"A!" Yến Hoài xoay người, thấy chảo dầu đang bốc cháy, trong lòng gấp đến độ cầm ngay lấy cái tô nước bên cạnh hắt lên.
"Đừng!" Khấu Kiệt còn chưa nói hết lời, Yến Hoài đã làm liền một mạch.
Khấu Kiệt lập tức trợn mắt há hốc mồm, nhưng, nhìn ngọn lửa kia vẫn chưa được dập tắt, Khấu Kiệt liền úp chiếc nắp nồi lên.
Còn Yến Hoài thì giương vẻ mặt ảo não lên nhìn Khấu Kiệt: “Em….”
Khấu Kiệt nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, tựa như là một cô gái bé nhỏ vừa phạm phải sai lầm, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, khiến Khấu Kiệt lập tức bị mê hoặc, chợt có ý nghĩ muốn hôn lên đôi môi ấy, và trên thực tế, Khấu Kiệt đã làm như vậy.
Khấu Kiệt hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ấy, tựa như đang nhấm nháp mật ngọt vô tận, chậm rãi hưởng thụ.
Yến Hoài thậm chí cũng quên mất động tác trong tay mình, ánh mắt dần trở nên mê ly, dáng vẻ kiều mỵ này khiến ** trong con người Khấu Kiệt càng tăng vọt. Đôi bàn tay kia từ từ leo lên ngọn núi nhỏ…..
"Ưm. . . . . ." Yến Hoài khẽ rên thành tiếng, nhưng, ngay sau đó lại bị Khấu Kiệt nuốt xuống.
Nhưng, ngọn lửa trong nồi vẫn đang bùng cháy, mà ngọn lửa đó, cũng dần dần lan tỏa sức nóng về phía hai người……
Bàn tay to kia nhẹ nhàng bóp một cái, khiến Yến Hoài run rẩy một hồi lâu, nhất thời, lý trí liền ùa về.
Yến Hoài tức khắc đẩy anh ra, cả gương mặt đỏ ửng một mảnh, quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn cái ‘kẻ vừa gây ra họa.’
Nhưng, nhìn thấy chiếc nồi kia, Yến Hoài liền hoảng hốt hét to lên: “Món ăn! Món ăn bị khét rồi!”
"Đừng sợ! Chờ ông xã!” Khấu Kiệt mở nắp nồi ra, nhận lấy nhiệm vụ quan trọng. . . . . .
Đáng chết, mới vừa nãy còn khí thế ngất trời, bây giờ liền để cho mình nấu ăn, thật sự là không cần em trai nhỏ nữa sao? Gương mặt Khấu Kiệt đầy mồ hôi, đưa mắt về phía Yến Hoài.
Yến Hoài đang nhìn những ngọn lửa nhỏ kia. . . . . . Điều này làm cho Khấu Kiệt vô cùng chán nản, quả thật cô bé này không biết phóng đãng lẳng lơ là gì!
Cuối cùng, thức ăn cũng được chuẩn bị xong xuôi.
Yến Hoài thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trong phòng bếp một chút.
18giờ 35 phút. "Chúng ta còn thời gian, hắc hắc!" Ngược lại, lúc này Khấu Kiệt cười rất vui vẻ.
"Anh đi tắm một cái đi, ra rất nhiều mồ hôi." Yến Hoài nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, hầu hết những món ăn kia đều là do anh làm, bản thân cô cũng thấy ngại: “Em sẽ gói thức ăn lại.”
"Được thôi!" Khấu Kiệt giở trò lưu manh, hôn Yến Hoài một cái mới chịu đi vào phòng tắm.
Yến Hoài nhìn theo bóng lưng anh đã đi xa, cúi đầu, gói thức ăn lại.
Ngay lúc ấy, điện thoại di động của Khấu Kiệt chợt vang lên, Yến Hoài nhíu mày.
Chiếc điện thoại di động không ngừng rung lên trước mặt cô, mà Khấu Kiệt vẫn còn đang bận rộn trong phòng tắm.
Yến Hoài cầm điện thoại di động lên, trên màn ảnh hiện lên dòng chữ: Em gái Liên.
Yến Hoài sững sờ trong lòng, nhấn nút màu xanh lá cây.
"Anh trai, ông nội ngã bệnh sao không nói cho em biết? Ngày mai em sẽ trở về, anh báo lại với ông nội một chút, em đã trở về! Anh Quốc chơi chẳng vui chút nào, em muốn trở lại!" Một giọng nữ giới truyền ra từ bên trong, lại chẳng hề phát hiện được điểm khác thường ở đầu dây bên kia, nhưng, sau khi huyên thuyên một hồi lâu, cô gái cũng giật mình: “Ai đó? Chắc chắn rằng anh trai tôi sẽ không im lặng lâu như vậy!” Giọng nói kia, từ vẻ làm nũng ban đầu cho đến bây giờ chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
Yến Hoài hừ lạnh một câu, cô bé này thật đúng là trở mặt rất nhanh!
"Lời của cô, tôi sẽ nhắn lại với Khấu Kiệt.” Yến Hoài nhã nhặn nói: “Còn lời nào muốn nói không?”
"Cô là ai? Tại sao điện thoại của anh trai tôi lại nằm trong tay cô?” Khấu Tử Liên hoài nghi, lẩm bẩm trong miệng, anh trai sẽ không dễ dàng nhắm trúng một cô gái nào cả, tại sao cô gái kia lại thân mật với anh trai như vậy chứ?
"Tôi cũng không biết mình là ai." Yến Hoài lơ đãng nhìn về phía phòng tắm: “Chỉ là, Khấu Kiệt sẽ cho cô câu trả lời nhanh thôi! Bây giờ, tôi muốn chuẩn bị thức ăn cho ông nội. Ngày mai cô trở về thì cẩn thận một chút."
Ặc, thân thiết đến mức gọi là ông nội luôn rồi, thân phận kia là gì? Khấu Tử Liên đẩy đĩa thức ăn trước mặt ra, buồn bực tắt điện thoại.
"Tử Liên, thế nào?" Đối diện là một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, ưu nhã dùng món ăn Tây, ngước mắt nhìn lên cô gái ngồi trước mặt, ấm áp hỏi một câu.
"Anh trai em có bạn gái!” Khấu Tử Liên chu miệng lên, ngước nhìn người đàn ông trước mặt: “Noãn Sinh, anh nói xem, ngày mai em có nên trở về hay không?”
Người đàn ông được gọi là Noãn Sinh đẩy đĩa thức ăn vừa bị Khấu Tử Liên gạt sang một bên đến trước mặt cô: “Ăn cơm, nên làm cái gì cũng tốt cả.” Dứt lời, còn dịu dàng nở nụ cười, thật sự là rất xứng với cái tên: Noãn Sinh.
"Em muốn trở về nhìn xem rốt cuộc cô gái kia là ai!” Khấu Tử Liên cắn răng nói ra, tiếp tục ăn phần của mình.
Noãn Sinh lắc đầu một cái, tiếp tục động tác trong tay.
Bên này, Yến Hoài mới vừa gói thức ăn lại đâu vào đấy, Khấu Kiệt đã bước ra ngoài. Toàn thân toát lên khí chất cao quý, vóc dáng cường tráng, giờ phút này càng tăng thêm sức quyến rũ chết người.