Một tiếng hét to vang lên, Khấu Kiệt phản xạ nhanh như tên bắn, kéo Yến Hoài lại, che chở cho cô. Yến Hoài quay đầu trợn mắt nhìn Kấu Kiệt một cái, sau đó nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Dương Miêu Miêu ăn mặc lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, giống như một bông hoa mào gà, cái mông lắc qua lắc lại đi về phía bên này, còn dịu dàng nói: "Anh Kiệt, người ta rất nhớ anh đó!”
Khấu Kiệt trợn trắng cả mắt, tức giận nói: "Mới vừa rồi thét lên làm cái gì!"
"Thu hút sự chú ý của anh một chút, không được sao…?” Dương Miêu Miêu trực tiếp nhào về phía Khấu Kiệt: “Anh Kiệt, anh phải đi đâu vậy? Em cũng muốn đi.” Đôi môi đỏ mọng kiều diễm mấp máy, nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy ghê tởm trong lòng.
Yến Hoài không để ý tới hai người bọn họ, trực tiếp khom lưng chui vào trong xe: “Khấu Kiệt, tôi chỉ cho anh năm phút đồng hồ.”
Khấu Kiệt khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Dương Miêu Miêu, nói: “Hôm qua cô vẫn chưa tức chết sao?”
Dương Miêu Miêu nghe được câu này, nhất thời cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Tối hôm qua, trong biệt thự nhà cô ta xuất hiện vô số chuột và gián, khiến cô ta phải run như cầy sấy mà ngủ qua hết một đêm. Có trời mới biết nó đáng sợ cỡ nào! Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay! Kêu réo mọi người mà tất cả đều ngủ say như chết!
Khiến cho tất cả vật dụng, đồ trang sức trong phòng đều bị cô ta làm vỡ nát.
Tình huống này giống như là đại tiểu thư của nhà họ Dương tự nổi điên trong biệt thự nhà mình: la to, ném đồ vật, cởi quần áo, đợi đã nào...! Hơn nữa, tất cả hình tượng của mình đều bị người ta hủy hoại.
Tin tức ấy đã truyền khắp các trang mạng với tiêu đề chính là Dương Miêu Miêu của tập đoàn Dương thị tự nổi điên trong biệt thự.
"Bác sỹ trong bệnh viện để cho cô ra ngoài, không sợ cô làm loạn phố xá lên sao?” Khấu Kiệt khẽ nhếch môi, cười lạnh.
"Là do anh làm, Khấu Kiệt?” Lúc này Dương Miêu Miêu cắn răng nghiến lợi nói, danh dự của mình đều đã bị hủy hoại hơn phân nửa.
"Gậy ông đập lưng ông, những lời này cô đã nghe qua chưa? Nhớ, lần sau, không, còn, đơn, giản, thế, này!” Khấu Kiệt lạnh lùng nói, xoay người: “Còn nữa, anh trai cô thiếu nợ của tôi, tôi vẫn chưa đòi lại. Anh em nhà các người cứ chờ đi.”
"Anh!” Dương Miêu Miêu nhìn Khấu Kiệt leo lên xe, dõi theo bóng anh lái xe đi, tức giận đến xì khói, đứng yên ở nơi đó, dậm chân, điên cuồng hét lên, thét lên: "A!"
Những người đi qua trước cửa cao ốc thị trưởng không khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Nhìn xem, đó chính là đại tiểu thư của tập đoàn Dương thị, bị điên còn ra ngoài đường!”
"Chúng ta đi thôi, còn đứng xem nữa, không biết có nổi điên lên với chúng ta hay không!”
"Đi, đi. . . . . ."
"Mấy người kia!” Dương Miêu Miêu hét to lên với những người qua đường: “Đi chết đi! Đi chết hết đi!”
"Tiểu thư, xem thấy tối hôm qua em biểu diễn rất đặc sắc, có hứng thú chơi trò múa thoát y với bọn anh một chút không?” Một tên đàn ông bỉ ổi nhích lại gần Dương Miêu Miêu.
"Cái đầu anh!” Dương Miêu Miêu hét to lên một tiếng, vung túi xách đánh về phía tên đàn ông kia, sau đó bỏ chạy như điên.
"Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."
_____
"Anh và cô ta đã nói những gì? Xem ra cô ta rất tức giận." Yến Hoài nhìn sang phía bên trái, nơi Khấu Kiệt vừa ngồi vào vị trí tài xế, cất tiếng hỏi.
"Không có gì. Đã nói là đi công tác, vậy thì đi thôi.” Khấu Kiệt quay đầu, hướng về phía Yến Hoài cười cười.
Yến Hoài liếc anh một cái, tỏ ý, tôi không tin anh.
"Anh rất ngạc nhiên, tại sao chỉ có hai người chúng ta đi Macao." Khấu Kiệt vừa lái xe, vừa nói: “Mặc dù, anh rất thích thế giới riêng chỉ có hai người, hơn nữa còn cùng với em."
Gương mặt Yến Hoài ửng hồng, nhưng, ngay sau đó liền nói: "Hiện tại không đủ nhân viên, thế nên chỉ có hai người."
"Em không cảm thấy rất kỳ quái sao?" Khấu Kiệt cười khẩy: “Nói là thị sát, nhưng thực chất là giống như Hoàng đế cải trang đi ra ngoài tuần tra?”
"Tôi không biết." Yến Hoài tựa đầu vào ghế, nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nhưng, trong lòng mình cũng có chút nghi vấn, Khấu Kiệt hỏi rất đúng, tại sao chỉ có hai người bọn họ ra ngoài, hơn nữa còn đi đến Macao?
"Yên tâm!" Khấu Kiệt vò vò tóc, nhìn vào kính chiếu hậu, sang đường: “Người gây chuyện, sẽ rất thê thảm.”
Yến Hoài hơi sửng sốt một chút, giọng điệu của anh bây giờ, là giọng điệu của một lão đại hắc bang chính hiệu, không phải là giọng của một vị tổng giám đốc. Bởi vì, bản thân cô cũng có tác phong ấy. Dienndanleequyydonn
"Rốt cuộc anh là ai?" Yến Hoài dè dặt hỏi.
"Tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị, Khấu Kiệt, năm nay vừa tròn 25 tuổi, là cháu trai của Tham mưu trưởng quân sự Khấu Đức.” Khấu Kiệt khẽ giật giật môi: "Người gả cho anh có thể nhận được những đãi ngộ đặc biệt, ví dụ như….”
"Được! Được! Được!" Yến Hoài lập tức ngắt lời của anh: “Anh không cần phải nói thêm nữa, vừa mở miệng ra nãy giờ đã nói một tràng rồi, tôi nghi ngờ không biết anh có phải là bà tám hay không?”
"Em! Tại sao em lại gọi anh là bà tám!” Khấu Kiệt giả vờ giận dỗi, anh phát hiện, nghe thấy cô tức giận, anh cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ! Mình đúng là có hơi biến thái?
"Nói nhiều lời như vậy, không phải là bà tám thì là gì?” Yến Hoài nhìn anh, nói: “Lái xe cẩn thận, đừng…”
"Bùm!" Yến Hoài còn chưa dứt lời, một tiếng vang thật lớn đánh thẳng vào bên tai.
Khấu Kiệt nheo mắt lại, nhìn vào kính chiếu hậu quan sát phía sau, ước chừng có khoảng mười chiếc xe việt dã đang theo sau đuôi của họ.
Mới vừa rồi thừa dịp anh và Yến Hoài đang nói chuyện, đuổi theo sau lưng, đụng vào xe của hai người.
"Mẹ nó!” Khấu Kiệt mắng một câu. Chuyến đi này quả nhiên không hề đơn giản! Nhất định là có người trong Uỷ ban thành phố đang giở trò quỷ! Nếu không, chắc chắn là chiêu trò của bọn tay chân mà Dương Miêu Miêu thuê tới! Ông đây không phải là kẻ dễ chơi!
Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt lập tức tăng tốc lên mức tối đa: “Lúc cần thiết, ôm chặt lấy anh!" Mới vừa dứt lời, chiếc xe liền phóng nhanh như bay.
Yến Hoài bất giác cuộn tay thành nắm đấm, nhìn những chiếc xe việt dã đang đuổi theo phía sau, lại nhìn sang Khấu Kiệt một chút, ngược lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi việc anh đột nhiên tăng tốc, bình tĩnh nói: “Anh tính làm thế nào?"
"Cùng em sống, hoặc cùng em chết!" Lúc này Khấu Kiệt quay đầu sang, nhìn Yến Hoài, nhẹ nhàng nói ra một câu.