Edit : Song Ngư
"MD, quả nhiên là con hồ ly giảo hoạt." Anh còn không có động thủ, cứ như vậy chết.
"Mang xuống! ! !" . Người đã chết, làm gì cũng không có ý nghĩa rồi.
Ánh mắt âm trầm rét lạnh , chợt đảo qua những người còn lại, hoặc là
phụ nữ, hoặc là trẻ nhỏ, Bân Tử không lý do phải cau mày, tuy nói bọn
họ luôn luôn khát máu, nhưng còn không có tàn nhẫn đến phụ nữ cùng
trẻ con đều không bỏ qua cho.
"Nhớ sự dạy dỗ hôm nay, Ám Dạ, là các ngươi không chọc nổi." Hung hăng vung tay một cái roi, bảo bọn họ đi nơi khác đi.
Anh còn chưa có làm gì được, sao có thể không nỗi giận đây?
Tô Thiển ngủ một giấc, trời đã tối hẳn, bên cạnh An Thần cũng ôm cô thật chặt ngủ thiếp đi.
Xuống giường đi toilet xong liền ngủ không được, chạy vào phòng bếp kiểm tra tìm cái gì ăn.
"Thiếu phu nhân, có phải hay không đói bụng, tôi sẽ làm cho cô." Lý tẩu thình lình nhô ra, dọa Tô Thiển giật mình.
"Ặc, cám ơn, đơn giản làm vài món, An Thần cũng chưa ăn gì." .Cô vốn
định tự mình động thủ, lại không thể đụng nước lạnh, cho nên cô không từ chối.
Thối lui khỏi phòng bếp, An Thần cũng đi xuống lầu, mặt mày đều là ý cười.
"Bụng khá hơn chút nào không?"
Tô Thiển gật đầu, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nhàm chán mở TV.
Gần đây TV, trừ hậu cung tranh đấu vẫn là hậu cung tranh đấu, nhìn bên trong Tần phi nương nương trang điểm xinh đẹp tranh đấu gay gắt cô liền nhức đầu, người phụ nữ cổ đại thật bi thống.
"An thiếu, anh nếu là sanh ở cổ đại, có thể hay không cũng là tam thê tứ thiếp?"
Tô Thiển nghiêng đầu sang chỗ khác, không có dấu hiệu nào hỏi một câu như vậy.
An Thần lặng rồi hồi lâu, lắc đầu.
"Sẽ không?" .Tô Thiển khinh thường nâng lên khóe môi, đàn ông sanh ở cổ đại, làm sao không tam thê tứ thiếp chứ?
An Thần tiếp tục lắc đầu: "Anh là nói không biết." .
Sau đó quay đầu lại, thành công nhìn thấy ánh mắt của Tô Thiển híp lại, ha ha, cô gái của anh sẽ ghen à.
"Anh cút đi! ! !"
Hừ, người đàn ông lớn lên đẹp trai lại có tiền đều không đáng tin cậy,
Tô Thiển nhất thời cảm giác mình không có cảm giác an toàn.
"Bà xã đừng nóng giận, anh cho em sờ sờ bụng." An Thần hảo tỳ khí tiền gần lên, nụ cười rực rỡ giống như hướng dương: "Anh vĩnh viễn đều có
một mình em."
Tô Thiển lúc này mới hừ hừ đem mắt lần nữa đặt ở trên TV, cô còn phát
hiện, gần đây tánh tình nóng nảy không ít, cái này phải thay đổi.
Nói là khiến Lý tẩu ít làm một chút, kết quả đi lên còn là một bàn
lớn, nhiều như vậy, ăn cũng ăn không hết, dứt khoát đem Lý tẩu cũng kéo tới ngồi.
Lý tẩu sợ hãi, bà nào dám cùng An thiếu gia cùng ăn cơm, nói gì cũng
không chịu, cuối cùng Tô Thiển lấy ánh mắt uy hiếp An Thần, An Thần lúc
này mới ý bảo Lý tẩu ngồi xuống.
Ăn quá no bụng quả nhiên không phải một chuyện tốt, nhất là đau bụng
lại càng khó chịu, cuối cùng ở An Thần cùng đi tản bộ một lúc lâu mới
lên giường ngủ.
Cuộc sống luôn là như vậy cẩu huyết, ngày này, Tô Thiển cùng Nhiễm Mạn
đang bề bộn tới trời đen kịt, một vị khách không mời mà đến.
Nhìn thấy người này, Tô Thiển và Nhiễm Mạn toàn bộ tối mặt, nhất là Nhiễm Mạn, sắc mặt qua lại thay đổi nhiều lần.
"Này người nào , tới nơi này làm gì." Nhiễm Mạn chợt đề cao âm điệu, bắt đầu đuổi người.
Tô Thiển vội vàng ngừng lại công việc trong tay, hướng về phía khách hàng cười cười xin lỗi: "Chờ chút."
Đi tới kéo qua Nhiễm Mạn, chỉ sợ cô muốn làm ra chuyện kinh thiên động
địa, mắt, cảnh giác chăm chú vào người đàn ông trước mắt này.
"Tiểu Mạn, Tô Thiển, anh đã trở về."
Người đàn ông này ánh mắt có chút tránh né, tay chân rõ ràng không biết nên đặt ở nơi nào.
Một giây kế tiếp, bị Tô Thiển bắt được Nhiễm Mạn trực tiếp một cước quét đi lên: "Cút."
Người đàn ông này, còn dám trở lại, còn dám xuất hiện ở trước mặt cô, cố ý tìm chết phải hay không?