Nơi đây là nơi làm việc cao cấp của Ám Dạ, trừ nhân viên ra, chỉ có Tô Thiển và Nhiễm Mạn có thể tùy tiện ra ngoài.
Nhân viên an ninh thấy Tô Thiển cực kỳ tôn kính, Lão Đại quả có mắt, phu nhân cũng không tồi.
Đứng trong thang máy lên tầng 100, Tô Thiển thấy không ít nhân viên rảnh rỗi trong đại sảnh, và vừa thấy Bân Tử nằm trên sa lon giả vờ ngủ say.
“Tiểu Tô Tô, Ám Dạ nuôi không ít người rảnh rỗi nhỉ.”
Nhiễm Mạn cố ý đẩy cao âm điệu, gian ác nhìn Bân Tử giật mình, mở mắt.
Bân Tử trừng mắt liếc Nhiễm Mạn một cái, khi ánh mắt rơi trên người Tô Thiển thì ánh mắt hiểm độc kia biến mất hoàn toàn, thay vào đó là nụ cười đùa rất bất cần đời.
“Chị dâu, sao nay rảnh rỗi tới đây vậy?”
Bân Tử đứng vọt dậy, ân cần vọt tới rót một ly sữa, mặt nở nụ cười mê người.
Nhiễm Mạn xoa xoa mũi, choáng luôn. Ngày hôm qua anh ta dám uống sạch canh gà mà cô hầm cho Tiểu Tô Tô, hiện giờ ánh mắt Nhiễm Mạn đầy sát khí nhìn Bân Tử.
“Này, không có phần của tôi sao?” Nhiễm Mạn nhìn chằm chằm vào ly sữa trong tay Tô Thiển, bất mãn gào to với Bân Tử.
Bân Tử liếc mắt một cái, nhàn nhạt thở dài một tiếng : “Cô còn đủ tư cách đòi hỏi Bân Tử tôi ư?”
Nhiễm Mạn nghe thấy thế liền xù lông nhím lên : “Vậy cháo gà tôi hâm anh có tư cách ăn à, không phải như thế là tôi phải cảm thấy thật vinh hạnh không?”
Tô Thiển nghe mà như rơi vào biển sương mù, tò mò kéo Nhiễm Mạn : “Cậu hầm canh gà?”
Trời ơi, tin ‘hot’ thế này sao cô lại không biết hả?
“Chị dâu, chị đừng nói nữa, bây giờ tôi vẫn còn thấy buồn nôn đây …”
Nhớ tới cháo gà hôm qua, Bân Tử không nhịn được rùng mình một cái, lại còn có người đem cháo gà hầm cách thủy với loại cháo khó uống kia, anh cảm thấy, từ giờ cứ thấy cháo gà anh sẽ tự động rút lui.
Nhiễm Mạn thấy thế khoanh hai tay trước ngực, không phục : “Con mẹ nó, khó uống mà anh còn uống sạch sẽ, chị đây muốn cho muối vào đã bị anh bưng đi luôn, còn dám chê bai.”
Bân Tử thiếu chút nữa lăn từ tên sa lon xuống? Cái gì? Thiếu muối sao?
Hôm qua, ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, anh trực tiếp ôm tới phòng trực ban, mặt mày hớn hở chia cho các anh em ở đó mỗi người một bát. Nào ngờ mọi người đều đồng thời phun hết ra.
Tô Thiển giật giật khóe miệng, cuối cùng cô cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, vỗ vỗ vai Bân Tử ; “Đó là món đầu tiên của Nhiễm Mạn, cậu hãy tự phụ trách!!!”
Bân Tử thật thảm, không biết phải làm sao, sao lại có thể khéo đến thế : lần đầu tiên đó!!!
Vừa pha cà phê cho Lão Đại xong, tay của Y Na bỗng dừng lại giữa không trung : trời ơi, Bân Tử đoạt lần đầu tiên của người ta!!!
“Chị xác định đó là lần đầu tiên?” Bân Tử đánh giá Nhiễm Mạn từ đầu tới chân, mặt đần thúi ra, vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng.
Nhiễm Mạn tức quá, không kịp suy nghĩ gì, liền chỉ thẳng mặt Bân Tử rống : “Là lần đầu tiên đó, tên khốn nhà anh!!! Anh coi thường chị đây sao???”
An Thần nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi cọ, bất mãn nhíu mày, buông bút đi ra xem.
Chỉ thấy Tô Thiển, Nhiễm Mạn và Bân Tử đang đứng đó.
“Chuyện gì xảy ra?” An Thần bình thản mở miệng, không một chút hờn giận.
Cộc, cộc, cộc, Y Na tiến lại gần An Thần, nhỏ giọng nói : “Bân Tử chiếm lần đầu tiên của Nhiễm Mạn, chị dâu bắt Bân Tử phải chịu trách nhiệm với Nhiễm Mạn.”
Mặt Bân Tử hết trắng lại xanh, chỉnh sửa lại trang phục cho ngay ngắn, khó chịu trợn mắt nhìn Nhiễm Mạn mấy lần.
Tô Thiển lúng túng sờ đầu, dường như mình đã sử dụng sai từ rồi.
An Thần bước tới, kéo Tô Thiển vào trong lòng, rồi mang vẻ mặt khó chịu nhìn Bân tử nói : “Nếu đã thế, thì cậu phải chịu trách nhiệm với Nhiễm Mạn, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, nhất là thủ hạ của An Thần tôi.”
Lúc này, Nhiễm Mạn mới bất tri bất giác trợn mắt, há miệng, bọn họ cũng hiểu thành …
Bân Tử không phục, phản bác lại, mặt đỏ bừng lên, kéo Nhiễm Mạn : “Trời đất chứng giám, em chưa làm gì cả, không tin anh nghe cô ta nói đi.”
Thánh Kiệt vừa có chút hả hê, giờ đã không chịu nổi nữa : “Người anh em, những chuyện không nên để phụ nữ nói, mà cậu thế cũng không hiểu phong tình rồi, người ta đẹp người đẹp dáng, thừa sức xứng với cậu.”
“Chính là thế, không trách cô bé này chịu nấu cháo gà vì cậu, thì ra sớm đã có … rồi à … hì hì …”
Mấy người cười đùa, nháy mắt ra hiệu với nhau, đừng có nhắc tới, đừng nhắc tới có nhiều ý tứ lắm đó.
Nhiễm Mạn che mặt, cuống quýt giải thích : “Chúng tôi, thật sự không có gì cả. Anh ta chỉ chỉ uống cháo gà …”
Lời còn chưa nói hết, mọi người xung quanh đã tỏ vẻ bừng tỉnh làm cô nghiến chặt răng. Chết tiệt, càng giải thích càng mập mờ!
“A, yên tâm đi em gái, nếu Bân Tử nhà chúng tôi làm cái gì em, những kẻ là anh chị em như chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không nương tay cho kẻ gian.”
Nháy mắt mặt mũi Bân Tử tối sầm lại, ngửa mặt lên trời mà than : “Đặc biệt quá, mình còn oan hơn cả Đậu Nga”