phúc, anh nhìn Lệ Mộng Hằng đem xe đạp đôi dựng ở bên đường, một người hướng tới bờ cát đi đến, anh liền bước qua theo cô.

"Đang nhìn cái gì vậy?"

Cỡi giày ra, cô đi chân không trên bờ cát bị nước biển làm ướt.

"Hoàng hôn đẹp quá, có điều hình như màu sắc này quá diễm lệ rồi."

"Dự báo thời tiết nói ngày mai có bão đó."

"Đúng là nhìn không ra, lúc này trời yên sóng lặng thật." Đưa mắt nhìn ra xa, cô lại hướng về phía biển đi tới, cảm giác ngâm chân trong nước thật là thoải mái.

"Mộng Hằng à, mấy bữa nay đi chơi thật vui vẻ."

Lệ Mộng Hằng cười, xoay người trừng mắt nhìn anh, "Mấy ngày nay anh diễn nhân vật "chồng" cũng thật là giống đó!" Giống đến mức chút nữa cô đã quên mất chuyện hai người đã ly hôn.

"Em thua anh một chút nha. Ngày đầu tiên đi du lịch vì không muốn để ai quấy rầy anh đã tắt di động của mình rồi, nhưng em lại không làm vậy, em xem, mấy hôm nay có biết bao nhiêu người gọi kiếm em chứ."

"Anh cũng biết tình trạng của bà ngoại mà, em không dám tắt máy." Thật ra thì bà ngoại hiện tại đã ổn định rất nhiều, sau khi ngã khỏe lại thì thay đổi lớn nhất có lẽ là, bà quyết định đi Mỹ.

Tuần trước vì để lo thủ tục xuất ngoại cho bà mà di đã về nước thu xếp, mấy ngày nay cô đi du lịch bên ngoài, thỉnh thoảng dì sẽ gọi điện hỏi thăm một chút các loại mật khẩu cũng như giấy tờ,... Cho nên cô không thể tắt máy.

Về phần cô, ban đầu là muốn ở lại bên cạnh ngoại nên mới ở lại đây, sau đó mới vào tập đoàn Hồng Lực làm việc, nhiều lần lên chức, được chủ tịch thích nên mới bị phái đến bên cạnh Trì Diệu Hi, sau đó cô mới từ từ thích cái tính cách xấu của anh, làm việc thì độc đoán mà lại có một mặt dịu dàng, đối mặt với người lớn lại rất biết nhẫn nại.

Bây giờ bà ngoại cũng đi Mỹ rồi, còn cô thì sao? Vì bà ngoại mà ở lại đây làm gì nữa?

Ly hôn xong, cô với Trì Diệu Hi sẽ không còn quan hệ gì, mấy ngày du lịch này giống như bồi thường cho cô khát vọng trong một năm hôn nhân, những thứ chưa từng có được. Có một số việc tiếc nuối là do mình có khát vọng mà không chiếm được, nếu đã lấy được rồi, cô cũng nên thỏa mãn đi.

Nếu không có tiếc nuối gì nữa, thì có một số việc cũng nên đến lúc hạ quyết định rồi.

Trước kia cô luôn cảm thấy muốn rời khỏi một người đàn ông thì cách tốt nhất là tích lũy thất vọng đối với hắn, thời điểm mà thất vọng cao hơn mong đợi, thì cô cũng có đủ dũng khí để buông tay.

Nhưng sau này cô lại nghĩ, dưới tình huống như vậy mà buông tay, sẽ cảm thấy rất đáng tiếc, nếu có một ngày ngồi nhớ lại thời gian này, cô sẽ nhớ được gì ngoại trừ tính tình xấu của đối phương? Lúc đó, cô chỉ có thể nhớ tới việc mình đã thích một người đàn ông kém cỏi tới mức nào.

Như vậy thật đáng buồn! Đó là đang nhắc nhở mình ánh mắt kém tới mức độ nào sao?

Trì Diệu Hi diễn vai người chồng tốt làm cho tâm trạng thất vọng của cô được lấp đầy lại, cô biết anh thật ra cũng rất biết chăm sóc, rất dịu dàng, người phụ nữ được anh yêu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Lúc trước còn muốn giữ khoảng cách với Trì Diệu Hi, trừ chuyện về công việc ra thì không muốn có việc gì dinh dáng tới anh, hiện tại cô lại rất biết ơn chuyến du lịch này.

Sau này, những khi nhớ về Trì Diệu Hi, cô sẽ mỉm cười.

Mấy hôm nay giống như một giấc mộng đẹp, cô thật sự không muốn nó cứ như vậy mà kết thúc, nhưng dù sao cũng là mộng, cũng phải đến lúc tỉnh lại.

Hít một hơi thật sâu, cô nở nụ cười.

"Trì Diệu Hi, chúng ta làm gì cho chuyến du lịch này kết thúc thật hoàn mỹ đây?"

"Chọn một tuyến đường chúng ta tiệp tục chạy xe đạp đôi lên đi."

Lệ Mộng Hằng nguýt anh một cái, "Như vậy thì hoàn mỹ cái gì!" Cô vừa nhìn về đám mấy đang biến hóa ở phương xa.

"Mấy hôm nay vui vẻ giống như là đang nằm mơ vậy, trước khi tỉnh mộng, anh có còn điều gì muốn nói với em không?"

Trì Diệu Hi thích thú nhìn cô, "Vậy em có sao?"

"Rất nhiều đó."

"Phải nói ngay bây giờ sao?"

Lệ Mộng Hằng nhìn anh nói: "Anh biết không? Con người là một loại động vật kỳ quái, những việc bình thường luôn làm cho người ta dễ dàng quên đi. Lời nói lúc này của em, có lẽ cả đời này chỉ nói một lần, anh quên cũng không sao, nhưng em thật sự hy vọng anh có thể nhớ cả đời."

"Vì sao chứ?"

"Càng kỳ lạ là, cách nói càng kỳ lạ thì người ta càng nhớ lâu! Giống như..... Mùa hè có rất nhiều người ăn kem, nhưng làm nếu đang trời mùa đông có tuyết rất lạnh mà anh cùng ăn kem với một người, thì anh sẽ rất khó quên người đó."

Trời rơi tuyết còn ăn kem?

"Em có cần cầm một con dao phây ở trước mặt anh nói chuyện? Như vậy thực sự là làm anh cả đời khó quên được đó!"

Lệ Mộng Hằng cười.

"Em muốn nói với anh cái gì?"

"Anh biết em thích uống cái gì nhất không?"

"Sinh tố bơ." Mỗi lần đến mùa bơ, thì vị tiểu thư này giống như mỗi ngày đều uống một ly, kỷ lục cao nhất là ba bữa ba ly thêm một ly cho bữa phụ, cô yêu thích nó tới mức độ muốn bội thực. Càng khoa trương hơn là, qua mùa bơ, cô sẽ đi mua bơ nhập khẩu về làm sinh tố tại nhà mà uống.

Cô gái này một năm bốn mùa đều uống, cô nên cảm tạ bản thân mình có thể chất không dễ mập, nếu không một người mỗi ngày uống ba bữa như vậy, đã sớm mập lên mấy vòng rồi.

"Vậy anh nhất định không biết là em không dám uống sữa tươi, cũng không thích ăn ngọt, trái bơ, loại hoa quả này thật ra em không dám ăn."

Trì Diệu Hi kinh ngạc, anh chỉ biết là cô không thích ăn đồ ngọt.

"Tập hợp tất cả những thứ không thích, lại là thứ em thích nhất?"

Lệ Mộng Hằng chỉ cười không nói.

"Em lạc đề rồi, chúng ta đang nói đến đề tài trước khi kết thúc hành trình, em có điều gì muốn nói với anh?"

"Trì Diệu Hi, em chưa từng nói với anh, anh là một người rất mạnh mẽ phải không?

Trong công việc cũng mạnh mẽ, cuộc sống cũng mạnh mẽ, mà ngay đến cả chuyện tình cảm cũng rất mạnh mẽ."

Trì Diệu Hi hừ lạnh một tiếng, "Anh còn biết em thích mẫu người giống nam nhân vật chính trong bộ phim kia." Ngụ ý chính là cô không thích tính tình của anh.

"Anh nhất định không biết anh là con rùa đáng ghét có thói quen sống làm cho em đau đầu, có lúc chỉ vì một ly cà phê, một chai sữa tươi mà anh làm em phải chạy mấy quán mới kiếm được."

"Bây giờ em đang tính sổ với anh sao? Nói cho em biết, bản nhân đây không chấp nhận." Nhưng là..... Nếu như cô cảm thấy anh thật sự rất phiền, anh vẫn có thể thay đổi một chút, chịu chấp nhận một chút, chỉ cần cô cảm thấy anh không quá khó chịu.

Lệ Mộng Hằng cười trừ.

"Còn có chính là, anh ném vòng thật sự rất tệ, vớt cá cũng không giỏi, tốn năm mươi ngàn mà một con cũng chẳng vớt được."

"Này này, hôm nay em làm sao vậy, nói giống như là anh không có gì tốt hết vậy." Trì Diệu Hi giận. Thật sự anh không có điểm nào làm cô vui vẻ sao? Từ trong ra ngoài, hèn gì hôn nhân của bọn họ đoản mệnh như vậy.

"Ai, mới như vậy đã tức giận? Vậy còn anh? Anh có điều gì muốn nói không?"

"Không có." Cho dù có cũng không muốn nói.

"Vậy sao? Được rồi, vậy chúng ta về nhà đi."

Mộng Hằng xoay người định đi, Trì Diệu Hi chợt nắm lấy tay cô, kéo cô quay lại, nặng nề hôn lên môi cô, nụ hôn hàm chứa tức giận giống như đang trừng phạt cô, làm cho môi cô cũng có chút sưng lên.

Sau nụ hôn dài làm hô hấp của hai người đều rối loạn, Trì Diệu Hi đem mặt vùi vào mái tóc của cô, thanh âm có chút khàn khàn mang theo dục vọng cầu xin.

"Em..... Anh thật sự không có một điểm tốt nào trong mắt em sao?"

Thanh âm giống như đưa đám của anh làm Lệ Mộng Hằng bật cười. Đây là Trì Diệu Hi sao? Cái người kêu ngạo không ai bằng, không biết cúi đầu bao giờ đây sao?

"Cũng có."

"Cái gì?" Anh ngẩng đầu lên hỏi cô.

"Không nói cho anh biết! Anh không biết sao? Mấy chuyện cảm động mà chia sẻ rồi thì sau này sẽ không còn cảm động nữa."

Anh có ưu điểm để cho cô rất, cảm, động sao?! Người phụ nữ này, ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy mà anh cũng không biết lời nói của cô có thể làm tức chết người nha, anh lớn tiếng nói: "Không muốn nói thì khỏi nói."

Lệ Mộng Hằng bật cười, chủ động hôn lên đôi môi người đàn ông không được tự nhiên kia.

Mộng đẹp này phải kết thúc, nhưng làm sao bây giờ đây? Cô thật sự không muốn rời xa, không muốn buông tay nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.