Thật sự mà nói, nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau là tốt rồi, cô
đối với Vạn Dạ lòng vẫn vướng mắc bây giờ có thể buông lỏng lòng mình
được rồi,
Thật sự mà nói, nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau là tốt rồi.
"Tiểu Thiển, em nhất định phải luôn hạnh phúc như vậy nhé ." .
Vạn Dạ rút tay, đứng ở trước mặt nghiêm túc quan sát cô, trong mắt đều
là nụ cười, ai cũng không thấy rõ, trong nháy máy, sau trong ánh mắt
nhanh chóng thoáng qua một tia đau lòng, Tiểu Thiển, hạnh phúc là tốt
rồi, hạnh phúc là tốt rồi. . . . . .
Tô Thiển dĩ nhiên là không nhìn thấy, nghiêm túc gật đầu: "Dạ, em biết
rồi, em nhất định sẽ hạnh phúc , cám ơn anh, Vạn đại thần." .
Chỉ cần Vạn Dạ tìm được hạnh phúc thuộc về mình, cô như vậy không buồn không lo hạnh phúc sẽ dánh mất.
An Thần ánh mắt trở nên thâm thúy, tại trên người của hắn nhìn thật
lâu cũng không còn nhìn ra cái gì khác thường, lúc này mới khóe miệng
vểnh lên.
"Yên tâm đi, tôi sẽ dùng toàn bộ sinh mạng của tôi cho cô hạnh phúc." .
Ôm cả bả vai của cô, toàn thân tản ra ánh sáng mỹ mãn , người phụ nữ của anh, vẫn sẽ luôn hạnh phúcnhư vậy.
Vạn Dạ gật đầu, ánh mắt lại vẫn đặt ở trên người của Tô Thiển: "Tôi tin tưởng." .
Anh tin tưởng, sẳn sàng tin tưởng, tin tưởng cô sẽ luôn luôn như vậy hạnh phúc.
Hà Nguyệt chợt lóe lóe ánh mắt, lần nữa ôm cánh tay của anh hướng cạnh mình kéo, cười nói:
"Chúc mừng hai bạn,mà hai bạn cũng chúc mừng chúng tôi đi, chúng tôi nhất định cũng sẽ giống như các bạn hạnh phúc như vậy." .
Thay vì lời nói này là nói với Tô Thiển cùng An thần, thật cũng như chính cô đang nói với chính mình.
Trong lòng Vạn Dạ vẫn luôn chỉ có Tô Thiển, đây là sự thực không thể
chối cải, chỉ vì anh muốn Tô Thiển an tâm, đành lòng tìm đến cô mà sống chung, anh tự nói với mình, có thể cùng cô kết hôn sống chết có đôi,
nhưng tuyệt đối không chịu cho cô tình yêu.
Cô chấp nhận mà không hề nghĩ ngợi, cô quá yêu anh, rời xa anh một khoảng thời gian, sống không bằng chết.
Cô biết, coi như cô không chấp nhận, anh cũng sẽ đi tìm người phụ nữ khác đi diễn tuồng vui này, cùng người khác mà kết hôn .
Thay vì như vậy, tại sao cô một lòng một dạ đẩy anh đến bên cạnh người khác.
Nói không chừng, chỉ cần anh và mình ở chung một thời gian dài, anh có thể sẽ dần dần quên mất Tô Thiển.
Có cơ hội, cũng không phải tốt.
"Sau này, Vạn đại thần, anh cùng Hà Nguyệt cũng thế, nhất định nhất định phải hạnh phúc." .
Tô Thiển có chút kích động, vẫn nắm bàn tay An Thần, người chung quanh
cũng xúm lại , khắp nơi đều là một mản âm thanh chúc mừng.
Bóng đêm mông lung, bầu trời tràn ngập pháo hoa đù loại, mê ly, xa hoa.
Mười mấy đôi tình nhân, tựa sát lẫn nhau ngồi ở bờ biển, cười đùa, tán tỉnh, đêm rất đẹp, người rất kích - tình.
Tiểu An An làm chủ nhà, mang theo mấy người bạn nhỏ, chung quanh nhảy lên.
"A, em không chơi, không chơi nữa, Nha Nha mệt quá." . Chơi mệt mỏi, Nha Nha đặt mông ngồi ở trên bờ cát, chùi chùi cái miệng nhỏ đáng yêu, đôi mắt cũng đảo qua đảo lại, Tử Tử cái tư thế kia, cũng biết nha đầu quỷ
quái kia lại đang tính toán cái gì.
"Nha Nha, em không khỏe thì để Minh Húc ca ca ôm nha?" . Minh Húc tiền gần lên, đưa tay muốn ôm em gái lại .
Tiểu Nha nha mất hứng đánh gạt bàn tay của anh ra, chỉ vào An An đứng không xa kêu la: "Em muốn chồng tương lai ôm." .
Thanh âm lớn tinh tường truyền tới trong lỗ tai mỗi người, rối rít ghé mắt nhìn sang, gương mặt kinh ngạc.
"A ~~~ Em muốn ôm ông xã , muốn ông xã ôm chứ sao. . . . . . . . . . . ." .
Tiểu An An rõ ràng sợ không ít, vào lúc này nghe cô còn gọi lớn lên, vội chạy tới chận miệng của cô, cắn răng: "Nha Nha ngoan, tớ ôm là được,
đừng làm rộn." .
Cả nhà cười ầm, Tô Thiển càng thêm vui mừng nằm ở trong ngực An Thần không dậy nổi.
" Bà xã, đêm đã khuya." .
"Dạ?" .
"Em phải bồi thường cho anh." .
Vì vậy, trong đông đảo tình lữ, lặng lẽ rời đi một đôi.
Bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ, đêm đen cũng không che đậy được hơi thở ái - muội cùng cùng gấp gáp khó khăn.
" Bà xã, anh yêu em chết mất." .
"Vậy sao? Nhưng là em một chút cũng không yêu anh." .
"Cái này không sao, hiện tại thì yêu từng chút một là tốt rồi, không cần phải yêu liền." .
"A —- nhẹ một chút —-" .
"Không, ai bảo em không yêu anh ."
"(*^__^*) hì hì. . . . . . Yêu."
Toàn văn hoàn