Cái gọi là tham gia tiệc họp mặt.
"Nhưng là cuối cùng cậu vẫn bị mình chỉnh chết, cho nên đời này cậu so
với mình đầu thai sớm hơn vài ngày như vậy, sau này vì cậu mà lương tâm
cắn rứt, ngày đêm khiển trách chính mình, rốt cục không mấy ngày đã đi
xuống tới tìm cậu chuộc tội." .
Tô Thiển không giữ hình tượng té trên ghế sa lon cười ha ha, đối với câu trả lời của mình cảm thấy có vài phần thõa mãn.
Nhiễm Mạn nhét các loại đồ ăn vặt vào miệng cắn răng rắc, cô thực hối hận khi ngu ngốc hỏi Tô Thiển vấn đề này.
Ngày hôm sau tiệc họp mặt đến, Tô Thiển phối hợp một cái áo choàng màu
vàng nhạt, tùy ý kết hợp ở bên eo thon, hợp với chiếc quần jean màu đen
bó sát người, đem cặp đùi đẹp thon dài tinh tế và không tì vết càng thêm hoàn mỹ.
Người đàn ông đối diện cao hơn 1m8, thân thể cường tráng, khuôn mặt tuấn lãng.
Tô Thiển lặng lẽ nâng ly hớp một ngụm nước ép kiwi, ánh mắt tùy ý lướt ở xung quanh.
Thay vì nói là một bữa tiệc họp mặt, tốt hơn hết nói là xã giao quen
biết nhau, ngồi ở giữa một vài đôi trai gái xấu hổ nhút nhát, bọn họ mới là nhân vật chính, vì không khí, tất cả mọi người chỉ kéo nhau tới làm
nền.
"Học muội, anh tự giới thiệu một chút, anh là hệ năm thứ ba của khoa
kinh tế Ngiêm An, không biết học muội có hay không nghe nói qua." .
Người đàn ông đối diện trong mắt thủy chung đều lộ vẻ ý cười, tuy là
hỏi, lại làm cho người ta nghe ra vài phần mùi vị tự tin.
Tô Thiển ngẩng đầu nhìn anh một cái, ở trong đầu tìm tòi một vòng, xác
định không có nghe nói qua, mới ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Học trưởng
thường xuyên trốn lớp?" .
Nghiêm An nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Học muội tại sao nói như thế?" .
Tô Thiển quẫn bách, cô tuy nói không phải bề ngoài học trưởng, nhưng
người đàn ông trước mắt dáng dấp cũng coi như xuất chúng, ở trong trường học nhìn thấy hẳn là không đến mức không có ấn tượng.
Thấy Tô Thiển chính xác với anh không có ấn tượng, anh đột nhiên có chút thất bại, cũng được xem như soái ca nhất nhì ở học viện, vẫn còn tồn
tại người phụ nữ có thể giống cô như vậy bình tĩnh ung dung nhìn thẳng
vào mắt anh.
"Không có việc gì, hiện tại không coi như là quen biết sao, anh là đã
sớm nghe nói về học muội, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là khí chất xuất
chúng." .
Nghiêm An mắt sáng lên không có tránh được ánh mắt của Tô Thiển, cô đột
nhiên có chút đau đầu, hiện tại nam nhân hình dung người phụ nữ, đều là
dùng khí chất xuất chúng sao?
"Cám ơn." .
Tô Thiển khẽ gật đầu, không có ý định cùng anh kéo dài đề tài.
"Có câu, không biết hỏi ra học muội có hay không để ý. . . ." . Nghiêm
An hơi hơi đỏ mặt, nói chuyện cũng bắt đầu quanh co lòng vòng.
"Vậy thì không nên hỏi đi." .
Tô Thiển cảm thấy có chút bực bội nóng nảy, cô hiện tại nhớ đến An Thần, tuy rằng bá đạo, có thể có cái gì thì nói cái đó, cũng không biết quanh co lòng vòng.
Hơn nữa, An Thần cũng không phải không biết, đêm nay tham gia tiệc họp
mặt, cô đều là làm nền, tùy tiện trò chuyện cũng được, cần muốn hỏi điều gì?
Tô Thiển trong lời nói mang đến một mảnh tĩnh lặng, nhưng rất nhanh cô
lại lên tiếng: "Học trưởng ở học viện là người nổi bật, cùng em ngồi ở
chỗ này như lê không được ướp lạnh thật lãng phí." .
Cho dù phía trước cô cái gì cũng không biết, nhưng cũng thấy được chung
quanh nhiều ánh mắt phụ nữ hâm mộ ghen tị thù hận đang bắn về phía mình.
Nhưng chính cô không biết là, ánh mắt mấy tên đàn ông khác đặt ở trên người cô cũng không ít.
Nghiêm An sắc mặt cứng đờ, lập tức thoải mái: "Đem lê bỏ vào tủ lạnh thì ta sẽ có món lê đông lạnh." .
Nghe Nghiêm An ngầm hiểu nói dí dỏm, Tô Thiển nhếch miệng cười yếu ớt,
lòng rộn ràng cuối cùng xuống một chút, kỳ thật, lúc nãy cô không nên
nói thẳng với anh như vậy.
"Học trưởng có chuyện gì cứ hỏi đi, em thích người ăn nói thẳng thắn." .
Một câu nói, Tô Thiển làm tan biến xấu hổ cùng thất lễ của mình, cũng
làm cho Nghiêm An hiểu được, trước mắt nữ nhân này, không giống như cô
gái nhỏ hoa si, có cái gì muốn hỏi, cứ việc hỏi thẳng là được.
Nghiêm An nghiêng cổ nghĩ nghĩ. Rối rắm có nên hay không đem lời hỏi ra.
Cô bé này vừa vào trường, anh đã bị tính khí lạnh lùng nhưng trong trẻo
của cô hấp dẫn sâu sắc, âm thầm quan sát cô lâu như vậy, cũng không thấy cô và người bạn nam khác cùng xuất hiện, anh có chút yên tâm.
Chính là mỗi ngày tan học, cô và một cô gái tên là Nhiễm Mạn đều được
một chiếc xe Rolls-Royce số lượng có hạn chở đi, anh lại sửng sốt.
Đến tột cùng là người thân của cô, hay là người đàn ông của cô!
Tô Thiển thấy anh không nói lời nào, quay đầu nhìn đến vị trí đám người ở giữa, chỉ thấy vừa nãy đám trai gái xấu hổ, lúc này đã không thấy nữa.
Lắc đầu thở dài, lại có thể cứ như vậy hai cái bị thu phục.
"Học muội là một cô gái ưu tú như vậy, bên cạnh hẳn là sớm đã có một vị bạn trai xuất sắc đi." .
Một lúc lâu, Nghiêm An khi hỏi ra, thật cẩn thận quan sát đến sắc mặt của nàng.
Tô Thiển nghe vậy khóe môi gợi lên xinh đẹp, vẻ đẹp chỉ một thoáng làm
anh thất thần, để cho hắn trong lúc nhất thời quay về bất quá thần.
"Anh ấy với em là người rất xuất sắc." .
Cô đổi lấy góc độ trả lời, nói như vậy, An Thần hẳn là cũng liền minh bạch.
Quả nhiên cô là người phụ nữ không tim không phổi.
"Anh ấy với em là người rất xuất sắc." .
Cô đổi lấy góc độ trả lời, nói như vậy, anh hẳn là cũng liền hiểu được.
Quả nhiên, Nghiêm An ánh mắt ảm đạm xuống, cô quả nhiên là hoa đã có chủ.
"Không biết là vị nào ở bên cạnh bảo hộ học muội thật là có phúc, thật sự là chết cũng đáng giá." .
Nhìn ra được, anh thật sự thực rất mất mát.
Tô Thiển im lặng, có cảm giác càng lúc càng không thích tán gẫu lúc này, thậm chí muốn đứng lên đi ra bên ngoài, cô không biết, tóm lại người
đàn ông trước mắt muốn biểu đạt cái ý tứ gì.
"Oa ——- rất đẹp trai —- cực tuyệt —- thân hình hoàn hảo! ! !" .
Bỗng nhiên, chung quanh nổi lên từng phiến tiếng la hét, ngay sau đó
liền có rất nhiều người vọt lên chạy ra ngoài , phần lớn đều là các nữ
nhân.
Tô Thiển nhíu mi, buông ly còn một nữa nước ép kiwi trong tay xuống, ánh mắt từ chỗ này hiếu kỳ từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Một giây sau, miệng chữ O (mở lớn) không khép lại được, từ trong xe bước ra cả toàn thân toát ra vẻ khí phách người đó không phải An Thần thì là ai?
An Thần thật đúng là đã đến ! ! !
Trước sau như thế anh vẫn rất hợp với những bộ tây trang màu trắng , và
dày da màu đen, kiêu ngạo với tóc ngắn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, tà mị với
nụ cười lạnh, ngay cả khi mang kính (râm), Tô Thiển cũng có thể rõ ràng
nhìn thấy đôi mắt băng lãnh sắc bén.
Các cô gái tiến lên bị các bảo vệ sắc phục màu đen cản lại 5 thước ở ngoài, để cho lối đi đủ rộng cho An Thần đi đi qua .
Xuống xe, liền thấy Tô Thiển ngồi ở cửa sổ vẻ mặt là nén lại, nói muốn
cùng hắn đến sau, cô xong rồi, sớm cùng với nam nhân khác ngồi cùng
nhau, Nhìn anh một cái xem trở về không đánh nát cái mông của cô.
Tô Thiển vội vàng đứng lên, ngượng ngùng đối diện với Nghiêm An cười cười xin lỗi, xách theo túi xách liền chạy ra phía ngoài.
Nhìn thấy năm thước bên ngoài An Thần vẻ mặt lạnh như băng, Tô Thiển có chút lúng túng, không biết bước kế tiếp nên làm thế nào.
An Thần không nói lời nào, chính là dùng đôi mắt lạnh như băng gắt gao nhìn cô, tựa như một thanh kiếm lợi hại bắn qua.
Suốt thời gian năm phút đồng hồ, An Thần đứng như vậy nhìn chằm chằm vào cô, chung quanh tiếng tranh cãi ầm ĩ tiếng la hét sớm đã biến mất hầu
như không còn, cô cũng yên lặng nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo tràn
đầy, một cái hoảng hốt hai người đứng cách xa nhìn nhau.
"Còn không qua đây! ! !" .
An Thần rốt cục nhìn không được, An Thần giờ phút này là vừa tức vừa
giận, cô gái ngốc, không phát hiện anh đang tức giận sao? Không biết
rằng chủ động nhào vào trong ngực của anh xoa dịu một chút tính tình lúc này của anh?
Quả nhiên cô là người phụ nữ không tim không phổi.