Tô Thiển xoa xoa mắt, xác định mình không nằm mơ, liền ôm chầm lấy Nhiễm Mạn: “Mễ, sao cậu lại ở đây?”
“ Mình đang muốn hỏi cậu câu đó đây, vô duyên vô cớ lôi tớ tới đây. Chồng cậu gọi cho Lâm Tử Nhung, bảo cho mình công việc mới, là hàng ngày ở bên cạnh giúp cậu vui vẻ. Tô Thiển, cậu có thể làm thế sao?”
Giọng điệu cường điệu của Nhiễm Mạn đã chọc cho Tô Thiển không cười không được.
“Vậy thì quá tốt còn gì, mấy ngày nay tớ chỉ loanh quanh mỗi chỗ này, sắp mốc meo tới nơi rồi … Mễ Mễ à, nhớ cậu chết đi được …” Tô Thiển tựa đầu lên vai Nhiễm Mạn làm nũng.
“Cậu bảo với An đại thiếu gia là chăm sóc cậu mệt chết được, tiền lương ít nhất cũng phải gấp 3 lần trước kia mình mới làm.”.
“Biến, cậu còn lên mặt nữa cơ đấy!!!” Tô Thiển điểm điểm vào trán Nhiễm Mạn khiến cô nàng cảm thấy đau đau.
“Tiểu Tô Tô, mình thật sự không nghĩ tới việc An đại thiếu gia nhà cậu lại là người đứng đầu Ám Dạ. Trời ạ, cậu là vợ anh ta, tớ lại là bạn tốt nhất của cậu, sau này quan hệ cũng chẳng phải thường đâu nhỉ.”.
Tô Thiển vuốt lại tóc, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Mễ Mễ về An Thần, thay quần áo rồi kéo Nhiễm Mạn ra bờ biển.
“Thoải mái đi, ở đây hai ngày, mình mới phát hiện ra nơi đẹp thế này.” Nước biển xanh thẳm, phản chiếu ánh sáng mặt trời lung linh, chói mắt. Tô Thiển mặc bộ đầm trắng, kéo Nhiễm Mạn chạy như điên.
“Tô Thiển, cậu thật đáng đánh đòn.” Nhiễm Mạn cắn ngón tay, nhìn vào mắt Tô Thiển, muốn kêu lên một tiếng hâm mộ.
“Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đại khái có thể diễn tả hết lòng mình.” Tô Thiển nằm dài trên bờ cát, hai tay chắp sau gáy.
“Thì ra An Thần đã thích cậu từ sớm như vậy, thật đúng làm người khác khó tin.”.
Nhớ tới những điều mà Tô Thiển nói khi chat QQ với mình, Nhiễm Mạn không khỏi cảm thấy buồn cười : “Cậu xông thẳng vào WC nam, tại sao không xem kỹ trước khi vào.”.
“Không phải tớ đã nói cho cậu biết rồi sao? Hơn nữa, chuyện tình bó tay vậy, cậu bảo tớ không biết xấu hổ mở mồm thế nào đây?” Tô Thiển nghiêng đầu nhìn Nhiễm Mạn : “Tớ có nằm mơ cũng không nhớ nổi, cậu nhóc kia lại là An Thần. Còn cẩu huyết yêu mình nữa chứ!”.
“Đại khái cậu lên đời đạp rất nhiều cứt chó.” Nhiễm Mạn cười xấu xa.
“Có nên mới giao cho cậu một người bạn như mình.” Tô Thiển dừng một chút, không chút để ý đáp. Hai người cười ha ha, ôm ở trên bờ cát lăn qua lộn lại. Lúc An Thần tìm được hai người đã là rất khuya, lúc này trên bờ cát lại càng đẹp hơn. Hai người dường như vẫn chơi chưa đủ, mà nhảy lên nhảy xuống. An Thần không khỏi ngây người ra nhìn, cô gái nhỏ này, đã bao giờ thả lòng thế này trước mặt mình?
Thật ra thì, anh chỉ hi vọng cô có thể yêu anh một chút xíu như vậy là đã đủ rồi, còn toàn tâm toàn ý, thì hãy để lại cho anh.