Ngày hôm qua ở trên giường lăn một ngày, cô phía trên đau, phía dưới lại càng đau.
"Cái đó, ông xã, đừng mà, em chỗ nào cũng đau, mấy ngày nữa hãy làm có được hay không?" Cô vội vàng cầu xin tha thứ.
"Không được, một lần, chỉ một lần thôi, ông xã đảm bảo với em." . Kéo
rèm cửa kín lại, An Thần xoay người một cái, lôi kéo Tô Thiển ngã xuống
giường.
"Không, không được,em không cần, ông xã đừng mà. . . . . ." .
Tô Thiển không ngừng tránh né, bàn tay bận rộn chặn anh đang một đường
hôn xuống phía dưới, có chút nổi cáu, cô cảm thấy, một ngày nào đó cô sẽ bị anh hành hạ đến chết mất.
"Tại sao không, anh muốn, vốn là ông xã một lòng muốn làm việc , tại em, ở trên người anh đốt lửa, làm cho anh bốc hỏa, ngoan, chỉ một lần
thôi." .
Bụng dưới hoàn toàn bị lấp đầy, nóng rực, Tô Thiển muốn gào thét, cô thề, về sau không bao giờ cùng anh nói ngọt như vậy nữa.
Nhưng vào thời điểm An Thần hưng phấn nhất, cũng chính là thời điểm đen tối nhất của An Thần.
Một phen giày xéo, Tô Thiển trực tiếp xụi lơ ở trên giường không đứng lên được.
"Bà xã, ông xã phải đi ra ngoài làm việc rồi, kiếm nhiều tiền để bà xã có cuộc sống tốt, có được hay không." .
Mặc quần áo xong, An Thần đem gương mặt đẹp trai tới gần cô, chờ đợi một người phụ nữ đáng yêu đáp lại.
Tô Thiển phẫn hận trừng mắt liếc anh một cái, hận không thể tát anh một
cái, cuối cùng vẫn còn khẽ cắn răng, quay người lại không để ý tới anh.
Ở nhà nghỉ ngơi tốt, Tô Thiển rốt cuộc trở lại trường học, âm thầm thở
phào một hơi, quan trọng nhất có thể là tránh được tên đàn ông đêm ngày
giày xéo.
Như cô dự đoán, đến trường học ngày thứ nhất, cở bản là mọi việc thật không tốt.
Sau khi biết cô là người phụ nữ của An Thần, những bạn học nam vây quanh cô đã không còn một bóng người, đổi lại chỉ toàn bạn học nữ.
"Tô Thiển, nghe nói bạn bị bắt cóc, không có việc gì chứ? ? ?" .
"Tô Thiển, vết thương trên cô bạn là do đâu vậy? ? ?" .
"Tô Thiển, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm." .
"Tô Thiển,. . . . . . . . . . ." .
Một đống các cô gái, giống như ruồi líu nhíu, Tô Thiển có cảm giác muốn bỏ chạy.
Cô không có phúc khí hưởng thụ đãi ngộ này.
Những bạn học nữ này, trước kia đều ở sau lưng cô cùng Nhiễm Mạn chỉ
chỏ, cái gì mà lấy người giàu rồi, làm vợ hai người ta rồi, còn cần gì
nữa.
Nhìn hôm nay tình thế biến hóa, nhanh hơn một cái chớp mắt, thật đúng là không thích ứng kịp.
Ngũ quan vẫn mỉm cười, nhưng bộ mặt đã sớm cứng ngắc, cô thật muốn học
bộ dáng của Nhiễm Mạn, không chịu được liền đứng lên hét lớn một tiếng,
sau đó xoay người rời đi.
Đáng tiếc, cô vẫn không có được sự dũng cảm ấy, hoặc là, sẽ không làm được việc ấy.
Trên bàn ăn, Tô Thiển nhìn chằm chằm vào bàn đang bày thức ăn, cằm nửa ngày cũng không khép lại.
Cô không biết phòng ăn của trường học có phải hay không làm thịt một con trâu, làm cho cô cả một bàn đầy đồ ăn, toàn thức ăn mặn, mới nhìn thôi
đã có cảm giác muốn ói.
"Thiếu phu nhân, đây là ở trên cố ý phân phó, trước đây không biết thân phận của cô, thật sự là quá sơ suất rồi." .
Chủ nhiệm khúm núm đứng ở bên cạnh cô, gương mặt hiền lành.
Tô Thiển vừa ghét vừa buồn cười, cô gái này bình thường nhìn thấy cô
liền vẻ mặt khinh thường cùng khinh bỉ, giống như cô thiếu cô ta tám
trăm vạn, hiện tại ngược lại ngoan hiền.
"Chủ nhiệm, tôi không thích cô làm như vậy , về sau cũng đừng làm nữa." .
"Thiếu phu nhân. . . ." .
"Đừng, ở trường học, tôi chỉ là một học sinh bình thường, cô đừng như
vậy, thật, tôi sẽ không được tự nhiên, một bàn món ăn này, phân cho các
bạn học đi, tôi vô cùng cảm kích." .
Tô Thiển nhức đầu dùng tay đỡ lấy trán, bình tĩnh đi tới lấy thức
ăn.Giáo sư chủ nhiệm thái độ có vẻ có chút rối rắm, rút lui cũng không
được, không rút lui cũng không được.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc đó, cả phòng ăn đều quay ra nhìn, mọi người dùng một ánh mắt quái dị quan sát cô.
Tô Thiển muốn phát điên, nhanh chóng ăn vài miếng cơm đã buông đũa xuống.
Cô hiện tại hình như đã thành động vật cực phẩm rồi, bị mọi người quan
sát.Thật có cảm giác muốn bỏ chạy mà, so với lúc bị An Thần lăn qua lộn
lại còn mãnh liệt hơn.
"Bã xã, hôm nay ở trong trường học có ngoan hay không?" .
Buổi tối, hai người ôm nhau kề tai nói nhỏ.
Vừa nhắc tới việc này, Tô Thiển chân mày liền hung hăng vặn lại với
nhau, đưa ra ngón trỏ thon dài đâm rồi lại đâm trán của anh: "Về sau
không ăn cơm ở phòng ăn nữa."