Edit: Song Ngư
"Bà xã, giúp anh cởi một cái đi!"
An Thần như cái đuôi đi theo phía sau Tô Thiển, không ngừng la hét muốn cô giúp mình cởi quần áo.
Tô Thiển không khỏi buồn cười: "Anh đi theo em làm gì? Bây giờ anh có thể tự mình làm nha."
An Thần tản ra hai cái tay, căm tức: "Trên người anh vết thương cũng còn chưa lành, Hoa Tử nói, không thể lộn xộn, động đến vết thương."
Không phải chỉ là muốn cô giúp mình cởi quần áo , sao cứ khó khăn như vậy?
"Hoa Tử nói không có thể làm nhiều vận động, chưa nói cả quần áo cũng
không thể cởi, đừng giống cái đuôi đi theo em, em còn có rất nhiều việc
cần hoàn thành đấy."
Tô Thiển đặt mông ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, soi gương sờ mặt mình.
"Không được, em giúp anh cởi, anh chỉ muốn em giúp anh."
Tô Thiển hoài nghi cực độ, đây mới thật là bộ mặt của đại ca xã hội đen
phong vân một cõi sao? Như vậy, An Thần đứng ở trước mặt cô bây giở, rốt cuộc là mấy tuổi đây?
"Tự mình làm, em muốn đi xuống ăn một chút gì." Tô Thiển xoay người, vừa muốn ra khỏi cửa phòng, An Thần tựa như viên đạn nhảy dựng lên ngăn ở
trước mặt cô.
Tô Thiển dở khóc dở cười, cầm lấy cánh tay anh nâng lên: "Anh là muốn làm nha?" .
"Muốn ăn em, mau, thay đồ cho anh." .
An Thần vèo bắt được cánh tay Tô Thiển, tác dụng ngược lại, hai người cùng nhau ngã lên giường.
"Đừng như vậy, tay của anh không phải còn chưa khỏe sao? Muốn làm gì!" .
An Thần khóe miệng nâng lên dáng tươi cười tà mị: "Đúng vậy , cánh tay
cũng không khỏe, cái người này, em sao không giúp anh cởi quần áo đ?"
Tô Thiển: . . . . . . . .
An Thần tháo ra áo sơ mi, hạ thể nóng bỏng cọ ở bắp đùi của cô.
Anh rất lâu không có chạm vào cô.
Anh dùng trên thân thể từng cái đi mè nheo cô, hòa tan cô, khiến Tô
Thiển: "Ghét! Không cần! Không được!" ... Lời nói không có biện pháp từ
trong miệng thoát ra.
"Bảo bối, anh yêu em, rất thích em, vô cùng yêu em, thật, vô cùng yêu em. . . . . ."
Anh cùng cô nói anh yêu em nhiều như vậy, Tô Thiển trong lòng ngọt ngào, cảm thụ cánh môi anh hôn lung tung, An Thần lại câu mất hồn cô nha.
"An Thần, em không thở nổi."
An Thần khẽ mở mắt, hai tay chống ở hai bên, cặp mắt mê ly nhìn cô: "Bà xã, em thật là đẹp..."
Anh nóng bỏng, từng phát từng phát hướng trong đùi cô, giống như là đang tìm đường vào.
Tô Thiển cắn môi, đem chân ngọc kẹp chặt hơn chút nữa: "Không thể, Hoa
Tử nói rồi, thân thể của anh vẫn không thể. . . . Ngô. . ." .
"Thân thể của mình, còn có ai so với anh rõ ràng hơn? Bà xã, em nghĩ không phải sao?"
Anh cắn vành tai của cô, không ngừng đầu độc, phía dưới kiên đĩnh nóng bỏng, cô quả muốn tránh.
Tô Thiển đôi tay bắt lấy bả vai anh, đẩy lại không dám đẩy, mấy ngày
nay, phàm là nhẹ nhàng đụng một cái, người này liền kêu đau, sau đó muốn hôn hôn.
Lại nói cô sống hai mươi năm, cũng không gặp qua người nào dầy mặt như vậy.
"Không muốn, một chút cũng không muốn, anh ra ngoài, cẩn thận lại đem
vết thương làm rách, em không muốn ngày ngày đứng ở bên giường phục vụ
anh."
Tô Thiển hoạt động thân thể một cái, An Thần liền theo đến gần hơn một phần, anh chính là muốn, cô như thế nào chạy thoát.
"Vậy em phục vụ anh có được hay không, anh bất kể, hoặc là em động, hoặc là anh động, dù sao anh hiện muốn."
Anh là một người người đàn ông bình thường, đang ôm vợ đẹp trong
ngực, làm sao bảo anh có thể nhịn xuống, cũng không phải là Liễu Hạ
Huệ.
Tô Thiển vừa nghe, sắc mặt trắng xanh liền đỏ, vốn là đủ thẹn thùng rồi, anh lại còn muốn cô động.
Cô làm không được.
"Vậy anh sẽ phải động thôi." Cô vừa nhắm mắt, thể hiện tư thái như
chiến sĩ ra trận, người này vô cùng cố chấp, thời điểm anh muốn, cô
nào chạy thoát?
Lấy được sự chấp thuận, An Thần cao hứng như đứa nhỏ được kẹo, eo
ếch động một cái, kêu rên, bảo bối của anh, người phụ nữ đẹp của anh.
"Bà xã, chúng ta sanh con có được hay không, sinh cô gái nhò xinh đẹp như em vậy."
Đôi môi bạc lạnh theo cổ một đường xuống phía dưới, dừng lại ở đó hai
khỏa Tiểu Anh Đào xinh đẹp, anh yêu thích không buông tay, anh cắn, mút, liếm láp thỏa thích. . . . . .
Tô Thiển gương mặt đỏ bừng, cố gắng cắn miệng môi dưới không để cho
mình rên rỉ ra tiếng, móng tay theo luật động của anh mà ngắt vào bờ
vai của anh, một cái tiếp một cái, đều là vết trảo.
"Có được hay không, anh muốn em sinh một tiểu bảo bảo, không, sinh tám mười đứa, càng nhiều càng tốt." .
Nắm cô mềm mại, cười xấu xa.
Tô Thiển giận trách: "Anh cho em là heo à?" .
Còn đòi tám mười đứa, dứt khoát để cho cô đi chết tốt lắm, nhiều đứa trẻ như vậy, thế nào mà coi hết đây.
"Anh bất kể, hiện tại em hứa đi, tránh cho về em sau lại muốn đổi ý." .
Nghe An Thần ngây thơ lời nói, Tô Thiển khóe miệng cười, cô làm sao sẽ
hối hận, hiện tại cô cùng anh một dạng, đều mơ tưởng sẽ có con.