Bà Xã Muốn Trốn Sao? Mơ Đi!

Chương 1: Chương 1




Từ nhỏ , tôi - Minh Hạ là cô gái mạnh mẽ , kiên cường , muốn gì là được đó và tôi có một ước mơ để theo đuổi là thành một minh tinh nổi tiếng . Và cứ thế ngày tháng trôi qua , tôi đã hai mươi tuổi trở thành một thiếu nữ xinh đẹp mới ra trường đã được đóng phim , tuy là vai phụ nhưng với gương mặt hoàn mỹ và tài năng diễn xuất tôi đã để lại trong lòng mọi người một dấu ấn . Vào đêm tổ chức tiệc ra mắt bộ phim, tôi xinh đẹp trông chiếc váy màu trắng tinh khôi , bộ trang sức pha lê tôn lên vóc dáng thiếu nữ của tôi . Mỉm cười tôi bước vào khách sạn , đi vào thang máy lên tầng 18 , tầng của buổi tiệc đang được diễn ra . Mọi người hội tụ đông đủ ,đạo diễn đọc bài diễn văn cảm tạ . Tôi mỉm cười chào hỏi mọi người và cô bắt gặp một người :

-Vương Khắc Anh !

Vương Khắc Anh là chàng diễn viên nổi tiếng từ hồi bé , người mà tôi luôn hâm mộ và anh chính là niềm động lực để tôi quyết tâm theo đuổi ước mơ . Khắc Anh bị gọi , anh quay lại thì chạm ngay ánh mắt ngây thơ của tôi . Ánh mắt trong trẻo ấy làm anh bị lôi cuốn , gương mặt xinh đẹp làm động lòng người . Khắc Anh cúi chào mọi người rồi từ từ tiến đến gần tôi . Mỗi bước anh đi tới là tim anh đập mạnh hơn , tôi cũng như vậy . Khuôn mặt anh càng lúc càng gần , nét tinh sảo càng hiện rõ hơn như một bức tranh làm cho ai cũng quý trọng .

-Em gọi tên tôi sao ?

Tôi đưa tay lên ngực , cô nhắm tịt mắt lại để ổn định nhịp tim của bản thân . Khắc Anh nhận ra sự hồi hộp từ phía tôi , anh cố gắng làm giảm bớt đi bằng một câu nói .

-Em là diễn viên của bộ phim này sao ?

- Dạ , vâng ! – tôi nói

- Em diễn tốt lắm !

- Em chỉ là một vai phụ thôi ạ !

- Nếu như có dịp , anh cũng muốn đóng phim cùng em , được chứ ?

- Dạ, thật sao ? Tất nhiên là được !

Đang vui sướng khi nghe tin sẽ được đóng chung phim với anh thì điện thoại reo lên , tôi lấy điện thoại ra nhìn thì ra là ba tôi.

-Alo !

- - tiếng nói điềm đạm của ông Bách

- Chuyện gì quan trọng vậy ba ?

-

Sau đó là tiếng tút dài , tôi lắc đầu để điện thoại vào túi xách , xoay mặt lên nhìn anh .

-Em tên là ..! – Khắc Anh nhìn

- Em tên là Minh Hạ , mọi người hay gọi em là Tiểu Hạ ! – tôi mỉm cười nói

- Trong thời gian sớm nhất , anh sẽ sắp xếp em vào bộ phim cùng anh !

- Dạ , không cần đâu ạ , em tin thực lực của em sớm muộn cũng có cơ hội được đóng phim cùng anh !

- Em đưa số điện thoại , để ta còn liên lạc !

Cả 2 trao đổi số điện thoại cho nhau thì , một người phụ nữ đi lại .

-Khắc Anh , mau đi thôi chúng ta sắp trễ chuyến bay rồi !

- Một chút nữa đi , tôi đang bận !

- Anh có việc sao ? Vậy anh đi đi , em còn phải về nhà nữa ! – Tôi nói

- Anh đưa em về !

- Dạ không cần đâu ạ ! Nhà em cũng không xa lắm em tự về được !

Tôi không thể cho anh biết được thân phận của mình , đành phải nói dối .

-Vậy anh đi nhé ! Có gì liên lạc với anh , anh sẽ giúp em !

-Vâng ạ !

Tôi mỉm cười vẫy tay chào anh , rồi điện cho tài xế đón . Chiếc xe sang trọng chạy tới , tôi lập tức trèo lên xe để không ai phát hiện . Vừa ngồi vào ghế cô liền hỏi :

-Anh Tài anh biết chuyện gì không ? Sao ba lại gọi em về sớm vậy ?

- Anh không biết nhưng hôm nay lão gia tâm tư rất vui đấy ! – anh Tài , trợ lí của ba tôi kiêm luôn tài xế của tôi

- Vậy sao ?

Tôi dựa mình vào ghế suy nghĩ , ba có ít khi vui trừ khi việc này có liên quan đến 4 anh em nhà tôi . Chiếc xe cứ thế chạy về biệt thự nhà tôi , vừa xuống xe cô liền thấy bà Bách đứng trước cửa . Mỉm cười nhẹ tôi bước tới dang 2 tay ôm bà .

-Con yêu , có mệt mỏi lắm không ?

- Dạ , không ạ ! Mà mẹ nè , ba có chuyện gì sao ? – Tôi ôm eo bà đi lên phòng

- Mẹ cũng chẳng biết , chỉ thấy hôm nay ba con đặc biệt vui hơn bình thường !

- Ba không sao chứ mẹ , hay là 3 anh trai con lập được công lao gì ?

- Mẹ cũng chả biết , con đói không mẹ xuống hâm nóng thức ăn cho con ! – bà Bách cưng chiều con

- Dạ , không cần đâu ạ ! Khuya rồi mẹ nên đi ngủ đi chứ !

- Con cũng vậy, ngủ sớm đấy !

- Vâng ,mẹ ngủ ngon !

Tôi mỉm cười đưa mẹ ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại , bước tới tủ quần áo lấy một cái váy ngủ ra đi vào phòng tắm . Sau khi tắm xong , tôi nhảy lên giường cầm tấm danh thiếp xanh lam . Đang suy nghĩ nhớ tới Vương Khắc Anh thì điện thoại reo lên , tôi nhắc máy :

-Alo !

- - tiếng nói ấm áp của người tôi đang nhớ

- Dạ , chưa ạ ! – Minh Hạ vui vẻ hẳn lên

-

- Dạ , được chứ ạ ! Em rất vui !

-

- Anh cũng vậy !

Điện thoại cúp đi , tôi mỉm cười sung sướng . Hôm nay quả là ngày may mắn nhất trong cuộc đời tôi , vừa được gặp thần tượng , được cùng anh ấy nói chuyện , được trao đổi số điện thoại và rồi giờ được anh ấy chúc ngủ ngon , tôi quả là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.