Khóe miệng Nhạc Không Thượng co giật, nếu như là mình, cũng sẽ không ngu ngốc đến độ cướp bóc ở phi trường đâu? Nhiều người như vậy, có đần không cơ chứ? Chí ít cũng phải chọn ngân hàng thay vì phi trường!
"Hồ đồ!" Lúc này ngài Khấu Đức rống lên: "Cháu cho rằng ông đã già rồi đúng không? Hả? Cướp phi trường! Kiểu nào cũng nghĩ ra được! Từ trước đến nay ông luôn để ý đến tình hình an ninh trong nước và trên thế giới, phi trường Paris đã xảy ra vụ cướp như thế bao giờ?”
Khấu Tử Liên vội vàng nói: “Cháu không có gạt ông! Thật sự là như vậy!" Nói xong, sắc mặt còn có vẻ gấp gáp. diễn đàn lê quý đôn..
"Khi đó con bé ấy bao nhiêu tuổi?" Ngài Khấu Đức lạnh lùng hỏi một câu.
"Ước chừng gần bốn mươi tuổi." KhấuTử Liên nghiêng đầu, không chút suy nghĩ liền nói ra ngay.
"Thật nực cười! Một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, mười năm trôi qua lại trở thành một cô gái chừng hai mươi lăm tuổi, em đúng là bị hoang tưởng!” Lúc này Nhạc Không Thượng vờ như nói chuyện trên trời dưới biển.
Khấu Đức gật đầu một cái: “Cháu trở về là tốt rồi, ở nhà chơi vài hôm, rồi khi nào đến công ty tiểu Kiệt xem qua một chút, học hỏi kỹ năng quản lý thử xem. Về phần hôn sự của thằng Kiệt, cháu cũng đừng nhúng tay vào!”
"Ông nội!” Khấu Tử Liên còn muốn nài nỉ ỉ ôi thêm gì đó, nhưng mà, ngài Khấu Đức đã xoay mặt đi: “Đừng có không biết người trên kẻ dưới! Mới vừa nãy thằng Kiệt có gọi điện tới, nói bé Hoài đã mang thai, đừng làm cho ông không ôm được cháu!"
Khấu Tử Liên và Nhạc Không Thượng cũng sửng sốt, trời ạ, có cả con luôn rồi! Hơn nữa, ngài Khấu Đức cũng không hề tỏ ra tức giận với Khấu Kiệt? Được rồi, ông cụ nghĩ đến việc sắp bồng cháu mà cũng nghĩ thoáng đi, bỏ qua hết những quy củ trước kia….
Khấu Tử Liên đứng lên, mang giày cao gót, tức tối xông thẳng ra ngoài!
Con bà nó, cô ả kia còn mang thai con của anh trai luôn rồi! Nhất định mình phải báo cho chị Dương biết!
Trong một quán cà phê sang trọng, hai cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp như nhau ngồi đối diện, vốn dĩ là những người không thể kềm nén tính khí nóng nảy bộp chộp, nhưng vào lúc này cũng ưu nhã ngồi nhâm nhi cà phê nóng.
Cô gái mặc trang phục màu đỏ, thoa son môi đỏ tươi, trang điểm đậm đến độ phấn cũng muốn rơi xuống.
"Nói đi, em tới tìm chị làm gì?” Dương Miêu Miêu có chút kiêu căng, mở miệng.
Khấu Tử Liên mặc quần trắng, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, sau đó mới mở miệng nói: “Chị còn muốn lấy anh của em không?"
Dương Miêu Miêu sững sờ, nhìn Khấu Tử Liên, nhưng phát hiện cô không hề cười, sau liền nói: “Đúng vậy, lấy anh ấy, chị còn có rất nhiều cơ hội."
"Vậy thì tốt, em giúp chị." Khấu Tử Liên nhìn Dương Miêu Miêu, làm như chẳng có gì quan trọng: “Em biết rõ, chắc là tối hôm qua, nhà chị đã bị mất trộm phải không?"
Dương Miêu Miêu không thể tin mở to hai mắt, cũng chính vì làm mất mấy tấm ảnh kia mà mình nổi điên cả buổi trời! Còn anh trai Dương Giới Thừa cũng bị ép đến điên rồi, cho nên mới không đi tranh thầu mà dốc sức vực dậy thị trường chứng khoáng của tập đoàn Dương thị!
“Tại sao em phải giúp chị?” Cuối cùng Dương Miêu Miêu vẫn hỏi một câu.
"Chuyện này, chị không cần phải biết!” Khấu Tử Liên liếc cô ta một cái: “Chỉ cần em bảo chị làm gì thì lo làm việc đó cho tốt. Em cũng chẳng bảo chị đi giết người phóng hỏa chi đâu, cho nên chị không cần phải trừng mắt như vậy, đừng nghĩ đến việc muốn cự tuyệt ý tốt của em.”
Vẻ mặt của Dương Miêu Miêu chợt thay đổi, tươi cười nói: “Làm như thế nào?”
"Hiện tại không vội, chờ thời cơ đến sẽ bảo chị đi làm!” Khấu Tử Liên nói: “Không phải cổ phiếu của tập đoàn Dương thị đang bị tuột dốc sao? Em sẽ nhờ người giúp đỡ các người, yên tâm!” Dứt lời, lập tức xoay người, đi giày cao gót ra ngoài.
Dương Miêu Miêu ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền mở điện thoại của mình ra: “Anh trai, có tin tốt!"