Beta: Minh Minh
Là vinh hạnh của cô mới phải.
Đừng nói, thật sự rất có tác dụng, từ từ liền cảm thấy thư thái rất
nhiều, Tô Thiển thở ra một hơi, cười híp mắt đẩy An Thần một cái: “Làm
phiền An thiếu gia rồi, cô gái nhỏ này có phải nên cảm thấy rất vinh
hạnh hay không.”
“Là vinh hạnh của anh mới đúng.” Khóe miệng An Thần nở một nụ cười.
Xác định chân mày nhíu chặt của cô đã giản ra, An Thần cho cô đã tốt
hơn, không dám thoa cho cô quá nhiều, dù sao quá lạnh, sẽ bị cảm lạnh!
Tròng mắt Tô Thiển xoay qua xoay lại, nhàm chán nhìn An Thần lại nhìn trần nhà một chút, chỉ thiếu chút nữa chỉ chỉ lên đầu đếm.
“Có phải quá nhàm chán hay không, bằng không anh gọi Nhiễm Mạn đến nói chuyện với em.”
Cô nàng dữ tơn kia vừa thốt ra dường như có phần hơi quá rồi, dù sao
người ta cũng thật lo lắng cho người phụ nữ của anh, thật lòng đối tốt
với Tô Thiển nên anh luôn luôn tốt với họ.
Tô Thiển có một người bạn tốt để chia sẻ, anh cũng vui mừng.
Tô Thiển lắc đầu, nắm tay An Thần, hé miệng cười yếu ớt: “Anh cùng em thì tốt rồi.”
Bây giờ ai cô cũng không muốn gặp, chỉ muốn ở nơi có An Thần, giống như không thấy anh liền uất ức.
Thật ra thì, chính cô cũng buồn bực thay đổi đột nhiên của mình, có phải là người bình thường sau khi chịu phải kích thích lần thứ nhất, mới có
thể hiểu được trái tim mình hay không.
Cô giống như đã yêu An Thần rồi, không biết là lúc nào thì. . . . . .
Khóe miệng An Thần cười cũng rách đến sau gáy, căn bản là tâm tình vui
thích nhất thời lên một tầng, trở tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô, lại
vuốt ve, ma sát, nhưng không biết nên nói cái gì mới có thể biểu đạt vui mừng trong lòng.
“An Thần, cả đời anh cũng sẽ đối tốt với em như vậy sao?”
Lại nói, người đàn ông đều thích cảm giác mới mẻ, trước khi lấy được hắn ngoan giống như có cháu trai, sau khi lấy được giống như ông nội, khụ
khụ, mặc dù lời này nghe không thuận tai chút nào, nhưng cũng có một
chút đạo lý.
Đặt tay cô lên trước miệng hôn rồi lại hôn, vui vẻ ra mặt: “Tiểu Thiển,
anh yêu em mười một năm rồi, vẫn không thể biểu đạt tấm lòng thành của
anh đối với em?”
Người phụ nữ ngốc, cư nhiên hỏi vấn đề ngu ngốc này sao, này còn phải hỏi sao.
Tiếng “tiểu Thiển” kia, thành công khiến tay Tô Thiển run run lên.
“Không được gọi em như vậy, rất không chịu nổi.”
Ác hàn, cùng một dạng với Mimi, thỉnh thoảng đến câu tiểu Tô Tô, mỗi lần như thế, cả người cô nổi da gà chảy xuống đầy đất, hôm nay vừa bị An
Thần gọi như vậy, trong nháy mắt tâm chết cũng có rồi.
“Vậy gọi như thế nào, em có thể đồng ý cho anh gọi em là bà xã sao?”
Nếu như vậy thì không còn gì tốt hơn được nữa rồi, bà xã, một từ nhỏ mà nghe cảm động cỡ nào a.
Tô Thiển trợn to mắt, liền vội vàng lắc đầu: “Không cần, vẫn gọi là Tô
Thiển như thường ngày đi, cũng không phải là không có tên, cũng không
cần kêu loạn .”
Bà xã? Ôi ~~ không chịu nổi.
“Không, anh gọi em là bà xã, em còn có thể không thừa nhận sao?” Hừ hừ, nhưng có giấy hôn thú làm chứng.
Tô Thiển không thuận theo: “Anh dám, em liền không đáp ứng.”
“Anh liền dám, sao anh lại không dám, bà xã, bà xã, bà xã, bà xã….”
An Thần càng kêu càng hăng hái, càng kêu càng lên giọng, càng kêu trong lòng càng cao hứng.
Khóe miệng Tô Thiển cũng nhếch lên, lại cố làm mặt lạnh, kéo gối đầu ở dưới lên đập lên người An Thần.
Lúc này An Thần cùng Tô Thiển đều thay đổi tính tình giống như nhau, giống như đứa nhỏ cười đùa náo loạn.
"Ai u —" .
Tô Thiển kêu lên một tiếng thống khổ, sợ hãi, chân mày cũng nhíu lại theo, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Trong nháy mắt mặt An Thần nghiêm túc trở lại, lo lắng đỡ Tô Thiển: “Bảo bối, chỗ nào không thoải mái?”
Đáng chết, chơi đùa quá mức, chắc chắn đã đụng vào vết thương rồi.
Kiểm tra lại băng dán trên người cô một lần nữa, phát hiện bên cổ cô có rỉ ra một chút máu.
Mắt An Thần lạnh đi, đau lòng ôm cô, vội vàng nhấn nút màu đỏ bên giường xuống, 30 giây sau bác sĩ y tá đồng loạt chạy đến.
Vội làm các loại kiểm tra.
Tô Thiển nhăn may nhíu mặt, mặc cho bác sĩ y tá cầm một đống chai chai lọ lọ giày vò trên người cô.
An Thần khẩn trương nhìn các tay chân bác sĩ , thỉnh thoảng hung hăng
nhíu mày một chút, rốt cuộc bất mãn hô lên: “Nhẹ một chút, nhẹ một
chút.”
Giống như bọn họ thật đem Tô Thiển làm thành không bình thường.
Tô Thiển nhìn bộ dáng lo lắng của An Thần, trong lòng cười rộ lên, có chồng như thế, vợ còn cầu gì.
Xử lý tốt vết thương rách ra trên cổ, Hoa tử bất đắc dĩ than thở.
“Bà cô nhỏ ơi, nằm nghĩ ngơi thật tốt, cô quậy quá làm rách cái cổ xinh đẹp này có thể lưu lại một vết sẹo.”
Tô Thiển xin lỗi lè lưỡi, cô thật lâu cũng không có loại cảm giác hưng phấn này rồi, nhất thời quên mất.
“Anh Hoa tử, xấu hổ thật, sau này sẽ không nữa.”
Kể từ đêm tối đó, cô đã có không ít phiền toái, thật ngượng ngùng.
“Không được kêu hắn là anh, đều là chuyện hắn phải làm, không cần khách khí với hắn.”
An Thần thở phào một hơi, đến bên giường ngồi, thận trọng vươn tay lật xem cải cổ vừa mới được băng bó.
Hoa tử lúng túng khụ khụ: “An lão đại, ngài thật đúng là càng ngày càng không khách khí với tôi.”
“Cậu cần tôi khách khí với cậu? Cậu xác định?”
An Thần lạnh lùng, khóe miệng lại giương lên một nụ cười tà mị.
“Đừng, ngài làm như tôi mới vừa nói bậy.”
Ôm đống dụng cụ, Hoa Tử đáng thương nhìn Tô Thiển một cái, ngượng ngùng
đi ra ngoài, bởi vì lúc này nhìn thấy người khác tròng mắt càng ngày
càng mị.
Tô Thiển tức cười, cả đám thủ hạ của An Thần, ở giữa đám huynh đệ đó có một nửa gia thế là xã hội đen, hoàn toàn là một đám lưu manh du côn,
ngược lại làm cho người khác có một loại cảm giác gần gũi, như là Bân
tử, Hoa tử…
“Cô gái hư, không được nhìn người đàn ông khác.”
An Thần dùng thân hình cao lớn ngăn trở tầm mắt Tô Thiển, bá đạo chạm vào môi cô gặm nuốt.
Đầu Tô Thiển dựa vào gối đầu mền mại, hai tay giơ ra ôm lấy đầu anh, cực kỳ khéo léo phối hợp với động tác của anh.
Trong mắt An Thần thoáng qua một tia hồ nghi, nâng đầu lên quan sát Tô Thiển ôn thuận.
Tô Thiển biết điều như vậy, anh chưa từng nhìn thấy.
“Em, cô gái —“ Anh nhẹ giọng kêu.
"Ừ?" .
Tô Thiển lông mày mắt tươi cười, tay bắt đầu không thành thật nắm lấy
tóc ngắn An Thần ngang ngược càn rỡ , lặp lại ma sát, vuốt ve, cái
miệng nhỏ nhắn trải qua An Thần nuốt cắn sau càng thêm trở nên đỏ thắm
mê người.
Tô Thiểu lông mày mắt tươi cười,
Cổ họng An Thần thích chặt, ôm cô lại không thể làm gì.
“Anh yêu em.”
Anh nói rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm cô nụ cười trong đôi mắt càng ngày càng đậm, nuốt nước miếng.
Tâm tình Tô Thiển tốt hơn, hé miệng không nói, chỉ ép đầu anh thấp xuống, thẳng áp lên lòng ngực mình.
Đôi tay An Thần cố gắng chống đỡ hai bên giường, tận lực không để mình
đụng vào vết thương, nghe thấy mùi thơm đặc biệt trên cơ thể cô, thiếu
chút nữa anh liền trực tiếp chảy máu mũi như bão tố rồi.
Cô hôm nay, nhiệt tình khiến anh không thể tiêu thụ được
"Khụ khụ. . . . . ." .
Ánh mắt bất mãn của An Thần lạnh lùng quét qua, anh thật vất vả mới có
chút tiến triển với cô, làm sao lại có nhiều người đến quấy rầy như vậy
chứ!!(AN: em cũng vậy!! Đáng chết sao không hai tiếng nữa rồi hẳn vào.
Người ta sắp làm đến chuyện cấm trẻ em rồi. Tự nhiên cản trở, có biết
mấy ngày này tôi phải ăn chay khổ lắm không!!!!!!!)
Lâm tử ngoài cửa ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, cười mỉa: “Thật xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.”
Nói xong, liền chuẩn bị ra cửa.