"Thứ em muốn chính là trái tim của anh, không phải ‘trái tim Hạo Hải.’” Yến Hoài chậm rãi mở miệng, nước mắt cũng không thể níu giữ được nữa, tràn ra khóe mi, hai tay bụm mặt, nhỏ giọng sụt sùi khóc.
Khấu Kiệt ngẩn ra trong lòng, vui sướng lạ thường, nhanh chóng đứng lên, mang ‘trái tim Hạo Hải’ vào ngón áp út của Yến Hoài: “Anh hiểu rồi, anh hiểu rồi, thứ em muốn chính là trái tim của anh, anh sẽ trao nó cho em.” Dứt lời, kéo Yến Hoài vào trong ngực của mình, nắm lấy tay cô đặt vào bên ngực trái: “Trái tim của anh ở chỗ này, bất kỳ lúc nào em cũng có thể mang nó đi.”
Yến Hoài để mặc cho anh cầm lấy tay mình, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ở yên trong lồng ngực của anh.
Mà chung quanh, tiếng vỗ tay liền vang lên như sấm rền….. . . . . Không phải cự tuyệt, không phải là không yêu, mà chính là vì yêu! Là vì khao khát tình cảm chân thành trọn đời! Chỉ muốn trái tim của người, nếu như người yêu ta, thì hãy giao nó cho ta.
Ngài Khấu Đức ngồi trước TV, vẻ mặt căng thẳng cũng dịu đi, vốn còn tưởng rằng cháu trai của mình bị người ta từ chối mất rồi! Nào ngờ đâu, thằng nhóc con này!
Nhạc Không Thượng đang gọt vỏ quả cam trong tay, nhưng, ngay thời khắc Yến Hoài cất giọng nói ‘Thứ em muốn chính là trái tim của anh, không phải ‘trái tim Hạo Hải’, liền không cẩn thận cắt đứt mất một miếng da của mình…..
Nhưng, vừa lúc đó, trong TV lại truyền đến một tiếng hét to: “Tôi phản đối!"
Ngài Khấu Đức và Nhạc Không Thượng sững sờ, vội vàng nhìn vào TV.
Ở hiện trường, tất cả mọi người đều chấn động, kẻ nào dám phản đối hôn lễ hoàng kim này chứ?
Rốt cuộc cũng trông thấy cô gái kia, cô ta mặc một bộ váy áo hấp dẫn đứng ngay ngưỡng cửa, đôi mắt tóe lửa nhìn hai người ở trên bục cao, vẻ mặt đầy tức giận.
Mà vào ngay lúc này, Thương Truy Ý đã chạy tới, kéo cô gái kia lại: “Về nhà rồi hãy nói! Cô ấy là chị dâu của em!”
"Không phải! Em nói không phải!" Khóe mắt của Khấu Tử Liên nheo lại, gần như muốn xé nát Yến Hoài.
Yến Hoài tránh khỏi lồng ngực của Khấu Kiệt, nhìn Khấu Tử Liên, vẻ lạnh lùng đằng đằng sát khí kia, tỏ rõ sự bất mãn. Không biết vì sao con bé lại phản đối mình như vậy, hình như là mình chưa từng giao thiệp qua? Nếu như là cố tình bới móc mình, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người như vậy!
"Liên, đừng làm anh trai tức giận!" Khấu Kiệt trầm giọng, lạnh lẽo đến độ khiến người ta cảm nhận được cả một luồng gió lạnh đang ào ào thổi tới. Nắm tay Yến Hoài, liền nói: "Nắm tay nhau cùng chết, đi bên nhau đến già! Bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi!" Dứt lời, đưa ánh mắt về phía Khấu Tử Liên, ngầm chứng minh trong im lặng, đây là một sự thật không thể nào thay đổi, nhất định anh phải lấy được Yến Hoài.
"Anh mà cưới cô ta ngày hôm trước, ngày hôm sau sẽ trông thấy xác của em.” Khấu Tử Liên lạnh lùng cất giọng, nhìn Yến Hoài đứng trên bục, khóe miệng hiện lên nụ cười không rõ ý vị.
Khấu Kiệt ngẩn người, bản thân anh hoàn toàn không muốn nghe con bé nói những lời như vậy. Hơn nữa còn ở ngay giữa chốn đông người, công khai rõ ràng làm anh khó mà bước xuống bục.
Yến Hoài tránh khỏi bàn tay của Khấu Kiệt, nhìn anh, nhếch môi cười cười: “Em gái của anh thật đặc biệt!"
Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Khấu Kiệt bất thình lình đưa một tay ôm lấy ngang eo của Yến Hoài, nhìn những người bên dưới, rồi đưa ánh mắt về phía Khấu Tử Liên: “Anh sẽ mua một bộ quan tài thượng hạng, an táng em ngay giữa biển khơi!” Dứt lời, xoay người, ôm lấy Yến Hoài đi xuyên qua tấm màn che, vẻ lạnh lùng tuyệt đối.
Khấu Tử Liên ngẩn ra, giận dữ ngút trời! Anh ấy, anh ấy chỉ vì một cô gái mà lại nói thế với mình!
"Anh nói rồi, Kiệt chắc chắn sẽ không nghe lời em, cũng không phải em không biết, tính tình của Kiệt, em cứ làm trái ý cậu ta như vậy, chỉ khiến cậu ta càng chống đối mà thôi.” Thương Truy Ý nhìn theo bóng hai người đã đi xa, nói với Khấu Tử Liên.
Mà những người có mặt ở đây, nhìn thấy tình huống này, có người nhạo báng Khấu Tử Liên, cũng có người thổn thức không thôi nhìn trò vui, biểu hiện nào cũng có. Nhưng cũng dần dần tản đi.
"Em không tin!" Khấu Tử Liên nghiến răng: "Thương Truy Ý, em sẽ không bỏ qua cho cô gái kia đâu! Cô ta câu hồn của anh hai đi mất rồi! Chẳng những dám mặc chiếc váy lụa mà em thích, mà còn tiếp nhận cả ‘trái tim Hạo Hải’ của anh hai! Làm sao có thể chứ!”
Thương Truy Ý lắc đầu một cái, mặc cho cô ta đứng đố kỵ điên khùng, xoay người rời khỏi nơi đây.
Riêng Khấu Tử Liên trước sau vẫn đứng dõi theo bóng dáng của bọn họ, móng tay cuộn lại như muốn đâm vào tận trong xương thịt, nhưng, không hề có một chút cảm giác nào!