Chẳng mấy chốc, Yến Hoài đã mở cửa phòng ra, đứng từ xa đã nghe thấy tiếng ba người đàn ông kia ngồi trong phòng ăn vui vẻ bàn luận chuyện gì đó, Yến Hoài cũng không nghĩ ngợi chi nhiều, đi xuống cầu thang.
Ngay khi vừa bước xuống cầu thang, ba người đàn ông đồng thời chuyển tầm mắt về phía cô.
Lúc này Yến Hoài đang mặc một chiếc váy dài, những bông hoa nhỏ điểm tô quanh viền váy, tựa như mộng ảo, đôi chân thon dài ẩn hiện bên dưới lớp lụa mỏng, càng tôn lên nước da trắng ngần, phần xương quai xanh khêu gợi như ẩn như hiện bên dưới lớp lụa mỏng khép hờ….Chiếc váy dài này, là lúc Khấu Kiệt còn ở Paris, Pháp, cảm thấy chiếc váy này nhất định sẽ rất thích hợp với một người nào đó, còn là ai, thì anh vẫn chưa tìm ra, nhưng mà, chắc chắn anh sẽ gặp được. Nên cứ ôm tâm tình như thế mà mua nó, không ngại thế chấp con Wright Roll Royce vào…..chiếc váy này thật sự rất đắt!
Vậy mà hôm nay, quả đúng là như vậy, chiếc váy này, đích thị là được làm ra vì cô ấy, cớ sao mà nó lại hoàn mỹ vậy chứ! Khấu Tử Liên đã từng lén lút mặc thử, nhưng liền bị Khấu Kiệt rống ầm lên. . . . . . Chỉ có vợ của anh mới có quyền mặc chiếc váy lụa mỏng này!
Nhìn dáng vẻ sững sờ của ba người bọn họ, Yến Hoài ngượng ngùng cười cười, tất cả đều do Khấu Kiệt bảo với thím Lý mang chiếc váy dài này cho mình, bằng không, thật sự cô sẽ không mặc loại váy lụa mỏng thế này đâu….Đây là lần đầu tiên cô mặc loại quần áo thế này, cảm thấy có hơi lạ lẫm, nhưng mà nói không ra. Yến Hoài không nghĩ gì thêm, không tiếng động ngồi xuống, mà bọn họ cũng không nói gì, chỉ nhìn Yến Hoài.
Cảnh xuân tươi đẹp này, bọn họ không muốn phá vỡ, cô tựa như một nàng tiên vô tình lạc xuống chốn nhân gian, xinh đẹp như thế làm người ta không đành lòng gây rối loạn…
"Các anh không ăn, em muốn dùng bữa rồi, đói bụng quá, hơn nữa cũng không còn bao nhiêu thời gian." Yến Hoài nhìn bọn họ, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: “Thật ra thì cuộc đấu thầu hôm nay, chỉ sợ rằng người làm thị trưởng như em không thích hợp ăn mặc như thế này?”
"Vô cùng thích hợp!" Khấu Kiệt phản ứng trước nhất, nhưng, ánh mắt kia cũng không hề rời khỏi Yến Hoài. Chính là loại hiệu ứng này, đến lúc đó, toàn bộ thành phố sẽ náo loạn cả lên!
Thương Truy Ý cũng vội vàng nói: "Quá đẹp, chính là loại hiệu ứng này . . . . ."
"Đợi lát nữa sẽ biết." Khấu Kiệt khẩn trương tiếp lời: “Tuy rằng là mở cuộc đấu thầu, nhưng mà, anh tin rằng, thị trưởng cũng không cần lộ diện quá nhiều trước mặt nhân dân.” Huống chi, anh cũng không chấp nhận việc người khác nhìn chằm chằm bà xã xinh đẹp của mình như vậy! Những lời này chỉ dám nói thầm trong lòng, lúc này Khấu Kiệt liền đưa ánh mắt về phía hai người đàn ông kia: “Ăn đi! Nhớ việc chính!” Giọng điệu kia, vừa uy hiếp, vừa ghen tức, cũng là khoe khoang!
Nhạc Không Thượng nghiêng đầu, rót cả bình sữa tươi trước mặt vào trong miệng: “Rào rào….”
Trời ạ! Bình sữa tươi này ghi rõ là 500 milliliter, thật lợi hại, có thể uống nhiều như vậy?
Ba người nhìn anh ta, cuối cùng, Nhạc Không Thượng cũng đặt bình sữa xuống, nấc cục.
Nhìn bọn họ nhìn mình như vậy, Nhạc Không Thượng nhấc đũa lên: “Tiếp tục ăn đi!" Ánh mắt kia tùy tiện quét nhìn chung quanh, đem đũa gắp miếng bánh táo lên.
"Anh không sao chứ?" Yến Hoài cau mày, nhìn thấy anh gắp đũa mãi không lên, cuối cùng vẫn là nhờ cô gắp hộ anh cho vào trong đĩa.
Nhạc Không Thượng nhe răng cười cười: "No rồi, mình đi nhìn xe một chút." Dứt lời liền rời đi.
Ba người đều không rõ ràng, rốt cuộc là Nhạc Không Thượng vừa phát thần kinh cái gì? Sao lại như vậy? Thật là làm cho người ta đoán không ra!