Bà Xã Ngoan Nào

Chương 91: Chương 91




Người phụ nữ của anh, không phải dễ khi dễ, là không thể khi dễ, ai khi dễ đều phải trả giá gấp nhiều lần.

Người đàn ông đó hắn đã từng biết, chính là ngày trước từng làm điên đảo internet, vua của Ám Dạ - An Thần!

Trách không được lần đầu tiên gặp Tô Thiển còn có một cảm giác quen thuộc thật sâu, hóa ra cô là …

Tô Thiển chớp chớp hàng lông mi đen, thoáng chốc ngây người.

“Đó là, tôi cũng không phải người không chịu nổi trò đùa đó, mọi người về sau tốt tốt ở chung đi, đừng để chuyện này ảnh hưởng tình nghĩa bạn học của chúng ta.” Đặt túi xách xuống, Tô Thiển bình thản mở miệng.

Cô như vậy sảng khoái đáp ứng, lại làm Từ Lập Lực có chút bất an.

“Tô Thiển, cái kia, không bằng giữa trưa mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi, xem như mọi người bồi hoàn cho cô, cô trăm ngàn lần không cần cự tuyệt a.” Tô Thiển vừa định mở miệng, Từ Lập Lực vội vàng chừa đường lui.

Tô Thiển ngậm miệng, quay đầu liếc qua vẻ mặt hắc tuyến của Nhiễm Mạn, hơi hơi nâng mí mắt : “Tôi nghe theo Nhiễm thái hậu.”.

Nhiễm Mạn quay đầu ai oán liếc nhìn cô một cái, con nhóc này, càng ngày càng biết nói.

Từ Lập Lực như ý thức được chính mình bị xem nhẹ, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.

“Nhiễm Mạn, lần trước không nên làm khó dễ cô, cô là đại nhân không chấp tiểu nhân quá, nể mặt đi?”

“Tiểu Tô Tô, tớ nghe nói nhà hàng Moulin Rouge mới khai trương làm đồ ăn hương vị không tệ, nếu không chúng ta giữa trưa đi nơi đó nếm thử?” Nhiễm Mạn xoay người, trực tiếp đem tên kia không để vào mắt.

Tô Thiển chậm rãi nâng lên mí mắt, hai mắt cũng mang một tầng ý cười, hé ra khuôn mặt xinh đẹp : “Thái hậu của chúng ta nói thế nào liền làm như thế đó.”.

Từ Lập Lực co rút khóe miệng, Moulin Rouge, một chút cơm tùy tùy tiện tiện muốn mất hết hơn vạn, hai vị tổ tông không thèm chịu nể mặt mũi, vậy phải làm sao mới tốt?

“Vậy giữa trưa chúng ta ăn tại Moulin Rouge, tôi mời khách, hai vị mỹ nữ muốn ăn cái gì?” Kì Lực đi tới, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Thiển.

“Chúng tôi như thế nào lại không biết xấu hổ? Tùy tiện là tốt rồi, như là cá muối thực phẩm, tổ yến, vây cá, con người của tôi không kiêng ăn.” Nhiễm Mạn hé ra khuôn mặt nghiêm túc, câu được câu không đập tay trên bàn.

Tô Thiển nhìn xung quanh thấy mọi người sắc mặt trắng bệch, không khỏi co rút khóe miệng, hướng về phía Kì Lực mỉm cười : “Đừng nghe cô ấy nói bậy, tùy tiện cái gì đều được, muốn đi học, mọi người đều trở lại chỗ ngồi của mình đi.”.

Xem vẻ mặt biến dạng kia của Nhiễm Mạn, Tô Thiển liền mừng rỡ không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.