Edit+beta: Icon gà
Nhiễm Mạn ngượng ngùng nhưng vẫn một mực nhìn chằm chằm vào người đối diện, dùng khăn giấy bên cạnh lau dọn mọi thứ sạch sẽ.
Đối với những lời Tô Thiến vừa mới nói cô hoảng sợ, rất hoảng sợ.
Vừa đúng lúc An Thần vừa đến, còn chưa kịp bước vào phòng, nghe được lời này vô cùng hốt hoảng.
Tự nhiên nói ra lời này như vậy, giống như là như một quả bom nổ trong đầu anh cái oành làm anh đứng hình cái rụp.
Tô Thiển mới vừa nói, yêu anh?
"Cậu nói cậu yêu ai chứ?" .
Nhiễm Mạn lần này cố ý ngoáy lỗ tai thêm một, còn khoa trương đem mấy sợi tóc bên tai toàn bộ vén lên, tiến gần sát cô mà hỏi.
Tất cả là xác định xem vừa rồi mình không có nghe lầm.
Tô Thiển bất đắc dĩ tròn mắt nhìn cô, sau nhìn lên mái nhà chằm chằm,
chính là không nói, người này, có cần thiết phản ứng như vậy không?
"Cậu nói cậu yêu An Thần rồi hả ?" .
Nhiễm Mạn gấp gáp, đem đầu cụng vào đỉnh đầu của cô, ngăn trở tầm mắt của cô, không dám tin xác nhận một lần nữa.
Nhìn Nhiễm Mạn để gương mặt tựa sát cùng cái miệng nhỏ nhắn nước bọt bay loạn như mưa, Tô Thiển rốt cuộc không nhịn nổi hét to: "Dạ, tôi nói tôi yêu An Thần rồi, hài lòng chưa!" .
Sao lại bá đạo, ích kỉ, lại hay ăn cả thùng giấm chua nữa chứ!
Nhìn Nhiễm Mạn để gương mặt tựa sát cùng cái miệng nhỏ nhắn nước bọt bay loạn như mưa, Tô Thiển rốt cuộc không nhịn nổi hét to: "Dạ, tôi nói tôi yêu An Thần rồi, hài lòng chưa!"
Lấy được đáp án, Nhiễm Mạn trực tiếp ngẩn người hóa đá rồi, thật lâu mới nháy nháy mắt, khinh thường lên tiếng.
"Coi như cậu tiêu, bộ dạng này của cậu vốn không có tim không có phổi, thật không thể tin cậu còn có thể yêu thương người khác.”
Cẩn thận mà suy nghĩ lại, Nhiễm Mạn cảm thấy, cô tốt hơn đừng tin là thật.
Nhớ ngày đó, ở cái tuổi bất kể của Tô Thiển, cô thật không khác gì một
con hoa, đàn ông theo đuôi cô kiểu nào cũng có, thành thục có, đơn thuần có mà khốc cũng có, đem tất cả thủ đoạn để theo đuổi cô.
Cô nàng này, mãi cũng như vậy, cái gì cũng không biết, không rõ, không muốn biết và không muốn hiểu tâm trạng của mấy người này.
An Thần cũng coi như là người đàn ông tuyệt mỹ,nhưng đứng trước mặt cô, cô mặt chẳng đỏ, tim cũng không loạn.
Nếu là muốn yêu, một năm này đã sớm yêu, cần gì phải dùng thời gian dài như vậy.
Nghĩ như vậy , Nhiễm Mạn từ nghi ngờ nghi biến thành khẳng định.
Cô đang nói láo!
" Cậu không tin?"
Tô Thiển hung hăng nhíu mày, đáng chết, cô thật vất vả yêu một người đàn ông, mà không ai tin tưởng.
Chậc, buồn hay không buồn?
Nhiễm Mạn lắc đầu: "Lần trước cậu ở nhà mình, cũng không có thấy cậu đối với anh có bao nhiêu ý tứ a, lúc này mới mấy ngày ngắn ngũi, cậu liền
nói cho mình biết cậu yêu anh ta, cậu lừa dối quỷ a." .
Tô Thiển khóe miệng hung hăng nhếch lên, tâm tình chợt tốt hơn.
"Mình đã sớm yêu anh ấy, chỉ là mình không xác định rõ mà thôi, lần này
bị bắt cóc cho mình thấy rõ, mình đã lệ thuộc nhiều vào An Thần, mình
thật sự yêu anh ấy, Mạn Mạn, làm sao bây giờ?" .
Cô gái này, yêu An Thần có phải hay không đang tìm ngược. Người kia bá đạo, ích kỷ như vậy, đã thế còn thích ăn dấm nữa.
Mặc dù đang trong đáy lòng đem An Thần quở trách cái gì không đúng, có
thể tưởng tượng nghĩ tới, khóe miệng liền theo nhếch lên tới, rất ngọt.
"Không thể nào. . . . . ." .
Nhiễm Mạn trợn to mắt, nhìn mặt bảnh bao của cô đang cười, Nhiễm Mạn lại bắt đầu hồ nghi rồi, thiệt hay giả?
Ngoài cửa An Thần, rốt cuộc không nén được trong lòng mừng như điên, đẩy cửa vào, ba chân bốn cẳng chạy vội tới bên giường, khom lưng, cúi đầu,
cái gì lời nói đều không nói, hơn nữa không để ý còn có một người ở bên
cạnh, vô cùng bá đạo trực tiếp mang miệng cô mà hôn lên.
Nhiễm Mạn kinh ngạc, lập tức phản ứng, cả người kinh hãi lập tức chạy ra bên ngoài, chạy đi thật là xa, lại tò mò quay trở lại, cẩn thận men
theo cửa phòng trộm nhìn.
Bên trong phòng, Tô Thiển mở to cặp mắt, bất mãn đưa tay chụp lấy mái
tóc ngắn của An Thần, cô gần như là sắp chết, hít thở không thông.
Cả người An Thần trong đó mừng rỡ đến điên cuồng, nghe Tô Thiến nói yêu
mình thì cảm thấy chuyện này cảm thấy ngọt đắng không thôi, muốn cười mà cũng muốn khóc nữa.
Người phụ nữ không có tim không có phổi, lòng lang dạ sói này, rốt cuộc yêu anh sao?
Bỏ ra mười một năm, rốt cuộc bắt đầu đã có kết quả rồi sao?
Trong thời gian chờ đợi dài đằng đẳng đó thật sự rất chua xót, nhưng cách mạng cũng phải đến lúc thành công.
Hạt giống này anh cẩn thận giữ gìn mười một năm, nay đã bắt đầu nẩy mầm rồi.
Sau khi nghe được Tô Thiến nói những lời này toàn thân anh như phát run, răng anh cắn môi cô run run, tay anh nắm tay cô lại càng run hơn.
"Bảo bối yêu của anh, em mới vừa nói gì? Trước mặt anh em có thể nói lại một lần nữa cho anh nghe được không”
Những lời này, không giống lúc trước rất bá đạo, càng không phải là
trước kia ỷ mạnh ép cô nói yêu của mình, đây là anh van xin, van xin từ
cô gái bảo bối của anh từ miệng nói ra ba chữ ngắn gọn “ Em yêu anh”.
Buông cánh môi cô ra , đôi mắt nhu tình như nước, khóe miệng tản ra hơi
thở mê người, trên mặt cứ như hoa , làm thế nào cũng không che lấp hết
nụ cười hạnh phúc được .
Tô Thiến nhẹ nhàng sờ một cái lên cánh môi, nhìn về phía An Thần xinh
đẹp cười một tiếng thật xinh đẹp: "Nha, anh muốn em phải nói gì?" .
Ngàn tính vạn tính, cũng không có tính đến An Thần sẽ nghe lén phía sau cửa.
Người này. . . . . .
"Mới vừa rồi em đối với Nhiễm Mạn nói làm sao, bảo bối trước mặt anh nói ra nhanh lên một chút là tốt chứ sao." .
Bàn tay nhẹ nhàng mơn man gương mặt trơn mịn của cô, có vẻ sốt ruột
không chịu nỗi, cô nương này, thong thả ung dung, định làm khó tâm tình
của anh đây mà.
Tô Thiển bừng tỉnh hiểu sự việc , sau đó nhẹo cổ, làm như cố gắng nhớ ra chuyện gì , nhìn thấy sắc mặt nôn nóng của An Thần mà buồn cười.
"Bảo bối, nhanh lên một chút nha, em mà không nói, là muốn bức chết anh mà ." Gấp gì mà muốn chết luôn vậy nè!
Nhìn dáng bộ chảnh choẹ của tô thiến, An Thần thật muốn nghe gấp mà, nha đầu này, không biết mình muốn hại chết người à.
Vốn là, tim của anh rất là bình tĩnh, là cô, nhân cơ hội dưới tình huống anh không hề chuẩn bị mà bỏ lại một cục đá, trong nháy mắt làm tim anh
rối loạn.
Hiện tại, mặc kệ nơi nào nổi sóng gió , với cô thì vô cùng bình tĩnh, cô cố tình như không hay chuyện gì xảy ra, cô thật đáng sợ mà.