Tôi mơ hồ mở mắt nhìn xung quanh :- Tiểu Hạ , con tỉnh rồi ! - Bà Bách lo lắng
- Mẹ .. Đây là đâu ? - tôi choáng váng
- Đây là bệnh viện .. Em mau nằm nghĩ đi ! - Minh Phong nói nhẹ
Tôi nhíu mày cố nhớ lại và tôi giật mình hốt hoảng :
- Khắc Hàn .. Anh ấy đâu ?
- Cậu ấy bên phòng bên cạnh , yên tâm đi ! Cậu ấy còn hôn mê ! - Minh Hoàng xoa đầu tôi
- Anh cả , em muốn gặp anh ấy ! - tôi giựt mấy kim tiêm trong tay ra đi nhanh qua phòng bên cạnh
Khuôn mặt anh trắng bệch , cả người nhiều chỗ băng bó . Khánh Thiên đang ngồi quan sát anh , tôi bước vào :
- Cô còn tới sao ? Muốn xem anh ấy chết chưa à ! - Khánh Thiên nói châm chọc
- Tôi tới xem anh ấy , mọi người về đi ! Em không sao đâu ! - tôi nhìn Minh Phong nói
- Được ! - Minh Phong đóng cửa lại
Tôi bước đến giường bệnh ngồi xuống ghế nắm lấy tay anh , khuôn mặt anh
trắng như vậy khiến tim tôi khẽ nhói .. Nếu lúc đó tôi không lái xe thì
sẽ không có việc này ... Nếu tôi nghe anh thì anh sẽ không như vậy ..
Nước mắt chợt rơi ra :
- Cô khóc sao ? Haha... Tôi đang nghi ngờ cô đang thương hại anh ấy vì khuôn mặt đó ! - Khánh Thiên nói lạnh
Bỗng bàn tay anh cử động , tôi ngước mắt lên nhìn anh , đôi mắt anh dần dần mở ra nhìn tôi :
- Anh không sao chứ ?
Hơi thở anh rất yếu nói cũng không rõ tiếng nên tôi cúi người lại gần để nghe , nhưng câu nói của anh khiến tôi rơi nước mắt :
- Nhìn em an toàn là anh mãn nguyện rồi !
Khánh Thiên đập vào nút đỏ trên đầu giường , bác sĩ nhanh chóng chạy tới kiểm tra cho anh :
- Mọi thứ ổn rồi !
- Cám ơn bác sĩ ! - Khánh Thiên tiễn ông ra ngoài
- Anh sao lại chắn cho em , trong xe có nệm che mà ! - Tôi nhìn
- Có nệm che mà anh ấy còn ra như vậy , nếu không có anh ấy cô đã sớm gặp ông bà rồi !
- Biến đi ! - Khắc Hàn tức giận nhìn anh
Khánh Thiên nhìn tôi tay siết lại rồi nói :
- Gáng sống đấy , đại ca đang chờ anh !
Tôi quay sang lấy cái điều khiển giường cho anh ngồi lên , bỗng anh đưa tay lên chạm vào vết băng trên trán tôi :
- Khiến em bị thương như vậy anh hối hận lắm !
- Em không sao , anh uống sữa đi ! - tôi đưa cốc sữa lên miệng anh
Khắc Hàn mỉm cười nhẹ nhàng . Cứ thế ngày ngày tôi cứ chăm sóc cho anh ,
thậm chí anh còn kêu người mang giường cho tôi nữa , tôi cứ bên cạnh anh lo lắng chăm sóc nhưng tôi nào hay biết dần dần tình cảm của tôi dành
cho anh đã vựt mức cho phép.
Hôm nay là ngày đẹp trời , tôi mỉm cười định đi vào phòng anh thì :
- Anh bị điên thật rồi , sao anhc ó thể vì cô ta mà như vậy ? - Đó là giọng của Ánh Dung
- Được rồi , mọi thứ anh tình nguyện ! Em về đi !
- Khắc Hàn , mọi thứ em làm cho anh không bằng cô ta sao ?
- Đúng ! Chỉ có cô ấy được chưa ? Em về đi , anh muốn ngủ !
Ánh Dung bước ra cửa , tôi nhìn cô ta :
- Cô hay lắm , có thể làm anh ấy bị thương như vậy chưa có ai cả !
- Tôi coi đây là một lời khen !
- Cứ tận hưởng đi , dù sao tôi và anh ấy sẽ cưới nhau nên cô cứ làm người thứ ba đi !
- Việc nay cần xem lại nhé !
Tôi bỏ đi vào phòng , anh nằm nhắm mắt tịnh thần thì :
- Tiểu Hạ , chúng ta bắt đầu được không ? - Khắc Hàn nắm lấy tay tôi
Tôi ngớ người ra nhìn anh , tim đập nhanh . Nhưng người tôi thích là Khắc Anh mà , tôi đang chờ anh về :
- Không .. Không ! - tôi quay mặt nhìn nơi khác
- Tại sao ?
- Vì anh là anh trai em !
- Em yêu anh .. Anh biết như thế , em yêu anh nên mới chăm sóc cho anh như vậy !
- Em chỉ ... cảm thấy có lỗi thôi !
- Có lỗi sao ?
Khắc Hàn nhìn tôi , tay anh buông ra làm cho tôi hụt hẫng , bỗng anh quay mặt đi nói lạnh :
- Anh khoẻ rồi , em về đi ! Không cần cảm thấy có lỗi đâu !
Tôi nhìn anh , trong lòng khó chịu vô cùng nhưng tôi phải mỉm cười nói :
- Cũng được , có anh Thiên với chị Cherry chăm sóc em cũng đỡ lo , anh sớm hồi phục nhé !
Anh không trả lời cứ quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ , tôi cúi đầu chào
anh rồi đi ra ngoài . Trong lòng tôi khó chịu lắm nên tôi chạy xe về nhà mình :
- Tiểu thư ! - các chị giúp việc chào tôi
- Em về chơi mấy hôm ! Có mọi người ở nhà không chị ? - tôi mỉm cười cầm bánh kem tôi mới mua trên dường chạy về
- Ông bà chủ đi nước ngoài rồi , trong nhà chỉ có cậu hai thôi ạ !
Tôi mỉm cười chào chị rồi đi vào nhà , Minh Phong đang ngồi trên sô pha xem TV :
- Anh hai ! - tôi bước ra sau ôm cổ anh
- Sao lại về đây ? Chả phải em đang chăm sóc cho hắn sao ? - Minh Phong nói lạnh tay ấn nút tắt TV đi
- Em bị đuổi rồi ! - tôi khẽ cười nhẹ ngồi cạnh anh
- Sao lại bị đuổi ? - Minh Phong nhìn tôi
- Anh ta muốn bắt đầu .. Nhưng em không biết nữa , em nghĩ người em thích là người khác nhưng cách anh ta đuổi em .. Em cảm thấy mình bị tổn
thương rất khó chịu .. Anh hai , anh nói xem em phải làm sao đây ? - tôi không biết từ lúc nào mà nước mắt tôi cứ rơi ra không ngừng
Minh Phong đưa tay ôm tôi vào lòng , nói nhẹ :
- Đừng nghĩ nữa .. Nếu mọi thứ phức tạp như vậy , em đừng tham gia nữa hãy quay về đây , anh hai sẽ chăm sóc em !
Tôi ôm lấy anh khóc nấc lên rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay . Minh Phong nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng khẽ cười nhẹ rồi bế lên mang về phòng cô
lúc trước , anh đặt cô xuống nhẹ nhàng vô cùng như sợ cô thức giấc , anh ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn gương mặt cô ngủ say còn đọng giọt nước
mắt . Minh Phong nhướn người tới hôn vào môi cô một cách nhẹ nhàng như
chuồn chuồn chạm nước vậy rồi anh đứng lên :
- Nếu em biết được mọi sự thật .. Anh không biết lúc đó em sẽ ra sao ? Em còn quá nhỏ để đối diện mọi thứ !
Minh Phong đắp chăn cho cô rồi bước đi ra ngoài .